Hoàng Minh Dạ nhìn em gái, vẻ mặt hình như hơi thất bại: “Ngoại hình của anh đáng sợ lắm hả?” Anh dĩ nhiên có thể nhận ra Bùi Ninh Hân rất xa cách với mình.
Hoàng Yến Chi cũng không rõ lắm về thái độ của Bùi Ninh Hân với Hoàng Minh Dạ nên cũng không nói gì, chỉ yên lặng uống ngụm canh.
Hoàng Minh Dạ cười cười, chợt cảm thấy hai người bạn của em gái rất thú vị.
Một người thì gọi anh ta là nam thần, lần nào gặp anh ta là đôi mắt đều biến thành trái tim.
Người kia thì tránh anh ta như tránh rắn, cứ như sợ anh ta sẽ ăn luôn cô ấy không chừng.
Bùi Ninh Hân ra khỏi phòng ăn, thở một hơi thật sâu, rốt cuộc cũng thở ra được một hơi bị dồn ép trong lòng rồi.
Cô giữ một người phục vụ lại, hỏi nhà vệ sinh ở đâu.
Trên đường đi đến đó, mắt cô thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh, rồi chợt dừng ở một chỗ.
Ở đó, Lâm Trọng Mặc đang ngồi ăn cơm với một người phụ nữ.
Mặc dù anh ta đưa lưng về phía Bùi Ninh Hân, nhưng cô chỉ cần liếc bóng lưng của anh ta một cái là đã có thể nhận ra.
Hình như người phụ nữ ngồi đối diện cũng đã hơi có tuổi, khoảng ba mươi tuổi.
Bùi Ninh Hân nhớ lại buổi trưa Lâm Trọng Mặc nói phải cùng quản lý ra ngoài xã giao, chẳng lẽ chính là người phụ nữ này? Nhưng đó đâu phải là quản lý anh ta, vậy quản lý của anh ta nơi nào rồi?
Bùi Ninh Hân vô thức lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Trọng Mặc, nhưng sờ soạng một lúc mới phát hiện mình đã để điện thoại trong túi xách.
Dừng chân thêm một lát, thấy hai người chỉ ăn cơm bình thường, không có cử chỉ thân mật nào khác, Bùi Ninh Hân mới đè nén sự bất an trong lòng xuống, lắc đầu bật cười.
Có lẽ cô bị lời nói của ba mẹ ảnh hưởng rồi, chỉ ăn cơm với khách hàng thôi mà, nghi thần nghi quỷ gì chứ?
Trở về phòng riêng, Hoàng Yến Chi và Hoàng Minh Dạ cũng chỉ yên lặng ăn cơm.
Bùi Ninh Hân ngồi xuống.
Hoàng Yến Chi đẩy một bát canh đến trước mặt cô.
“Thấy cậu lúc nãy không ăn được bao nhiêu, uống một chén canh trước đã, canh này cũng ngon.”
Bùi Ninh Hân mỉm cười cảm ơn, nhưng trong mắt lại không có ý cười.
Trong đầu cô bất giác nhớ lại cảnh vừa nhìn thấy.
Hoàng Yến Chi nhìn thoáng qua Bùi Ninh Hân vẫn không yên lòng, nghĩ ngợi rồi nói: “Anh, dạo này công ty có nhiều việc lắm sao?”
Đột nhiên được quan tâm, Hoàng Minh Dạ hơi khó hiểu, bèn nhìn em gái: “Sắp cuối năm rồi, đương nhiên là tương đối nhiều việc, mà tiệc cuối năm lại sắp đến nên cần phải chuẩn bị nhiều hơn.”
Nói đến họp cuối năm, Hoàng Minh Dạ liền hăng hái: “Cuối tuần chính là tiệc cuối năm của công ty chúng ta, em có muốn đến không?” Nói rồi, anh lại nhìn Bùi Ninh Hân: “Nếu Bùi tiểu thư thấy hứng thú thì cũng có thể đến.
Cuối buổi tiệc còn có tiết mục rút thưởng, nếu hai em không ngại thì đến chơi.”
Tiệc cuối năm không phải do anh sắp xếp, nhưng anh có xem qua các phương án, cảm thấy cũng khá hay.
Bùi Ninh Hân nghe mọi người nói đến mình thì cuối cùng cũng không im lặng nữa: “Em không đi được, sắp cuối năm rồi, còn phải giúp mẹ em chuẩn bị đồ Tết.”
Hoàng Minh Dạ cũng không ép, nhìn sang Hoàng Yến Chi thấy vẻ mặt cô hoàn toàn không hứng thú thì cười cười: “Đến lúc đó, anh sẽ đưa thư mời cho Yến Chi, nếu các em muốn tham gia thì lúc nào cũng hoan nghênh.”
Hoàng Yến Chi thì không sao cả, lại hỏi đến vấn đề không liên quan: “Tất cả mọi người trong công ty đều có thể tham gia tiệc cuối năm ư?”
Bùi Ninh Hân giỏng tai lên.
“Các nhân viên làm việc ở trụ sở chính đủ ba tháng đều có thể đến.
Còn các nhân viên ở chi nhánh thì sẽ nhận thư mời từ quản lý, hoặc cấp trên.”
Tiệc cuối năm của công ty bọn họ năm nay rất long trọng.
Vì thế, Hoàng Minh Dạ cố ý bao một chiếc du thuyền cỡ lớn xa hoa làm địa điểm tổ chức.
“Có được dẫn người nhà theo không?” Hoàng Minh Dạ lại hỏi, thoáng nhìn sang Bùi Ninh Hân.
“Được chứ.”
“Được, đưa thư mời cho em, đến lúc đó em sẽ đến xem một chút.” Hoàng Yến Chi nói.
Vừa rồi còn không muốn đi, bây giờ cô đột nhiên lại đổi ý khiến Hoàng Yến Chi cảm thấy bất ngờ.
Nhưng em gái đồng ý tham gia nên anh rất vui vẻ, liền cười đồng ý.
Sau đó, ba người im lặng ăn cơm, cũng không ai nói chuyện nữa.
Kết thúc bữa cơm thì Hoàng Yến Chi đưa Bùi Ninh Hân về còn Hoàng Minh Dạ thì về lại công ty.
Sáng sớm hôm sau, Bùi Ninh Hân đã bị mẹ gọi dậy.
Tối qua cô ngủ không được ngon nên hôm nay rời giường không có tinh thần lắm, vẻ mặt cũng không thể xinh đẹp được.
"Hân Hân, con không thoải mái ở đâu hả?” Nhìn gương mặt khó coi của con gái, Hà Phương Hoa hỏi.
Bùi Ninh Hân lắc đầu: “Tối qua không ngủ ngon, đợi lát nữa con trang điểm một chút là được.”
Hà Phương Hoa yên tâm, nhưng vẫn căn dặn: “Con có thể không thích con trai của chú Lý, nhưng không thể trưng cái mặt này cho người ta xem được.
Dù sao người ta cũng là khách, biết chưa?”
Bùi Ninh Hân mỉm cười: “Mẹ, con là người không hiểu chuyện như vậy sao?”
Phó Phương Hoa cũng cười, thúc giục con gái mau đi ăn sáng, còn bà thì đi vào phòng bếp.
Bùi Vĩ Sơn không ở nhà mà ra ngoài đón gia đình Lý Duy.
Lúc chuông cửa vang lên, Bùi Ninh Hân đang giúp mẹ nhặt rau, bèn đứng dậy mở cửa thì liền thấy được cả nhà ba người chú Lý.
Mặc dù đã nhiều năm không gặp nhưng Bùi Ninh Hân chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra Lý Duy: “Chú Lý, đã lâu không gặp.”
Lý Duy nhìn cô gái duyên dáng yêu kiều cười nói tự nhiên trước mặt, mỉm cười: “Không ngờ Hân Hân của chúng ta đã lớn như vậy rồi, đúng là càng ngày càng đẹp, suýt nữa làm chú không nhận ra.”
Người phụ nữ đứng bên cạnh là vợ ông ấy, nhưng không phải là vợ cả mà là người vợ hai sau khi vợ cả của chú ấy mất.
Đây cũng là lần đâu tiên Bùi Ninh Hân gặp nên không biết.
Bùi Vĩ Sơn giới thiệu: “Đây là Quý Nịnh, vợ của chú Lý, con gọi dì Quý là được.”
Bùi Ninh Hân cười tủm tỉm, “Chào dì Quý.”
Quý Nịnh cũng cười.
Tuổi của người phụ nữ này không lớn lắm, khoảng chừng hơn ba mươi, lại chăm chút rất kỹ: “Con là Hân Hân mà lão Lý nhắc đến đấy ư? Hôm nay xem như được nhìn thấy người thật rồi.
Trước đó lão Lý nhắc đến con, lúc nào cũng nói con khéo léo hiểu chuyện, hôm nay được gặp, quả đúng như vậy.”
Mấy câu nói này khiến những người đang có mặt ở đây đều cười rộ lên.
“Được rồi, đừng đứng ngoài cửa nữa, vào đi.” Bùi Vĩ Sơn gọi mọi người vào nhà.
Bùi Ninh Hân lúc này mới phát hiện, đã nói là cả nhà chú Lý, nhưng giờ lại không thấy Lý Tu Kiệt đâu.
Hình như hiểu được thắc mắc của cô, Lý Duy nói trước: “Tu Kiệt đang lấy đồ trên xe, sẽ đến đây nhanh thôi.”
Mọi người ngồi xuống, Bùi Ninh Hân đứng dậy pha trà cho khách.
Hôm qua vừa được chứng kiến màn trà đạo nghệ thuật đẹp như vậy, bây giờ cô thấy trà trong ly thủy tinh thì lại cảm thấy hơi xấu hổ.
Hà Phương Hoa chào hỏi mấy người mới vừa đến một tiếng rồi vào phòng bếp.
Chuông cửa lại vang lên, Bùi Ninh Hân đứng dậy mở cửa, vốn cho rằng người đang đứng ngoài cửa là tên Lý Tu Kiệt mập mạp kia, nhưng khi mở cửa thì lại thấy một người đàn ông cao gầy nhã nhặn, khuôn mặt soái ca, đeo một cặp kính: “Xin hỏi, anh tìm ai?”
Người đàn ông kia nhìn thấy Bùi Ninh Hân thì cười nói: “Hân Hân, mấy năm không gặp, cậu không nhận ra tôi nữa sao?”
Bùi Ninh Hân trợn tròn mắt, nhìn anh ta với vẻ không thể tin: “Cậu là Kiệt Béo?” Kiệt Béo là biệt danh lúc nhỏ Bùi Ninh Hân đặt cho Lý Tu Kiệt.
Lý Tu Kiệt nở nụ cười: “Không ngờ cậu còn nhớ cái biệt danh này, nhưng mà bây giờ tôi không còn mập nữa rồi.” Nói rồi, anh ta quay một vòng trước mặt Bùi Ninh Hân.
Bùi Ninh Hân cười xấu hổ, bây giờ người ta đã là anh đẹp trai cao lớn rồi, quả là một Cao Phú Soái.
“Không mời tôi đi vào nhà ngồi à?” Lý Tu Kiệt nhìn Bùi Ninh Hân, cười dịu dàng.
Bùi Ninh Hân ngây ra, vội vàng nghiêng người sang một bên để Lý Tu Kiệt đi vào.
Cơm nước xong xuôi, Quý Nịnh giúp Hà Phương Hoa dọn dẹp bát đũa.
Bùi Ninh Hân muốn đến giúp đỡ nhưng lại bị Hà Phương Hoa đuổi ra: “Ở đây không cần con.
Bây giờ còn sớm, con dẫn Tu Kiệt xuống dưới đi dạo một chút cho tiêu cơm đi.”
“Mẹ.” Hà Phương Hoa kêu lên một tiếng, kéo dài giọng.
Phó Phương Hoa cứ như không nghe được vẻ không vui trong giọng con gái: “Nhanh lên.”
Bùi Ninh Hân đành phải nhấc chân, đi xuống lầu cùng Lý Tu Kiệt
Chung cư nhà Bùi Ninh Hân cũng được coi là cao cấp.
Căn hộ này vừa được mua hai năm trước, điều kiện rất tốt.
Trên đường đi trong chung cư, Bùi Ninh Hân và Lý Tu Kiệt đều không nói gì.
“Kiệt...” Bùi Ninh Hân nói, chợt nhớ ra người ta đã gầy, nếu gọi biệt danh này thì không thích hợp lắm, bèn kịp thời sửa lại: “Lý Tu Kiệt, thật ra tôi đã có bạn trai rồi.”
Bùi Ninh Hân không muốn giấu giếm, nói.
Mắt Lý Tu Kiệt tối sầm lại, nhưng Bùi Ninh Hân đi bên cạnh anh ta nên không nhìn thấy, chỉ nghe anh ta cười cười: “Hân Hân, đó chỉ là lời nói đùa của người lớn thôi, cậu cũng đừng để bụng.
Tôi không biết hôm nay bọn họ có mục đích này, nếu biết thì tôi đã không đến.
Gây phiền phức cho cậu rồi, xin lỗi.”
Người ta thật lòng thành tâm xin lỗi lại khiến Bùi Ninh Hân cảm thấy xấu hổ, ngại ngùng nói, “Chuyện đó...”
“Hân Hân, cậu đừng xấu hổ.
Chúng ta từ bé đã quen biết nhau.
Dù xa cách mấy năm qua, nhưng chẳng phải vẫn là bạn bè sao?”
Bùi Ninh Hân hơi giật mình, nhìn người cao lớn bên cạnh một chút rồi mỉm cười, “Cậu nói đúng, Lý Tu Kiệt chúng ta là bạn bè, vẫn luôn là bạn bè.”
Đã trải lòng rồi nên Bùi Ninh Hân cũng thả lỏng hơn nhiều, ít nhất không khí ngột ngạt giữa hai người đã không còn nữa.
Bùi Ninh Hân kể lại kỹ càng sự thay đổi ở Hoa Hạ mấy năm qua cho Lý Tu Kiệt nghe.
“Sau này nếu cậu có thời gian rảnh thì có thể đến tìm tôi chơi.
Tôi sẽ làm hướng dẫn viên cho cậu.
Cậu đã rời khỏi đây nhiều năm như vậy, chắc chắn chưa quen với Hoa Hạ đâu.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...