Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân FULL


Vì nhớ đến chuyện cũ nên vẻ mặt Cẩn Giai Thuỵ rất khó coi: “Đã qua lâu như vậy, bây giờ nhắc lại thì có ý nghĩa gì?”
Triệu Hiểu Khê cười lạnh: “Chẳng có ý nghĩa gì cả! Cẩn Giai Thuỵ ông đừng cho rằng tôi không biết, bao nhiêu năm nay, ông thương Cẩn Mai như thế cũng chỉ vì con bé có nét giống đứa con riêng kia của ông.

Nếu không phải như vậy, thì ông sẽ yêu thương Cẩn Mai đến thế sao?”
“Triệu Hiểu Khê, hôm nay bà muốn gây chuyện đúng không?” Cẩn Giai Thuỵ cũng nổi giận.

Triệu Hiểu Khê đâu sợ, vẫn lạnh lùng nhìn ông ấy: “Cẩn Giai Thuỵ đời này lấy ông là tôi bị mù.

Lúc trước ba tôi không đồng ý cho tôi lấy ông, nhưng tự tôi không nghe, nên tôi phải nhận hết đắng cay hôm nay.

Những bức thư này, ông cứ giữ lấy hết đi, tốt nhất là ôm đống thư của ông mà sống cả đời, để xem ánh trăng trong lòng ông có quay lại tìm ông không.”
Hai vợ chồng cãi nhau trong phòng, không phát hiện ra Cẩn Mai vốn đã phải về phòng lại đang đứng ngoài cửa, bịt chặt miệng, vẻ mặt khó tin, sắc mặt trắng bệch.

Lúc Triệu Hiểu Khê mở cửa ra, trông thấy vẻ mặt của Cẩn Mai thì liền biến sắc: “Tiểu Mai, sao con lại ở đây?”
Cẩn Giai Thuỵ cũng nhìn thấy con gái, lúc thấy sắc mặt trắng bệch của con bé, ông ấy cuối cùng cũng không để tâm đến mấy bức thư đó nữa, bước nhanh tới: “Tiểu Mai.”
Cẩn Mai chớp mắt, nhìn vẻ mặt lo lắng của ba mẹ.

Cô ấy vẫn cho rằng ba mẹ thật sự yêu thương nhau, là một đôi vợ chồng được người khác ngưỡng mộ, cho rằng mình có một gia đình hạnh phúc, nhưng thì ra, tất cả đều là cô ấy tự nghĩ ra ư?
“Hai người nói đều là thật sao?” Giọng cô ấy rất khẽ, sắc mặt trắng bệch, cơ thể run lên khe khẽ, cứ như chỉ một giây sau sẽ ngã xuống.

Triệu Hiểu Khê sau khi sinh Cẩn Tử Văn thì sức khỏe bị ảnh hưởng, lại bệnh nặng một trận nên cứ ngỡ không thể có thai được nữa, ai ngờ lại mang thai Cẩn Mai.

Bác sĩ cũng nói đứa trẻ này bẩm sinh đã yếu, tốt nhất là nên bỏ.

Lúc có thai Cẩn Mai thì ông Triệu qua đời, Cẩn Tử Văn và đứa con trong bụng là người thân duy nhất của bà ấy, bất kể thế nào, bà ấy cũng không nỡ nên vẫn kiên trì muốn sinh ra.

Sau khi ra đời, Cẩn Mai cũng không thiếu chân thiếu tay gì, nhưng sức khỏe rất yếu, còn bị bệnh suyễn nặng.

Nhà họ Cẩn phải chăm sóc kỹ càng thì Cẩn Mai mới được khỏe mạnh hoạt bát như bây giờ.

“Vừa rồi hai người nói là thật sao? Ba thật sự có con gái riêng?” Cẩn Mai lẳng lặng nhìn ba mẹ, mắt nhòa lệ.

Triệu Hiểu Khê và Cẩn Giai Thuỵ im lặng.

Cẩn Mai lại nhìn về phía Cẩn Tử Văn, giọng đã run rẩy: “Ba thương con như vậy, chỉ là vì con giống đứa con gái riêng kia?”
Cẩn Giai Thuỵ lập tức lắc đầu: “Không phải, tiểu Mai, con là con gái ba, ba thật sự yêu thương con mà.”
Cẩn Mai cười chảy nước mắt, gia đình mà cô ấy cứ ngỡ hạnh phúc lại là giả dối, ngay cả tình cảm của ba cũng là giả sao?
Cẩn Mai quay người bỏ chạy về phòng.


Triệu Hiểu Khê không giữ được cô ấy.

Hai vợ chồng hết cách, đành để Cẩn Mai yên tĩnh một mình.

