Hoàng Hi Lan thở phào một hơi, còn tưởng rằng anh thật sự biết cái gì đó: “Anh, lúc hoạ sĩ vẽ tranh thì tâm trạng cũng có thể thay đổi mà, vẽ ra phong cách tác phẩm khác trước cũng không có gì lạ.”
Lời cô ta nói có lý, Hoàng Minh Dạ cũng không diễn tả được ý nghĩ trong đầu, nhưng khi nhìn bức tranh này, anh luôn cảm thấy là lạ chỗ nào đó, nhìn vào chỗ ký tên ở góc trái bên dưới, ánh mắt càng nghi ngờ.
Hoàng Yến Chi chú ý đến nét mặt của anh, trong mắt cô ẩn chứa ý cười, không ngờ anh trai cô lại là người đàn ông tỉ mỉ như vậy.
Bản thân cô chính là Y Trân Hoàng, nên hiển nhiên biết chỗ ký tên ở góc dưới bên trái có gì đó là lạ.
Nhưng Hoàng Yến Chi chỉ nhìn một cái là biết khiến cô cảm thấy hơi bất ngờ.
“Lan Lan, con và Y Trân Hoàng thân lắm sao?” Vũ Ân Nguyệt hỏi.
Hoàng Hi Lan mỉm cười: “Rất thân, con cũng chỉ vô tình quen biết cô ấy thôi, bèn tùy ý trò chuyện mấy câu, lại thấy rất ăn ý với nhau, sau đó qua lại một hai lần liền thân.”
“Nếu có cơ hội thì mời cô ấy đến nhà chơi, người trong nhà đều rất thích tác phẩm của cô ấy.” Vũ Ân Nguyệt lên tiếng mời.
Hoàng Hi Lan cười nói: “Vâng, thưa mẹ, để hôm nào con nói với cô ấy, chỉ là Y Trân gần đây đang bận tham gia cuộc thi tranh tài họa sĩ quốc tế, sau đó còn phải chuẩn bị triển lãm tranh ở Hoa Hạ, chắc là không có thời gian rảnh đâu.”
Vũ Ân Nguyệt hơi tiếc nuối: “Vậy thì tiếc quá, nhưng nếu lần sau có cơ hội, con nhất định phải mời người ta đến nhà chơi nhé.”
Hoàng Hi Lan cười gật đầu: “Con biết rồi, mẹ.”
Vẻ mặt Hoàng Yến Chi cứng lại, hình như đối phương biết rất rõ chuyện của cô, thậm chí còn biết cả cuộc thi này, cả triển lãm tranh sang năm sẽ diễn ra.
Chẳng hiểu sao, trong lòng cô mơ hồ cảm thấy có gì đó là lạ, hình như sẽ có chuyện gì đó vượt qua khỏi tầm kiểm soát của cô.
Hoàng Hi Lan thấy Hoàng Yến Chi cụp mắt không nói gì thì nghĩ là đối phương đang hâm mộ cô ta quen biết Y Trân Hoàng, còn mình thì không, ý cười trong mắt càng thêm đắc ý.
................!
Ở nhà trọ nào đó ở Hoa Hạ, cô gái đang cầm điện thoại nói chuyện với một người.
“Đúng vậy, tôi đã tìm được cơ hội làm quen với người nhà họ Hoàng, cô ta không hề nghi ngờ thân phận của tôi, cho rằng tôi chính là Y Trân Hoàng...!Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cố gắng giữ quan hệ tốt với gia đình bọn họ.”
Giọng cô ta cung kính, hình như hơi e ngại người cô ta đang trò chuyện, vẻ mặt cô ta hơi nghi ngờ: “Nhưng tôi không hiểu, tại sao chúng ta lại bỏ nhiều công sức như vậy để mạo danh Y Trân Hoàng, còn phải tiếp cận người nhà họ Hoàng nữa?”
Rõ ràng những vấn đề liên quan đến việc cô ta có phải là Y Trân Hoàng hay không, chỉ cần Daniel đứng ra nói một câu thì tất cả đều sẽ bị vạch trần.
Vậy thì mọi chuyện bọn họ làm trước đây đều sẽ uổng phí, đã vậy, bây giờ làm như thế thì có nghĩa lý gì? Cô ta nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Hình như người đầu dây bên kia cũng không có ý định giải thích cho cô ta hiểu, chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Những chuyện này cô không cần quan tâm.” Sau đó liền cúp máy.
Cô gái nghe thấy giọng nói lạnh đến thấu xương mà cơ thể phát run lên, nhìn điện thoại đã tắt với vẻ mặt không dám tranh cãi.
- ---------------
Loáng cái đã sắp hết một tháng, Quân Hạo Kiện cũng đã đi được gần một tháng.
Cô ngồi trên ban công, nhìn mưa rơi tí tách tí tách ngoài cửa sổ, vẻ mặt hiện chút gì đó gọi là nhớ nhung.
Hoàng Yến Chi cầm một quyển sách trong tay, nhưng mãi lâu vẫn không lật sang trang khác.
Chuông điện thoại chợt vang lên, trong mắt cô hiện vẻ vui sướng.
Cô lập tức cầm điện thoại lên, nhưng đến khi thấy rõ tên người gọi thì trong mắt hiện chút thất vọng khó nhận ra, ngón tay mảnh khảnh lướt qua màn hình.
“A lô, Ninh Hân.”
“Yến Chi, cậu đang làm gì đó?” Bùi Ninh Hân hỏi với giọng hơi buồn.
Mắt Hoàng Yến Chi khẽ chớp: “Ở nhà.”
“Tớ có thể đến tìm cậu không?”
“Được.”
Hoàng Yến Chi cúp máy chưa đến nửa tiếng, chuông cửa nhà cô đã vang lên.
Cô đứng dậy mở cửa, quả nhiên Bùi Ninh Hân đang đứng ngoài.
Hình như tâm trạng Bùi Ninh Hân hơi sa sút.
Cô đi theo cô vào nhà, ngồi trên ghế sofa, cũng không nói năng gì.
“Yến Chi, cậu nghĩ môn đăng hộ đối thật sự quan trọng như vậy sao?” Rất lâu sau, Ninh Hân mới mở miệng, giọng nói vẫn buồn buồn như trước.
Ánh mắt Hoàng Yến Chi chợt lóe: “Mỗi người có một ý.”
“Hôm qua ba tớ trở về, lúc ăn cơm tối, tớ có nói đến chuyện tớ đang quen một người bạn trai với ba mẹ...” Bùi Ninh Hân nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua, rủ rỉ với Hoàng Yến Chi.
Lệnh thuyên chuyển Bùi Vĩ Sơn ba của Bùi Ninh Hân đã được đưa ra một tháng trước.
Ông đã hoàn thành công việc được giao từ trước, trưa hôm qua vừa về nhà ở Hoa Hạ.
Bùi Vĩ Sơn trở về, Bùi Ninh Hân và mẹ của cô Hà Phương Hoa, cô đều rất vui mừng.
Còn cô thấy ba về nhà liền nhớ đến chuyện muốn dẫn Lâm Trọng Mặc về nhà ra mắt ba mẹ.
Trong bữa cơm, người một nhà cùng nhau vui vẻ.
Bùi Vĩ Sơn ngày thường bận rộn công việc, hầu như đều ở thành phố Lâm rất ít khi trở về.
Bây giờ ba cô cuối cùng đã được thuyên chuyển về Hoa Hạ, sau này cả nhà có thể được đoàn tụ, nói không vui thì là giả.
“Phương Hoa, ngày mai dẫn Hân Hân đến trung tâm thương mại mua hai bộ quần áo đi, con gái lớn phải ăn mặc xinh đẹp một chút.”
Bùi Ninh Hân nghiêng đầu, gương mặt xinh xắn: “Ba, sao ba đột nhiên lại tốt với con thế?”
Bùi Vĩ Sơn giả vờ tức giận: “Chẳng lẽ bình thường ba đối xử với con không tốt?”
Ninh Hân cười nịnh nọt: “Đương nhiên không phải rồi, nhưng hôm nay cực kỳ tốt với con, khiến con được chiều mà sợ.
Ba, ba thành thật nói cho con biết, có phải ba giấu con chuyện gì không?”
Cô ấy vốn chỉ thuận miệng hỏi một chút, nhưng không ngờ Bùi Vĩ Sơn lại gật đầu.
“Đúng là có chút chuyện, ngày kia chú Lý muốn tới nhà chơi.”
“Chú Lý nào?” Bùi Ninh Hân hỏi.
“Chính là chú Lý Duy của con đó.
Ông ấy là bạn cũ của ba con, lúc trước còn cùng về nông thôn làm thanh niên trí thức.
Chỉ là sau này chú Lý con đi biển kinh doanh, cả nhà họ đều không ở Hoa Hạ, nên mấy năm nay hơi ít liên lạc.” Hà Phương Hoa nói tiếp.
Bà vừa nói thế, Bùi Ninh Hân đã nhớ ra.
Lúc cô còn nhỏ, chú Lý thường đến nhà bọn họ, lại rất tốt với cô, mỗi lần đến đều sẽ mang thật nhiều quà và đồ ăn ngon cho cô.
“Nếu chú Lý là bạn tốt của ba, vậy con sẽ ăn mặc như bình thường thôi, cần gì phải đặc biệt ra ngoài mua quần áo chứ, cũng đâu phải ra mắt.” Bùi Ninh Hân nói đùa.
“Con trai chú Lý là Lý Tu Kiệt vừa du học trở về, ngày kia cũng sẽ đến đây.
Mấy năm nay bọn con cũng không gặp nhau, nên khi gặp mặt cũng không thể thất lễ quá.” Hà Phương Hoa nói.
Phương Đồng lờ mờ hiểu rõ ý định của ba mẹ.
Quả đúng là ra mắt thật, cô ấy chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
“Mẹ, con có bạn trai rồi.” Bùi Ninh Hân dứt khoát nói ra, vốn lúc đầu còn định tìm một cơ hội để nói, bây giờ thì hay rồi, ngay cả cơ hội cũng không cần tìm.
Ninh Hân vừa dứt lời, Bùi Vĩ Sơn và Hà Phương Hoa đều nhìn về phía cô.
“Con có bạn trai? Từ lúc nào?” Hà Phương Hoa nghi ngờ nhìn con gái.
Bình thường con gái ở ký túc xá trong trường, cuối tuần về nhà cũng không nhắc đến chuyện này với bà nên bà không tin lắm, hay là nó lấy cớ để không phải xem mắt?
Ninh Hân nhìn vẻ mặt mẹ liền đoán được bà đang nghĩ gì: “Thật ra đã hẹn hò nhiều năm rồi, con sợ mẹ nói con không làm việc đàng hoàng nên mới không dám nói cho mẹ biết.”
Hà Phương Hoa cười: “Ôi dào, mẹ cũng đâu phải là người gia trưởng cổ hủ, cũng chỉ là yêu đương thôi, thì có gì mà không thể nói.”
Ninh Hân thấy mẹ thật sự không trách móc gì nên cũng yên tâm.
“Hân Hân, thằng bé kia làm nghề gì?” Hà Phương Hoa hỏi.
“Anh ấy học cùng trường với con, cùng khóa với con, chỉ khác chuyên ngành.
Anh ấy học chuyên ngành Công nghệ thông tin, bây giờ đang làm trong tập đoàn Minh Chi, chờ sang năm tốt nghiệp thì có thể chính thức ký hợp đồng với tập đoàn Minh Chi.”
Hà Phương Hoa gật đầu, có thể thi đỗ đại học B, ít nhất đã chứng minh được đầu óc không kém, trình độ thế này cũng được.
Hơn nữa cậu ta còn có thể ở lại Minh Chi, cũng chứng tỏ năng lực không tệ.
Bà hơi hài lòng nhìn cô, rồi tiếp tục hỏi: “Tướng mạo của nó thế nào?”
“Anh ấy à, vừa cao vừa đẹp trai, đứng cùng con gái của bố mẹ thì chính là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.” Trong mắt Bùi Ninh Hân đầy ý cười.
Hà Phương Hoa cũng cười, lườm cô: “Có cô gái nào mà tự khen mình như thế chứ, đúng là không biết xấu hổ.”
Bùi Vĩ Sơn cũng cười, không quan tâm tướng mạo của thằng bé lắm, có thể được đứa con gái mắt cao hơn đầu nhà ông coi trọng thì chắc chắn tướng mạo cũng không tệ được.
“Hôm nào mời nó về nhà chơi.” Bùi Vĩ Sơn lên tiếng.
Bùi Ninh Hân gật đầu: “Dạ được.”
Nhưng Hà Phương Hoa còn nhớ đến một vấn đề khác: “Hân Hân, người nhà nó làm gì? Là người Hoa Hạ sao?”
Ninh Hân nói: “Anh ấy ở tỉnh G, nhà ở nông thôn.”
Nụ cười trên mặt Hà Phương Hoa nhạt đi, liếc mắt nhìn Bùi Vĩ Sơn rồi hỏi: “Ba mẹ nó làm nghề gì?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...