“Một mình ra nước ngoài thì phải biết tự chăm sóc tốt cho mình, nếu không hiểu ngôn ngữ ở đó thì có thể đi tìm phiên dịch, chắc có thể tìm được du học sinh ở đó.”
Quân Hạo Kiện nghe thấy cô ra nước ngoài một mình lại càng quan tâm hơn: “Quân Hạo Kiện, em biết nói tiếng Anh.”
Hơn nữa còn rất giỏi.
Quân Hạo Kiện cười cười, cũng đúng, thiên kim nhà họ Hoàng sao có thể ngay cả tiếng Anh cũng không biết nói chứ, anh lo lắng quá rồi: “Thời tiết ở nước Y không thể so với trong nước được, khi đi ra ngoài nhớ mặc thêm nhiều quần áo, còn nữa, lúc nào cũng phải mang ô theo.”
“Vâng…Hạo Kiện”
Hoàng Yến Chi gọi một tiếng, cắt ngang mấy lời căn dặn của anh.
Quân Hạo Kiện dừng lại nghe: “Anh có phát hiện ra, càng ngày anh càng giống dì Triệu không.”
Lúc nào cũng căn dặn cô cái này cái kia, hoàn toàn coi cô như một đứa bé không biết tự lo cho mình.
Quân Hạo Kiện bất đắc dĩ, trong mắt ánh lên vẻ cưng chiều.
Huân Thiên Hàn đến đưa văn kiện, đúng lúc thấy cảnh này thì liền đoán được đầu bên kia điện thoại là ai, bèn thầm than sức mạnh tình yêu thật vĩ đại, có thể khiến đội trưởng của bọn họ từ một người chưa từng gần phụ nữ lại trở nên cưng chiều vợ đến mức này.
Huân Thiên Hàn sau khi nghỉ Tết về, đã nghe kể không ít sự tích liên quan tới Hoàng Yến Chi, anh ta có ấn tượng khá sâu đậm đối với vị phu nhân này của đội trưởng.
Nhìn thấy Huân Thiên Hàn, anh nói thêm vài câu rồi mới cúp máy: “Đội trưởng, chúng ta phải xuất phát rồi.”
Quân Hạo Kiện nghiêm túc trở lại, anh khẽ gật đầu, tắt máy rồi ném vào ngăn tủ.
Thật ra hôm nay anh phải đi chấp hành một nhiệm vụ rất nguy hiểm, trước khi đi muốn nghe giọng Hoàng Yến Chi nên mới gọi cho cô: “Đội trưởng, lần này BK thường xuyên hoạt động ở biên giới, chắc hẳn sẽ có hành động rất lớn.”
Huân Thiên Hàn vừa đi vừa nói với anh: “Mấy năm nay, BK làm việc càng ngày càng phách lối, cũng không phải lần đầu tiên chúng ta chạm trán với bọn chúng.
Nói với các anh em một tiếng, nhất định phải tự đảm bảo an toàn cho bản thân.”
Huân Thiên Hàn gật đầu, mặc dù từ lúc bắt đầu vào bộ đội, bọn họ đã chuẩn bị tinh thần hy sinh rồi, nhưng có thể không hy sinh thì vẫn tốt.
Có ai mà lại muốn hy sinh chứ? Dù sao thì bọn họ vẫn còn người nhà, bạn bè và người yêu.
Máy bay trực thăng đã chuẩn bị sẵn sàng, những người khác cũng lần lượt lên máy bay, Quân Hạo Kiện là người cuối cùng đi lên.
Chờ tất cả mọi người đều vào vị trí, máy bay trực thăng mới bay ra khỏi căn cứ bí mật của bộ đội đặc công.
Rất ít người biết đến sự tồn tại của đội đặc công này, họ là lưỡi dao của quốc gia, là những người sống giữa công lý và cái ác, bọn họ chính là con dao nhọn.
Máy bay trực thăng đáp xuống đại đội trinh sát nào đó đóng ở vùng biên giới, bên dưới đã có người chờ sẵn: “Đội trưởng Quân, lần này lại làm phiền mọi người rồi.”
Một người giống như lãnh đạo bắt tay với Quân Hạo Kiện, khách sáo nói.
Anh ta là tổng chỉ huy của nhiệm vụ lần này, đội trưởng đại đội cơ động, tên là Lý Liên Sinh: “Là việc nên làm.”
“Lúc đầu chúng tôi chỉ nghĩ rằng đây là một vụ án buôn lậu ma túy thông thường, nhưng điều tra sâu vào bên trong thì lại phát hiện trong đó có dấu vết của BK, Chúng tôi không hiểu rõ tổ chức này lắm, vì thế đành phải xin cấp trên đề nghị mọi người chi viện.”
Lý Liên Sinh nói: “Lần này bọn họ có bao nhiêu người, anh có thông tin gì không?”
Quân Hạo Kiện hỏi: “Tạm thời vẫn chưa rõ, nhưng người do chúng tôi cài vào cung cấp thông tin rằng KING – người đứng đầu BK có thể xuất hiện, xem ra số lượng mà bọn họ giao dịch lần này rất lớn.”