Cẩn Mai gọi cho Hoàng Yến Chi, nhưng lại thấy tắt máy, không gọi được.

Muốn gọi cho anh trai, nhưng lỡ anh ấy không biết, liệu có phải cũng sẽ đau khổ như mình không?
Nhưng sáng hôm sau, lúc Triệu Hiểu Khê mang bữa sáng lên cho Cẩn Mai thì không thấy cô ấy đâu nữa.

Bức ảnh vốn bị Cẩn Giai Thuỵ ném vào thùng rác cũng mất tích, hoặc nói chính xác hơn là chỉ có nửa tấm bị mất.

................!
Hoàng Yến Chi nghe Cẩn Mai kể lại, ánh mắt phức tạp.

Cô không ngờ Diệp Ngân thật sự là người nhà họ Cẩn, lại còn là con riêng.

“Chị, chị nghĩ có phải vì em giống người đó nên ba mới đối xử tốt với em như vậy không?” Cẩn Mai hỏi bằng giọng nghẹn ngào.

Hoàng Yến Chi không cho rằng Cẩn Mai cực kỳ giống Diệp Ngân.

Mặc dù cô chưa thấy Cẩn Mai lúc còn bé, cũng chưa từng thấy hình ảnh Diệp Ngân lúc lớn lên, nhưng nhìn ngoại hình hai người chỉ có thể nói là có vài nét giống nhau thôi.

Ngay cả cô đã quen Cẩn Mai lâu như vậy rồi, nhưng cũng không hề liên tưởng đến Diệp Ngân.

Nếu không nhờ lần triển lãm tranh đó, Cẩn Mai nhận ra Diệp Ngân, thì có lẽ cô còn phải mất nhiều thời gian để điều tra ra thân phận của chị ấy, hoặc có lẽ cũng không tra được.

“Cẩn Mai, ba em đối xử với em như thế nào, em hãy tự cảm nhận bằng trái tim mình.” Giọng cô chứa đựng tình cảm.

Tuy Cẩn Mai là người nhà họ Cẩn, năm đó Diệp Ngân mất tích rất có thể liên quan đến gia đình này, nhưng Hoàng Yến Chi không thể ghét cô bé đơn thuần sôi nổi này được.

Cẩn Mai im lặng, cúi đầu trầm tư: “Chị, chị nghĩ Diệp Ngân kia...”
“Chị ấy đã mất rồi, mất từ mười mấy năm trước.” Hoàng Yến Chi trả lời lạnh tanh, trong mắt lóe lên vẻ đau buồn, khung cảnh đầy máu ngày đó như hiện lên trước mắt.

Cô vẫn còn nhớ, Diệp Ngân thích nói với cô nhất là câu: “Tiểu Thất, bất kể đau khổ ra sao, tuyệt vọng thế nào thì cũng phải kiên trì, nhất định phải sống.

Chỉ sống sót mới có thể trở về nhà, về bên cạnh người thân.”
Chị ấy bảo cô phải sống sót, rồi về nhà.

Vì thế cô đã làm theo lời chị ấy.


Cẩn Mai ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Yến Chi, ánh mắt đầy vẻ khó tin, “Mất...!mất rồi?”
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Ừ, mất rồi.”
“Chị, chị ấy là người trên tấm ảnh này sao?” Cẩn Mai dù biết mình có một người chị nữa, lại còn là con riêng thì rất khó chịu, cũng biết người chị đó đã mất tích từ lâu, nhưng cô bé chưa từng muốn chị ấy chết đi.

Khi đột ngột nghe thấy từ mất, trong lòng cô bé vẫn ẩn chứa hy vọng, mong rằng người chết đó không phải là người chị cùng cha khác mẹ của mình.

Hoàng Yến Chi rất muốn gật đầu, nhưng nhìn vào ánh mắt của Cẩn Mai, cuối cùng cô vẫn lắc đầu: “Chắc là không phải, người chị quen là trẻ mồ côi, bọn chị quen nhau trong cô nhi viện.”
Cẩn Mai hình như thở phào nhẹ nhõm: “Chị ấy chết thế nào ạ?”
“Chị ấy bị bệnh nặng, không có tiền chữa trị.”
Cẩn Mai lại im lặng một lúc lâu rồi mới chậm chạp nói: “Chị, chị nói xem, nếu có một ngày, người đó quay lại tìm ba em thì phải làm thế nào? Ba em có nhận chị ấy không?”
Ánh mắt Hoàng Yến Chi lóe lên, nếu Diệp Ngân có thể trở về thì có tìm người nhà không? Cô nghĩ chị ấy sẽ tìm, dù sao chị ấy cũng khát khao được về nhà như thế, chắc hẳn trong trí nhớ của chị, ba mẹ đối xử với chị ấy rất tốt, nếu không thì chị ấy đã chẳng luôn mong muốn được về nhà.

