“Nam thần, anh thật oai phong!” Trương Linh kêu lên, gương mặt sùng bái hưng phấn, ánh mắt nhìn Hoàng Minh Dạ toàn là sao.
Vệ Huy tối sầm mặt lại, hung hăng lườm cái kẻ vong ân bội nghĩa này.
Cô đối xử với anh thì hung thần ác sát, còn với tên hồ ly nham hiểm Hoàng Minh Dạ thì cười như một đứa mê trai.
Trương Linh cũng trừng lại, đồ ẻo lả, đồ lưu manh, mắt to thì giỏi lắm à? Tôi cũng trừng, mắt tôi còn to hơn mắt anh đấy.
Hoàng Hi Lan choáng váng nhìn Hoàng Minh Dạ khóe môi giật giật.
“Anh.”
Hoàng Minh Dạ cũng không đoái hoài đến cô ta nữa mà nhìn sang Trương Linh giọng nói dịu dàng: “Em có thể tự đi không?” Đây là bạn tốt của Yến Chi nếu gặp thì phải quan tâm một chút.
Trương Linh gật đầu, cười rạng rỡ: “Em đi được ạ.” Nói xong liền đứng dậy, nhưng lại hoa mắt, suýt ngã nhào về phía trước.
Hoàng Minh Dạ lanh tay lẹ mắt đỡ cô.
Vệ Huy đứng sau lẳng lặng rụt tay lại.
“Cẩn thận một chút.” Hoàng Minh Dạ thấy cô đứng vững thì thu tay về.
Trương Linh lại càng cười vui vẻ hơn: “Cảm ơn nam thần.”
Vệ Huy bĩu môi, nhỏ giọng mắng cô là đồ mê trai.
Hoàng Minh Dạ và Vệ Huy dẫn Trương Linh đi, để lại Hoàng Hi Lan ngây ngốc đứng đó.
“Hoàng Minh Dạ, tốt xấu gì tôi cũng gọi anh một tiếng anh hơn mười năm, vậy mà anh lại làm tôi mất thể diện trước mặt người ngoài.
Còn cả bà già kia nữa, cái gì gọi là không thể nhòm ngó thứ không thuộc về mình? Những thứ này vốn là của tôi, là Hoàng Yến Chi cướp đi tất cả mọi thứ thuộc về tôi.
Sớm muộn cũng có một ngày, tôi sẽ khiến Hoàng Yến Chi nhả ra hết.
Cho dù phải hủy thứ tôi muốn, thì tôi cũng sẽ không để Hoàng Yến Chi có được.”
Vẻ mặt cô ta tàn nhẫn, đôi mắt độc địa.
Một lúc sau, cô ta mới rời theo sau cùng đám bạn của mình.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Hoàng Minh Dạ và Vệ Huy dẫn Trương Linh ra khỏi quán bar.
Thấy Trương Linh đã ngà ngà say, Hoàng Minh Dạ nói: “Nhà em ở đâu? Anh đưa em về.”
Trương Linh còn chưa trả lời thì Vệ Huy đã cướp lời: “Tôi biết nhà cô ấy ở đâu, tôi đưa cô ấy về.
Cậu về trước đi.”
“Tôi không muốn tên ẻo lả nhà anh đưa về, tôi muốn nam thần.” Vừa nghe lời nói của Vệ Huy, Trương Linh liền xù lông lên.
Vệ Huy cắn răng: “Con bé chết tiệt kia, cô nói ai là đồ ẻo lả?”
“Nói anh đó, đồ ẻo lả, đồ lưu manh, đồ cặn bã.” Trương Linh lập tức mắng lại, rõ ràng là đã say bí tỉ, nhưng cái miệng vẫn không chịu yên dù chỉ một giây.
Mắt Vệ Huy bùng lửa giận, thật sự muốn bóp chết con bé chết tiệt này.
Hoàng Minh Dạ nhíu mày, nói: “Hay là để tôi đưa cô ấy về.
Cậu nói địa chỉ cho tôi biết.” Anh thật sự sợ hai người này đánh nhau, mặc dù Vệ Huy chưa bao giờ đánh phụ nữ.
Vệ Huy nghiến răng nói: “Không cần, tôi đưa cô ấy về.
Tôi không tin tôi không trị được con bé chết tiệt này.”
“Vệ Huy, cậu đừng làm bậy, cô gái này là bạn tốt của Chi Chi.” Hoàng Minh Dạ nói.
Vệ Huy đen mặt: “Hoàng Minh Dạ, cậu coi Vệ Huy tôi là loại người gì? Tôi là người bụng đói ăn quàng sao?”
Hoàng Minh Dạ xấu hổ: “Được, được, được, cậu đưa, cậu đưa.”
“Không được.” Trương Linh níu chặt cánh tay Hoàng Minh Dạ: “Em không muốn đồ ẻo lả này đưa về.
Nam thần, em muốn anh đưa em về.”
Vệ Huy kéo mạnh cánh tay Trương Linh, không để ý đến việc cô giãy giụa mà nhét cô vào trong xe của mình, sau đó đóng cửa xe, lao vút đi.
Hoàng Minh Dạ bật cười, sau đó mới nhớ ra Cố Hiên và Cố Minh vẫn còn ở trong phòng, bèn gọi điện thoại cho hai người rồi lái xe về nhà.
“Đồ ẻo lả, mở cửa xe cho tôi.” Trương Linh bị Vệ Huy ném ra ghế sau thì đập cửa xe, la hét với anh.
Sắc mặt Vệ Huy đen thui, ra vẻ mắt điếc tai ngơ với tiếng hét của cô.
Một lúc sau, anh mới nhận ra là mình không biết địa chỉ nhà Trương Linh, vừa rồi nói như vậy chỉ là tùy tiện tìm cớ.
Anh bèn nhìn kính chiếu hậu rồi hỏi: “ Trương Linh, nhà cô ở đâu?”
Trương Linh không mở cửa xe được, rượu ngấm lâu nên bây giờ đầu cô rất choáng váng.
Thế là cô ôm cánh tay ngồi phía sau, nghe Vệ Huy hỏi thì chỉ hừ lạnh một tiếng, chẳng nói chẳng rằng.
“Hỏi cô đó, nhà cô ở đâu?”
Trương Linh thong thả trả lời: “Anh nói biết địa chỉ nhà tôi mà, bây giờ hỏi tôi làm gì? Tôi không nói cho anh biết.”
Vệ Huy giận quá hóa cười: “Cô tin tôi ném cô xuống xe không?”
“Có giỏi thì làm đi, đồ ẻo lả chết tiệt.”
Két một tiếng, xe đỗ phịch lại.
Trương Linh không kịp đề phòng nên đầu đập mạnh vào thành ghế, đau đến mức khiến cô “ối” một tiếng.
Vệ Huy nhấn nút mở cửa xe: “Xuống xe.”
Trương Linh ngẩng đầu lên: “Cái đồ ẻo lả kia, ngay cả xe cũng không biết lái, hừ.” Cô hừ lạnh một tiếng rồi xuống xe.
Vừa đóng cửa xe lại thì chiếc xe đã lao vút đi.
Trương Linh bĩu môi, đang định đón xe mới chợt phát hiện túi của mình vẫn còn trên xe Vệ Huy: “Đồ ẻo lả, đồ khốn kiếp, anh quay lại cho tôi.”
Trên đường phố yên tĩnh đã không thấy bóng dáng xe Vệ Huy từ lâu.
Trương Linh hung dữ giậm chân.
“Khốn kiếp, lần sau đừng để bản tiểu thư gặp anh, nếu không...!tôi nhất định sẽ cắn chết anh.”
Không có tiền, không có điện thoại, đầu còn choáng váng, Trương Linh cảm thấy mình bây giờ đúng là thảm của thảm.
Gió lạnh thổi qua khiến cô tỉnh táo hơn môt chút.
Cô lắc lắc đầu, đi dọc bên đường, vừa đi được vài bước đã cảm thấy đeo giày cao gót rất khó chịu, bèn cởi giày ra, xách trong tay.
Cả đường đi, sắc mắt Vệ Huy tối sầm, chỉ cần nghĩ tới Trương Linh không biết tốt xấu, còn thích cắn bậy là anh liền giận không biết trút vào đâu.
Lúc đợi đèn xanh đèn đỏ, vô tình quay đầu lại, anh mới phát hiện túi của Trương Linh bỏ trên xe, sắc mặt lại đen hơn một chút, thầm mắng một tiếng rồi quay đầu xe.
Lúc Vệ Huy tìm được Trương Linh thì cô đang ngồi nhắm mắt dựa vào một gốc cây ở ven đường, không biết có phải đang ngủ không, giày cao gót cởi ra ném qua một bên, đôi chân trắng nõn toàn đất bẩn.
Vệ Huy khẽ cười cười, mở cửa xuống xe, dùng chân đá đá cô: “Này, dậy đi.”
Thật ra Trương Linh không ngủ mà chỉ thấy đi lại hơi mệt, lại còn chóng mặt nên mới ngồi nghỉ một lát.
Bị Vệ Huy đá một cái, cô liền mở mắt ra.
Thấy người trước mắt là ai, đáy mắt Trương Linh lóe vẻ hung ác, đứng dậy phủi đất rồi liền đánh lên người anh.
Vệ Huy sợ cô ngã nên vội vươn tay đỡ lấy.
Sau đó, anh liền không nhịn được một tiếng hét thảm: “Con bé chết tiệt này, buông ra.”
Chỉ thấy Trương Linh nhào vào lòng anh, sau đó cắn một cái lên cổ anh.
Sức cô không nhỏ, Vệ Huy dám chắc là đã chảy máu rồi.
Con bé chết tiệt này là chó sao? Gặp người là cắn!
Trương Linh cắn được rồi mới nhả ra, cười đắc ý nhìn Vệ Huy lấy tay bịt miệng vết thương: “Hừ, cho anh vứt tôi lại nè, tôi cắn chết anh.”
Vệ Huy nhoẻn miệng cười, đôi mắt hoa đào hấp háy khiến Trương Linh phải ôm ngực lui ra sau một bước, cảnh giác nhìn anh: “Anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết, tôi có thể hét lên anh sàm sỡ tôi đấy.”
Vệ Huy càng cười tươi hơn, nháy mắt với cô: “Hét đi, dù cô có hét thì cũng có thể để người ta phân xử xem trong hai chúng ta, rốt cuộc là ai sàm sỡ ai?”
Trương Linh bĩu môi, ngoại hình đẹp thì giỏi lắm à, đồ ẻo lả.
“Lên xe.” Vệ Huy nói, sau đó phất tay mà đi.
Trương Linh suy nghĩ một chút, nhấc chân đuổi theo, còn không quên cầm giày cao gót lên.
“Địa chỉ.” Vệ Huy lời ít ý nhiều, không khí trong xe áp lực đến đáng sợ.
“À… tôi quên rồi.” Trương Linh vô tội nhìn anh.
Vệ Huy cười nhạt: “Cô quên rồi? Sao cô không quên luôn cả bản thân cô đi.
Nói mau, nếu không thì tôi lại ném cô xuống đấy.”
Trương Linh tiếp tục vô tội nhìn anh ta: “Tôi quên thật rồi.” Trong mắt cô hiện vẻ giảo hoạt, chẳng phải anh nói biết nhà tôi sao, tôi không nói cho anh biết đấy, để xem anh làm thế nào.
Vệ Huy nhìn cô một lúc lâu, nở nụ cười, đôi mắt đào hoa lóe lên: “Được, đừng hối hận.”
“Anh đừng hối hận thì có!” Trương Linh thầm nghĩ, sau đó chờ Vệ Huy hỏi cô lần nữa, chỉ cần hỏi một lần nữa thì cô sẽ nói cho anh ta biết.
Nhưng chờ mãi mà không thấy Vệ Huy hỏi nữa, Trương Linh mệt mỏi tựa lên cửa sổ xe, ngủ thiếp đi, ngay cả Vệ Huy chở đi hướng nào cũng không biết.
Lúc xe dừng lại thì Trương Linh vẫn đang ngủ.
Vệ Huy nhìn vào kính chiếu hậu, cô ngủ rất yên tĩnh, khuôn mặt không biết là do nóng hay do ngủ mà hơi hồng, cái miệng nhỏ xinh hơi nhếch lên, rất đáng yêu.
Vệ Huy nhìn mặt cô, nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Lúc ngủ đáng yêu hơn.”
Sau khi mở cửa xe, anh định đánh thức cô dậy, nhưng nghĩ thế nào lại khom lưng ôm cô từ trong xe ra.
Cả quá trình này, Trương Linh vẫn không tỉnh.
Vệ Huy cũng thấy phục, cô không cảnh giác như vậy, ngày nào đó bị người ta bán cũng không biết.
Ôm cô lên tầng, Vệ Huy cố hết sức để ấn phím tầng 16.
Khó khăn lắm mới mở được cửa, anh đặt cô lên giường ở phòng khách, thở phào nhẹ nhõm, trông cô gầy teo mà không ngờ lại nặng như vậy.
Lau mồ hôi trán, Vệ Huy cởi áo khoác cho Trương Linh kéo chăn đắp cho cô rồi mới trở về phòng ngủ chính để tắm rửa.
Đây là căn hộ trong trung tâm thành phố của anh, rất ít khi đến ở, chỉ dặn người đúng giờ tới quét dọn.
Ở đây rất gần trụ sở chính của Vệ Thị, thỉnh thoảng tăng ca mệt mỏi thì anh sẽ đến đây ngủ.
Tắm rửa xong, vào phòng khách thấy Trương Linh vẫn còn yên tĩnh ngủ, nhưng chăn lại bị cô ấy đạp xuống giường, anh không nhịn được bật cười một tiếng, cam chịu nhặt chăn đắp lên người cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...