KING! Đôi mắt Quân Hạo Kiện càng tối lại, khí lạnh tản ra khắp người.
Tám năm trước, lần đầu tiên anh giao đấu với tổ chức BK đã suýt bại dưới tay người này, mấy người anh em của anh cũng chết dưới tay hắn.
Mấy năm nay, anh vẫn luôn muốn bắt được KING, nhưng gã cực kỳ gian xảo, nhiều lần chạy thoát.
Vẻ mặt Huân Thiên Hàn cũng rất khó coi, anh ta cũng tham gia cuộc chiến đó, chính mắt nhìn thấy những chiến hữu cùng kề vai chết trước mặt mình.
Anh ta hận KING vô cùng, tuyệt đối không thua gì Quân Hạo Kiện: “Chúng tôi theo dõi bọn chúng một thời gian rất dài, gần đây mới nắm chút manh mối.
Bọn chúng làm việc quá cẩn thận, lại thêm thủ đoạn ác độc, rất nhiều nội gián của ta đã hy sinh trong tay bọn chúng.”
Lý Liên Sinh tiếp tục nói, đây không phải là lần đầu tiên anh ta hợp tác với Quân Hạo Kiện.
Nhiệm vụ giải cứu con tin khỏi tổ chức BK lần trước cũng do chính anh ta báo cáo lên cấp trên, Quân Hạo Kiện còn bị thương trong lần hành động đó.
Quân Hạo Kiện đang xem bản đồ địa hình, xung quanh nơi này đều là núi, còn có một khu rừng nhiệt đới, muốn bắt được đám người này ở đây thì không hề dễ.
Huống chi, đây toàn là những kẻ cực kỳ liều mạng, bọn chúng là BK, rất nhiều kẻ trong đó có năng lực sánh ngang được với một số bộ đội đặc công.
Một tổ chức thế này, nếu không phải số lượng người không nhiều lắm thì e rằng đã trở thành cái đinh trong mắt một số quốc gia, và đã sớm bị loại bỏ rồi.
Ở bên này, Quân Hạo Kiện đang khẩn trương siết chặt công tác chuẩn bị chiến đấu.
Còn ở nước Y, Hoàng Yến Chi đang kiểm tra đồ trong tay: “Tris, đây là trang bị tốt nhất anh có thể lấy được, em thấy thế nào?”
Amory hỏi.
Hoàng Yến Chi kiểm tra vũ khí rồi đặt xuống, cầm một con dao quân dụng lên.
Thấy mặt dao sáng bóng, cô không hề nghi ngờ về độ sắc bén của nó, nói nó có thể chém sắt như chém bùn cũng không quá.
Cô chỉ liếc mắt đã nhận ra con dao quân dụng này là một trong mười con dao nổi tiếng trên thế giới.
Amory có thể lấy được nó, mà còn trong thời gian ngắn như vậy, e rằng đã tốn không ít công sức: “Amory, cảm ơn.”
Hoàng Yến Chi chân thành nói.
“Tris, em vĩnh viễn đừng nói cảm ơn với anh.
Em quên rồi sao, em đã cứu anh tới hai lần.”
Amory duỗi ra hai ngón tay: “Tris, thật ra em có thể không cần tự đi, anh có thể mời người đến cứu bạn của em, bất kể phải bỏ ra bao nhiêu tiền cũng được.”
Amory có thể tưởng tượng được lần hành động này nguy hiểm đến mức nào.
Chuyện khiến Helen liên hệ với một con ngựa đầu đàn như Tris thì chắc chắn không phải là một nhiệm vụ cứu người đơn giản: “Amory, lần này chỉ có thể do chính em tự đi, anh hiểu mà.”
Nếu như ngay cả cô cũng không thể cứu Irene thì cô cũng không biết nên xin giúp đỡ từ ai.
Hoàng Yến Chi không phải là người tự phụ, cũng không phải là người mù quáng, nhưng cô rất có lòng tin vào năng lực của mình, bởi chính cô đã từ địa ngục mà bò ra.
Hoàng Yến Chi đi khỏi lâu đài, Helen vẫn còn ở trong bệnh viện.
Với người ngoài, anh ta là một minh tinh, nhưng bản thân anh ta đã từng lọt vào top 10 sát thủ thế giới, nên dĩ nhiên cũng có mạng lưới tin tức của riêng mình: “Tris, đã xác định được rồi, Irene bị đưa tới biên giới nước Z.
Một năm trước, Irene phát hiện ra chiết xuất của một loại thực vật có tính gây nghiện ở một bộ lạc nguyên thủy, nếu nó được thêm vào trong ma túy thì nồng độ gây nghiện sẽ tăng lên rất nhiều.
Chẳng biết KING nghe tin này từ đâu, vì thế đã bắt Irene.”
“KING nghiên cứu ma túy từ bao giờ?”
Hoàng Yến Chi nghi ngờ, tuy tổ chức BK có buôn bán Ma túy, nhưng quả thật chỉ buôn bán chứ không phải nghiên cứu: “Không phải bọn chúng.
Chúng cũng chỉ lấy tiền rồi làm việc giúp bên khác mà thôi.
Là QS muốn thứ này, ra giá cao mời BK bắt Irene.
Nhưng sau khi bắt được cậu ấy, KING lại bỗng nhiên đổi ý, tăng giá ngay tại chỗ, dẫn đến việc hai phe không đạt được sự đồng thuận, vì thế Irene vẫn ở trong tay KING.”
“Lần này KING đến biến giới nước Z để làm gì?”
“Tiến hành một cuộc giao dịch ma túy cỡ lớn, thật ra lần trước bọn chúng đã thăm dò đường đi một lần rồi, nhưng người đi đều chưa trở về, nghe nói là gặp phải quân đội nước Z nên đều bị xử lý.”
Hely bổ sung.
Trong mắt Hoàng Yến Chi hiện lên vẻ trầm tư: “Lần trước? Ý tôi là bọn chúng thăm dò vào khoảng thời gian nào, địa điểm giao dịch ở đâu?”
Hely nói thời gian và địa điểm.
Hoàng Yến Chi giật mình, đó chẳng phải là lần Quân Hạo Kiện bị thương sao? Anh bị thương có phải vì liên quan đến chuyện này không? Vậy còn lần này thì sao, hành động của KING lớn như thế, Quân Hạo Kiện có xuất hiện không? Nếu lúc đó bọn họ gặp nhau thì sẽ như thế nào? Hoàng Yến Chi bỗng cảm thấy bất an.
Lấy đồ của Amory ra, Helen nhìn thấy thì liền huýt sáo một tiếng: “Cái tên Amory cũng ghê gớm thật, không ngờ lại có thể lấy được nhiều đồ tốt như vậy.
Lần trước tôi nhờ anh ta giúp tôi làm một món đồ chơi nhỏ, anh ta còn sống chết không đồng ý.”
Hoàng Yến Chi nhìn anh ta thản nhiên nói: “Helen, anh đừng quên lời tôi từng nói.”
“Tris, tôi không quên, hai năm nay tôi vẫn rất an phận, nếu lần này không phải Irene cần giúp đỡ thì chúng tôi cũng không đi.”
Helen giải thích.
Hoàng Yến Chi không nói gì, bọn họ đều là người trưởng thành, lời nên nói thì cô đã nói rồi, có nghe hay không cũng không phải là chuyện cô có thể quản được.
Wenny cuối cùng cũng tỉnh lại vào ngày hôm sau, nhưng đối mặt với chuyện mất con, cô ấy lại cực kỳ bình tĩnh, không khóc, không ầm ĩ khiến Helen lo lắng không thôi.
Anh ta thà rằng cô ấy gào khóc còn khiến anh ta thấy yên tâm hơn là cứ im lặng như thế này.
Trong phòng bệnh, Hoàng Yến Chi nhìn gương mặt vẫn tái nhợt như tờ giấy của Wenny, nhẹ nhàng mở miệng: “Helen không ở đây, nếu chị muốn khóc thì khóc đi.”
Wenny nhếch môi, lắc đầu: “Tris, chị không muốn khóc.
Chị rất vui vì được gặp em, nếu không phải bây giờ bản thân đang nằm, không thể cử động được thì chị thật sự rất muốn ôm chặt lấy em.”
Hoàng Yến Chi nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy, vẻ đau buồn ẩn trong ánh mắt đã tố cáo rằng không phải cô ấy không có cảm giác gì khi mất con, có lẽ vì họ đã từng trải qua quá nhiều chuyện khiến cho cảm xúc bị bọn họ giấu kín trong lòng hơn người bình thường một chút.
Cô nhẹ nhàng cúi người ôm Wenny: “Em sẽ báo thù cho chị.”
Ai ngờ Wenny lại lắc đầu: “Tris, chỉ cần có thể bình an cứu Irene ra là được rồi.
Về phần chị, em không cần lo lắng, có lẽ chị và nó không có duyên phận.
Vả lại, chị cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng để làm mẹ.
Lúc biết mình mang thai, chị cảm thấy rất hoang mang, bây giờ cũng coi như đã giúp tôi lựa chọn, như vậy cũng tốt, chỉ khổ cho Helen.”
Thật ra nhóm Hoàng Yến Chi đều không có cảm tình với trẻ con.
Nếu không nhờ Hạt Đậu Nhỏ thì có lẽ cho đến bây giờ, Hoàng Yến Chi vẫn không thích trẻ con, nên cô có thể hiểu được cảm giác của Wenny: “Wenny, chúng ta đã rời khỏi nơi đó, ở thế giới bên ngoài, trẻ con chính là thiên sứ.”
Wenny cười nhạt: "Tris, chị biết mà, em không cần lo lắng, rất xin lỗi, lần này chị không thể đi cùng em.
Sau khi cứu Irene ra, tuyệt đối đừng nói mọi chuyện cho cậu ấy biết, tôi không muốn cậu ấy áy náy.
Cậu ấy là đồng đội của chị, chị chưa từng hối hận vì đã làm như thế.”
Hoàng Yến Chi nghiêm túc gật đầu: “Được, yên tâm đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...