“Em thì sao? Em có mong chị ấy trở lại không?” Dù biết Diệp Ngân không về được, nhưng Hoàng Yến Chi vẫn muốn biết thái độ của Cẩn Mai đối với.

Diệp Ngân, xét cho cùng, Cẩn Mai cũng coi như là người nhà của Diệp.

Cẩn Mai nhẹ nhàng lắc đầu: “Em cũng không biết.

Mẹ chị ấy phá hoại hạnh phúc của mẹ em, đáng lý ra em phải ghét chị ấy mới phải, nhưng em không ghét nổi.

Nói thật ra, chị ấy không được lựa chọn sinh ra thế nào, người sai cũng là ba em và mẹ chị ấy, không liên quan gì đến chị ấy.

Chị, chị có nghĩ rằng suy nghĩ này của em rất kỳ lạ không?”
Hoàng Yến Chi nở nụ cười, ánh mắt vui vẻ thật lòng: "Cẩn Mai, em rất lương thiện.

Em đừng lo chuyện người lớn, chỉ cần làm tốt bổn phận của em là được.”
“Có thể như thế sao?” Vẻ mặt Cẩn Mai mù mờ.

Hoàng Yến Chi gật đầu chắc nịch: “Đương nhiên rồi.

Em là em, bọn họ là bọn họ.”
Hoàng Yến Chi không nói gì, chỉ nhìn mặt đất, chẳng biết đang nghĩ gì.

Ngày đó, lúc Cẩn Mai chạy ra khỏi nhà thì đã đến Thủ đô tìm Hoàng Yến Chi, nhưng cô lại ra nước ngoài rồi.

Bất đắc dĩ, cô bé đành ở lại khách sạn.


Nhà họ Cẩn không thấy Cẩn Mai liền đổ xô đi tìm, cuối cùng vẫn là Cẩn Tử Văn đoán cô bé có thể sẽ đến Thủ đô tìm Hoàng Yến Chi, nên đã chuyển hướng đến Thủ đô, lúc này mới tìm được Cẩn Mai dẫn cô bé về nhà.

Cẩn Mai ở nhà hai ngày rồi liền phải đi học.

Người trong nhà sợ cô ấy sẽ làm chuyện gì điên rồ nên ngày nào cũng có xe đưa đón, hoàn toàn không cho cô ấy cơ hội ra khỏi nhà một mình.

Cẩn Tử Văn cũng biết em gái từ lúc về đã trở nên ít nói hơn, thậm chí đôi khi còn tự giam mình trong phòng.

Anh ta hỏi cô ấy có chuyện gì, nhưng cô ấy không chịu nói, người trong nhà cũng không muốn nói cho anh ta biết.

Ngoại trừ đến trường, Cẩn Mai lúc nào cũng ru rú trong nhà.

Triệu Hiểu Khê từ Nam Thành đến để chăm sóc cô ấy.

Trông thấy con gái ít nói, không ngây thơ sôi nổi như trước nữa, trong lòng bà ấy đau như bị ai đâm từng nhát dao.

Hôm nay, lần đầu tiên Cẩn Mai đòi ra ngoài.

Triệu Hiểu Khê vốn rất vui vì con gái cuối cùng đã chịu mở miệng, nhưng lại sợ cô ấy nghĩ không thông, muốn dò hỏi cô ấy muốn đi đâu, nhưng lại không dám hỏi.

Cuối cùng vẫn là Cẩn Tử Văn đưa cô ấy đi, Triệu Hiểu Khê lúc này mới yên tâm.

Lúc Cẩn Tử Văn gọi điện cho Hoàng Yến Chi thì Cẩn Mai đã nằm trên sô-pha ngủ.

Nhìn thoáng qua Cẩn Mai đang ngủ say sưa, cô bỗng không nỡ đánh thức cô bé.

“Em ấy ngủ rồi, anh về trước đi, tối tôi đưa em ấy về.”
“Không cần, tôi đi chỗ khác xử lý chút chuyện, lát nữa sẽ đến đón con bé.” Cẩn Tử Văn trả lời.

Hoàng Yến Chi đồng ý rồi cúp điện thoại.

Cô vào phòng ngủ, lấy một chiếc chăn ra đắp lên người Cẩn Mai.

Nhìn kỹ khuôn mặt Cẩn Mai, thật ra cô ấy thật sự có nét giống Diệp Ngân.

Trước kia không liên tưởng hai người với nhau nên không biết, bây giờ, Hoàng Yến Chi rốt cuộc cũng đã hiểu thiện cảm không tên dành cho Cẩn Mai đến từ đâu.

Hoàng Yến Chi thấy cô ấy ngủ cũng ngoan, chắc sẽ không ngã nên cũng không để ý nữa mà vào phòng ngủ gọi cho Hely.

Cô ấy đã về nước T, nhưng gần đây điều tra chuyện nhà họ Cẩn không có tiến triển gì, Hoàng Yến Chi liền báo cho cô ấy một manh mối như vậy.

“Tris, cậu yên tâm đi, lần này tớ chắc chắn có thể điều tra ra.

Có điều, Tris, Diệp Ngân đã chết, bây giờ cậu điều tra những thứ này thì còn ý nghĩa gì?”
Còn ý nghĩa gì? Hoàng Yến Chi cũng biết rằng dù điều tra ra tất cả thì Diệp Ngân cũng không về được nữa, nhưng cô vẫn muốn biết người nhà khiến Diệp Ngân nhớ mãi không quên rốt cuộc là những người thế nào, chuyện năm đó chị ấy rơi vào căn cứ ma quỷ có còn ẩn tình gì hay không.


“Cậu cứ cố gắng điều tra đi, không điều tra ra cũng không sao.

Phía BK gần đây có hành động gì không?”
“KING trốn thoát rồi, thành viên BK đang chịu thương vong rất lớn, nhất là đám tay chân đắc lực của KING gần như bị tiêu diệt hết.

Hắn rất tức giận, còn nghe nói hắn tuyên bố sẽ truy lùng và báo thù quân đội nước T.” Hely báo lại tin tức cô ấy vừa nhận được.

Mấy năm qua cô ấy đã rút lui, không ra tay hành động gì, nhưng vẫn còn mạng lưới tin tức rất rộng, trong giới cũng có nhiều người giao dịch tin tức với cô ấy, cũng coi như là nghề tay trái.

Ánh mắt Hoàng Yến Chi lóe lên: “Hắn muốn báo thù?”
“Đúng vậy, hơn nữa còn bắt đầu chiêu binh rồi, hiện giờ hắn ta đang với tay vào một vài tổ chức lính đánh thuê nhỏ.

Cậu cũng biết danh tiếng của BK đấy, rất nhiều người muốn vào, còn có vài lính đánh thuê lẻ cũng bị hắn chiêu mộ rồi.”
Ánh mắt Hoàng Yến Chi tối sầm xuống, sau khi trò chuyện với Hely xong thì liền gọi cho Quân Hạo Kiện để nói rõ tình hình.

Gần đây, Quân Hạo Kiện thường xuyên phải đi họp, vì lãnh đạo cấp trên đã biết chuyện có thế lực thứ ba nhúng tay vào hành động lần này.

Tuy rằng thế lực đó đã giúp họ, nhưng vẫn chưa rõ ràng, cũng không biết mục đích của đối phương là gì nên dĩ nhiên phải điều tra.

Bất cứ ai tham gia hành động lần này cũng đều bị gọi đi truy hỏi, nhưng họ chỉ biết là một nam một nữ, còn mặt mũi đối phương ra sao, có thân phận như thế nào thì căn bản không biết.

Cho dù muốn điều tra cũng chẳng biết phải điều tra thế nào.

Quân Hạo Kiện dù biết là Hoàng Yến Chi nhưng lại giữ im lặng, chuyện này cuối cùng không giải quyết được gì.

Lúc nhận được điện thoại của Hoàng Yến Chi, anh vừa ra khỏi văn phòng của cấp trên để về phòng ký túc của anh.

Nghe Hoàng Yến Chi nói, anh không hề biến sắc.

“Yên tâm, anh sẽ cẩn thận.

Chỉ cần hắn dám đến, anh có thể bắt hắn lần thứ hai.” Để KING chạy thoát, trong lòng Quân Hạo Kiện rất không cam lòng, đang rầu rĩ vì không có cơ hội.

Hoàng Yến Chi cực kỳ phản đối: “Em không phản đối chuyện anh bắt hắn, nhưng anh không thể tự đứng ra làm mồi câu được.

Quân Hạo Kiện, anh đã đồng ý với em rằng sẽ không để mình bị thương.” Cô vẫn chưa tính sổ chuyện lần này với anh đâu.

Quân Hạo Kiện nghe ra ý cô, bèn khẽ cười: “Lần này anh sai rồi, anh đảm bảo tuyệt đối không có lần sau.

Em yên tâm, anh sẽ không để KING có cơ hội làm anh bị thương.”
Hoàng Yến Chi nghe vậy mới yên tâm đôi chút, lúc ra ngoài thấy Cẩn Mai đã tỉnh, đang ngồi ngơ ngác trên sô-pha.

“Chị, sao em lại ngủ thế?”
Hoàng Yến Chi cười cười: “Có đói không, muốn ăn gì không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui