Sau sân khấu đón năm mới, Biên Lê vừa bận rộn cho comeback album mới, vừa quanh quẩn cả ngày trong công ty mà đa số thời gian là ở trong phòng tập.
Còn lịch trình của Hạ Vân Tỉnh chủ yếu tập trung vào việc chuẩn bị cho concert cá nhân sắp diễn ra, sẽ chính thức biểu diễn vào hai ba tuần tới.
Tuy hai người đều lao đầu vào công việc của bản thân nhưng vì đều ở chung công ty, nên khi muốn gặp nhau, cũng có thể tranh thủ thời gian rảnh giữa lúc trăm công nghìn việc để gặp nhau.
Chỗ hò hẹn đa phần là những nơi có của sổ sát sàn cùng tầng với phòng tập, hoặc là phòng làm việc cá nhân của Hạ Vân Tỉnh ở tầng hai.
Mà Hạ Vân Tỉnh càng ngày càng bậy bạ, do hạn chế của những chỗ tìm được gần đây nên không cách nào phát huy tốt được, bèn dỗ dành Biên Lê, gọi bảo bối ơi bảo bối à, làm rất nhiều chuyện mà chưa từng thử bao giờ.
Biên Lê bận chuyện thu âm bài hát mới, lại bị anh dụ dỗ bằng cái giọng mềm mại như thế, nên đầu óc hỗn loạn ngốc nghếch để anh đi.
Tất cả những điều này đều kết thúc trước hai tuần concert cá nhân của Hạ Vân Tỉnh. Do phải tranh thủ thời gian chuẩn bị, cũng vì để có thể thể hiện cho người hâm mộ một sân khấu hoàn mĩ, nên anh phải ở lại bên đó thường xuyên, có rất nhiều chỗ cần phải xem xét, phải đi làm quen, ngay cả công ty cũng chưa từng đặt chân đến, lần này coi như là hai người thực sự cách xa với cơ hội gặp mặt nhau rồi.
Kể cả là video call, thì cũng phải đợi đến khi hai người có thời gian rảnh cùng lúc.
Lại qua mười ngày, Biên Lê nhận được một lịch ghi hình chương trình tạp kỹ từ chỗ của Đại Hùng, bảo là Nhất Thiên sắp xếp để cô đi.
Chương trình gameshow này là loại hình thi đấu thể thao ngoài trời, hai ngày một đêm, giữa chừng còn phải ở cùng một đêm với nhân viên dưới sự sắp xếp của ekip chương trình.
Chương trình này thường được ghi hình và phát sóng vào khoảng hai đoạn thời điểm là mùa lạnh và mùa nóng, sẽ không có lịch sắp xếp nào khác trong một năm.
Lý do thì rất đơn gian, cũng chẳng liên quan gì đến những thứ khác, bởi vì đây là hạng mục có liên quan đến thể thao ngoài trời, sắp xếp hạng mục vào mùa lạnh và mùa nóng đều là xác định dựa vào thời tiết. Mùa hè thi trong bể bơi thì càng có nhiều trò vui, ở những ngày đông thì ngoài trượt tuyết ra thì còn có những trò liên quan đến tuyết nữa.
Vì là hạng mục mới, cũng không phải kiểu ghi hình vô vị trong lều lớn như bình thường, hạng mục thi đấu ngoài trời này đã ghi hình và phát sóng hàng năm, đều nhận được sự theo dõi và mong đợi cực kỳ lớn. Ở đây không chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh các minh tinh cạnh tranh trong các hoạt động, mà còn có thể nhìn thấy sự tương tác giao lưu qua lại giữa họ.
Ekip chương trình đã chuẩn bị rất lâu, cuối cùng thì vào đầu năm mới đã quy tụ được dàn thần tượng lớn nhỏ ở trong giới đến với số thần tượng đặc biệt.
Thời điểm Biên Lê hiện diện thì có một nhóm toàn thần tượng nữ đang chờ được lên.
Trong số đó có rất nhiều đồng nghiệp Biên Lê quen biết trong khi ghi hình “giải thưởng của ca khúc hit” lúc trước, tuy không quá thân quen nhưng là kiểu quan hệ chạm mặt nhau sẽ chào hỏi.
Ở trong giới xa cách nhau đã khá lâu nên bây giờ nhìn thấy Biên Lê, mọi người đều ríu rít đến gần, hỏi đông hỏi tây.
Sự nổi tiếng trong một năm vừa qua của Biên Lê là điều rõ như ban ngày và đây chính là nổi tiếng đúng nghĩa. Idol nữ trong giới nào được mấy ai dễ dàng nổi tiếng, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, vừa cảm khái công ty của Biên Lê tốt, vừa ghen tị cô có cách hút người hâm mộ mạnh như vậy.
Một nhóm idol nữ vây xung quanh Biên Lê, ân cần hỏi han, Nhóm idol nam bên cạnh thấy thế thì trợn tròn cả mắt.
“Phì Phì, bạn nghèo thuở trước chớ quên, vợ cùng kham khổ chẳng nên phụ tình (*), cậu bây giờ đã là người đại bận rộn rồi, đừng có quên các chị em nhé.”
(*)Nguyên văn_苟富贵勿相忘: nghĩa bóng là đừng quên bạn bè khi trở nên giàu có, dịch giả đã thay thế bằng câu thành ngữ Việt mang nghĩa tương tự.
“Biết chị đến, nên em còn mang cho chị bánh sandwich khoai môn nghiền em tự làm, học cách làm của mấy người nổi tiếng trên mạng đó, bỏ thêm cho chị tí hoa quế nữa, rất tươi mát đấy!”
“Có anh đẹp trai nào không giới thiệu cho chị em một phen? Đàn ông con trai trong Nhất Thiên các em nào có xấu đâu!
“Đúng đấy, đúng đấy, ngay cả nhân viên thôi cũng rất đẹp trai nha, lần trước thấy hai vị trợ lý bên cạnh sếp tổng các chị, một người là Tống Đình, một người là Trần Thanh Huy, đẹp trai vãi luôn, á em chết mất!”
Hiếm khi Biên Lê nhận được lễ gặp mặt nhiệt tình như vậy nhưng cô cũng không thấy phiềm. Chỉ cảm thấy trong các mùa rét buốt này, giữa người với người vẫn còn chút ấm áp. Cô chạy đến nô đùa với từng người một, còn nhận được cả đống đồ ăn vặt.
Có vài chị em còn tặng đồ thưởng lúc cô livestream ăn uống, cũng biết cô thích ăn đồ ăn vặt gì nhất, nhưng Biên Lê thực sự không thể cầm được, liên tục khoát tay nói: “Ấy ấy ấy, mọi người từ từ tí nào, sau khi kết thúc chương trình Đại Hùng sẽ tới đón em, mọi người muốn em bị mắng chết ư?”
“Thôi đi, Đại Hùng tốt với cậu biết bao nhiêu. Lần trước quản lý của mình về nói với mình rằng Đại Hùng cứ luôn bảo với anh ấy là cậu tốt đẹp như thế nào mà.” Một bạn idol nữ ra sức ló cái đầu nhỏ ra khỏi đám người, vừa nhìn Biên Lê vừa nói.
Biên Lê hơi nghi ngờ: “... Cậu chắc chắn rằng là không phải đang mắng tớ đấy chứ??”
“Đương nhiên rồi, mình lừa cậu làm gì? Ế Phì Phì, vậy mà cậu lại có thể có scandal với Hạ Vân Tỉnh nha!!” Đôi mắt cô gái tỏa ra ánh sao, hoàn toàn là tôn sùng với Hạ Vân Tỉnh.
Cô nàng chỉ hỏi đơn giản, nhưng Biên Lê nghe xong thì thiếu chút nữa là tắc thở: “Hả?”
“Ngưỡng mộ quá đi, top 1 đỉnh cao trong giới thần tượng bọn mình, chỉ có scandal với một mình cậu thôi đó.”
Biên Lê gật đầu một cách khe khẽ khó thấy được, phụ họa bừa theo, hòng lừa cho qua chuyện.
“Các cậu lại cùng công ty, cúi đầu không thấy nhưng ngẩng đầu thấy, cuộc sống mỗi ngày đặc sắc biết bao!”
Đặc sắc thì đặc sắc đấy, nhưng cái đỉnh cấp lưu lượng thì quả thực là… chẳng dễ tiêu mấy đâu.
Lần nào eo cô cũng đau, chân cũng đau, ê ê ẩm ẩm, còn bị cái người nào đó khinh thể lực quá kém, bảo cô là quá yếu ớt nữa. Tốt xấu gì Biên Lê cũng xuất thân là dancer, là mỹ nữ quốc dân bé bỏng của cái thân hình mềm mại, có thể độ phối hợp cao với đủ các loại tư thế khó đã rất tốt rồi.
Biên Lê nghĩ đến đây liền bĩu môi.
“Phì Phì, có phải hai người cực kỳ thân thiết không, cậu không nghĩ tới chuyện tiên hạ thủ vi cường (*) sao? Lần trước mình nghe nói, trong một công ty có mười thì cả mười đều kết thành đôi rồi nói chuyện riêng tư. Hạ Vân Tỉnh đẹp trai như thế, cậu lừa chơi đùa một phen cũng được mà.”
(*) Ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
Biên Lê suýt chút nữa là chết vì cười, tiếp đó lại cảm thấy bản thân bách phát bách trúng, phát nào cũng bắn trúng cô cả,
Nói chuyện riêng tư...
Biên Lê vuốt mái tóc xõa xuống bên má mình, dừng lại ở bên tai rồi hắng giọng, cất to tiếng, thốt ra một câu vô cùng đứng đắn, ngữ điệu phải gọi là chân thành như thế này: “Hạ Vân Tỉnh?? Ồ không không, mình với anh khấy không thân thiết lắm, nói đúng ra là, không thân tí nào.”
Sau khi Biên Lê nói xong, thì xung quanh bỗng dưng trở nên yên tỉnh hẳn.
Cô ngước mắt nhìn một còng, cảm thấy liệu có phải mình lỡ miệng nói gì khiến dư luận phải phẫn nộ rồi không?
Chứ nếu không thì vì sao mọi người đều nhìn cô bằng cái ánh mắt như thế vậy??
“... Sao thế? Thật sự là không thân thiết lắm mà, tính khí Hạ Vân Tỉnh rất xấu, người lại còn lạnh lùng, như ai nợ tiền anh ấy không bằng, mọi người đều hiểu mà!” Biên Lê lại chốt thêm một câu, tự khẳng định lại, giọng điệu còn đặc biệt tăng lên, như kiểu sợ người khác không tin mình vậy.
Mấy chị em vây xung quanh cô đều cúi đầu, cũng không trao đổi ánh mắt với Biên Lê, đầu buông thõng xuống như chim cút.
Biên Lê đang hoang mang thì nữ idol mới nãy trò chuyện sôi nổi với cô tốt bụng chỉ về phía sau lưng Biên Lê, vẻ mặt như muốn nói cái gì nhưng lại do dự không nói.
Cô không đồng tình, quay đầu lại theo hướng vừa chỉ thì đúng lúc va phải ánh mắt của con người nào đó đang nhìn đến, đôi mắt đen sâu thăm thẳm ẩn dưới hàng mi dày, cảm xúc trong đó không tài nào nắm rõ được.
Ánh mắt chạm nhau trong không trung, Biên Lê thì có đủ loại tâm trạng, mà nhiều hơn nhất là hối hận.
Nói xấu người khác mà bị người ta bắt được, thì dù thân chủ là người yêu thân mật nhất của mình cũng không được.
Biên Lê đột nhiên biến thành kẻ đồng lõa(*), lời thốt ra đều lắp ba lắp bắp: “Tiền…chào tiền bối…”
(*)Nguyên văn_狗腿: hàm ý những kẻ bắt tay làm điều xấu xa.
Thân hình Hạ Vân Tỉnh cao lớn và hai tay lúc này đang đút trong túi, dáng vẻ uể oải, nghe thấy lời này của Biên Lê thì đầu lông mày thoáng cau lại, nhưng cũng không nói gì, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
Anh khẽ gật đầu, nhìn lướt xung quanh một vòng thì thấy quanh Biên Lê có rất nhiều người bèn đáp một tiếng “ừ”, rồi chân dài cất bước rời đi.
Đến khi anh bị nhân viên làm việc vây quanh và hoàn toàn biến mất dưới tầm mắt của mọi người, thì nhóm ban nãy mới lập tức xúm lại, bàn tán xôn xao.
“Trời ơi, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người thật ở khoảng cách gần đến như thế á, đúng là rất lạnh lùng.”
“Ha ha ha ha tin hai người không thân thiết với nhau rồi, quen biết sơ sơ thôi, chả hiểu sao lại thấy hơi buồn cười.”
“Mới nãy cậu không quay đầu lại nhìn, ánh mắt hừng hực của anh ta cứ luôn nhìn chằm chằm vào cậu cơ, ôi, mình còn tưởng rất có khả năng là cậu sẽ bị ăn đập đấy.”
Biên Lê sờ lên đầu mình, cảm giác được rằng bản thân mình lại động đến vảy ngược của Hạ Vân Tỉnh rồi.
Thế nhưng mà cô vẫn có rất nhiều cách để dỗ dành anh.
Nghĩ đến đây, Biên Lê bất giác thả lỏng, rồi nghĩ tới một vấn đề cực kỳ quan trọng nên hơi hơi nghi ngờ nhân sinh.
“Cậu cảm thấy mình có thể sẽ bị đánh ư?? Vậy vì sao cậu không giúp mình? Muốn nhìn mình bị đánh à?”
“Ờ… Đấy chẳng phải là nhìn Hạ Vân Tỉnh quá ư thế sao…”
“Cậu đừng có mà bao biện.”
Biên Lê nhìn về phía người lên tiếng sau cùng, rồi vồ tới, hai người quấn thành một ổ tròn hi hi ha ha mà đùa giỡn.
Không biết có phải lời Biên Lê nói có hiệu quả hay không mà trong lần ghi hình sau đấy Hạ Vân Tỉnh thật sự tuân thủ nguyên tắc không quá thân thiết của hai người một cách rất là quy củ.
Vốn rằng thi trượt tuyết ở ngoài trời giữa nam nữ là khác nhau, địa điểm cũng không giống nhau, vì là số thần tượng đặc biệt, lại là tổ chương trình tương đối phật tính (*) nên đạo diễn không quá muốn dùng sự hợp tác lẻ giữa nam thần tượng nữ idol tạo thành cặp để gây mánh, làm như thế thì tác hại nhiều, dù sao sức chiến đấu của các fan quá mạnh. Vậy nên, chỉ dùng mỗi sự cạnh tranh thi đấu riêng để tạo ra độ chủ đề thảo luận.
(*) Trong trường hợp từ “phật” được hiểu là: sự lành tính, không muốn dùng thủ đoạn scandal để tạo độ nổi bật.
Xuyên suốt cả một ngày ghi hình, hai con người Hạ Vân Tỉnh và Biên Lê không nói với nhau lấy một câu.
Thi thoảng ánh mắt chạm nhau thì đều rất ăn ý mà thoáng dừng lại một chút rồi nhanh chóng rời đi.
Trước khi nhìn đi chỗ khác, Biên Lê đã thấy rõ ràng là khóe miệng Hạ Vân Tỉnh hơi nhếch lên, tuy nhìn từ khoảng cách xa không rõ cho lắm nhưng cả người anh đều khiến cho con người ta có cảm giác rằng tâm trạng bộc lộ ra của anh hình như không hề tệ.
Biên Lê nhìn thấy anh như thế thì tảng đá nặng trình trịch trong lòng kia càng thêm không kiêng nể gì.
Nói thế nào thì cô vẫn nghĩ Hạ Vân Tỉnh sẽ tới tìm cô tính sổ.
Biên Lê nghĩ rất hay, nhưng lại hoàn toàn đánh giá thấp năng lực của Hạ Vân Tỉnh rồi. Đêm hôm đó, cô đã bị Hạ Vân Tỉnh tóm được rồi.
Suốt một ngày ghi hình, tuy mọi đều đều rất mệt nhưng vẫn tràn đầy sức sống, biết bao nhiêu là trai xinh gái đẹp tụ hội lại với nhau, lại đều là những idol đương tuổi xuân xanh, khó khăn lắm mới tụ hội với nhau nên giống như là một buổi hò hẹn cỡ lớn, trong lòng ai nấy đều cất giấu chút lòng riêng.
Tổ chương trình gọi cơm hộp rất ngon cho mọi người, Biên Lê ăn đầy cứng bụng rồi mới đi về. Cô từ chối lời mời của những người đó, cũng không tham gia cái gọi là liên kết tình hữu nghị chỉ muốn về khách sạn mà tổ chương trình đã sắp xếp, nghỉ ngơi cẩn thận chốc lát.
Thực ra cô cũng có cảm giác chân trước cô vừa đi, thì chân sau Hạ Vân Tỉnh đã theo đến. Khi ấy trên trường quay có rất nhiều người, cũng chẳng mấy ai để tâm.
Thế nên, khi cô bị Hạ Vân Tỉnh ép lên sau cánh cửa ở chính phòng mình, cô bèn rất tự nhiên mà khoác tay lên cổ anh, cười hì hì hai tiếng: “Mười mấy ngày nay có nhớ em không?”
Hạ Vân Tỉnh khóa chặt ánh mắt cô, chợt ghé sát lại gần.
“Không thân thiết lắm?”
“Tính tình rất xấu xa?”
“Con người rất lạnh lùng?”
“Như ai nợ tiền anh ta?”
Hạ Vân Tỉnh thốt ra bốn cây hỏi, câu này còn lạnh nhạt hơn cả câu kia.
Nhưng mà anh càng thế này, lại càng tỏ sự yên lặng của cái chết trước giông tố.
Biên Lê nuốt nước miếng, giọng nói run rẩy, vội vàng thanh minh cho mình: “Anh nghe em nói đã… đấy là em đang áp dụng chiến lược hư tình giả ý qua loa có lệ thôi… anh hiểu gì chứ…”
“Ồ?” Âm cuối của Hạ Vân Tỉnh hơi cao, hút người kinh khủng, giọng nói vừa gợi cảm vừa dễ nghe: “Anh với em chơi trò hư tình giả ý?”
Biên Lê chột dạ, ánh mắt né tránh, trông thấy bộ dạng không bị lay động của anh bèn bắt đầu làm nũng, mềm mại mà dính lên người anh: “Tỉnh Tỉnh, anh còn chưa trả lời em kìa, anh có nhớ em không?”
Hạ Vân Tỉnh bóp chặt cái vòng eo mảnh cỉa cô, ánh mắt anh nguy hiểm, yết hầu cuộn lên cuộn xuống: “Nũng nịu cái gì.”
Đúng là Biên Lê muốn anh lật ván bài này: “Thế anh muốn em nói như thế nào đây, rất thân thiết với anh ư? Vậy thì ngày mai kiểu gì em cũng leo lên đầu hot search đấy.”
Thấy cái tảng đá cứng lạnh như băng này không chết không nóng lên, Biên Lê cũng mất kiên nhẫn, đạp mạnh anh một cước.
“Hơn nữa cả ngày hôm nay, em muốn tới gần anh đó thôi! Là anh giả vờ chẳng quen chẳng biết gì em mà!” Tiền bối hậu bối giao lưu với nhau đâu có gì quá phận, nhưng Hạ Vân Tỉnh lại tự cắt đứt đường của mình, thế này đâu thể trách cô được chứ.
Hạ Vân Tỉnh để mặc hành động của Biên Lê, cúi người xuống hôn cô.
Còn lâu anh mới thừa nhận rằng, chỉ vì một câu không quá thân thiết của cô mà đầu trái tim như bị giữ chặt, cả ngày đều thấy thắt lại, vừa đau vừa khó chịu.
“Không sao, sau này anh sẽ cho em hay rằng hai chúng mình thân thuộc như thế nào.”
Anh bế bổng cô lên, sải bước lớn vào phòng tắm.
Một đêm hồng lật sóng, hôm qua trằn trọc suốt mấy trận chiến, càng về sau Biên Lê càng bị trừng phạt đến mức suýt thì mở miệng mắng người.
Không những bị anh dụ dỗ nói chúng ta rất thân thiết rồi chúng ta cực kỳ thất thiết các kiểu, mà lại còn khen anh mấy câu yêu anh nhất, rồi đủ kiểu yêu Tỉnh Tỉnh nhất, mới được miễn cưỡng tha cho.
Sau khi cô dính vào gối thì liền mê man như chết, nói một cách khoa trương ra thì không khác gì đang bất tỉnh cả.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Biên Lê cảm nhận được chuông cửa phòng mình vang lên rất lâu, chắc là lâu quá mà không nhận được phản hồi, nên người ở ngoài cửa đắt đầu gõ nhè nhẹ lên cửa. Đặc biệt kiên nhẫn, một cái rồi lại một cái, liên miên không dứt, rối nhiễu người trong mộng đẹp.
“Ôi trời rốt cuộc là ai thế...” Biên Lê nhắm chặt mắt, nhỏ giọng thốt lời.
Chỗ lần này là khách sạn, cô còn tưởng là đang ở trong Praha cơ. Hồi ức và hiện thực không tài nào tách biệt nổi, Biên Lê còn tưởng người đưa bữa sáng đến đưa bữa đúng giờ.
Biên Lê rất mệt, mí mắt dính chặt, bèn đá sang người nào đó đang ngủ say ở bên cạnh: “...Anh đi mở cửa đi...”
Hạ Vân Tỉnh vẫn chưa đi, sau trận chiến kịch liệt đêm qua, liền ở luôn lại phòng Biên Lê.
Khuôn mặt tuấn tú của anh vùi vào gối, ôm chặt cô không muốn buông tay, một lúc lâu sau mới trả lời: “Không đi.”
Bầu không khí rơi vào sự im lặng mới.
Nhưng tiếng gõ cửa ở bên ngoài vẫn không dứt, kiên nhẫn cực kỳ. Y hệt tiếng ruồi bay vờn xung quanh, ong ong mãi mà đuổi chẳng chịu đi, phiền nhiễu thôi rồi.
“Rốt cuộc là ai đấy?” Biên Lê cất cao giọng.
“Biên Lê, mở cửa” Không quá nghe rõ giọng nói ở ngoài cửa, nhưng có thể phân biệt ra là một giọng nam, mà còn là một giọng nam rất trẻ.
Biên Lê hừ hừ vài tiếng, thật sự là bị làm cho khó chịu. Bản thân Hạ Vân Tỉnh cũng có tính xấu khi thức dậy, bị đánh thức sớm như thế cũng thấy không vui vẻ gì. Nhưng cuối cùng cưng chiều cô, bèn đứng dậy xuống giường mặc quần ngủ vào rồi bước về phía cửa.
Mới nãy Hạ Vân Tỉnh cũng nghe thấy tiếng nói ngoài cửa, chỉ cho là có nam idol nào muốn đến lôi kéo Biên Lê, bắt chuyện tới tận khách sạn, nên Hạ Vân Tỉnh quyết định lấy mình làm gương, đuổi cả đám muỗi đực xấu xa đi.
Anh mở khóa nhanh lẹ, rồi mở cửa ra, cứ đứng ở trần như thế, trên cổ toàn là vết đỏ.
Hạ Vân Tỉnh khép hờ mắt, hơi có vẻ thù địch: “Có chuyện gì?”
Ngoài cửa bỗng chốc im ắng cả một vùng.
Lúc nhìn thấy cảnh tượng này, tổ đạo diễn sợ ngây ngươi, chẳng thốt ra nổi câu nào.
Hạ Vân Tỉnh xuất hiện với bộ dạng thế này, khiến người ta không nghĩ đứng đắn cũng khó.
Có người dụi dụi mắt, ngẩng đầu nhìn biển số phòng, xác nhận đúng là phòng của Biên Lê.
Lúc Hạ Vân Tỉnh mở cửa, cái mà ánh mắt anh va phải là cả một nhóm nhân viên cầm theo máy móc quay phim. Hiếm có khi nào anh sững sờ, mà cả nhân viên làm việc cũng sững sờ choáng váng theo.
Đúng lúc này, phía trong cửa vọng ra một giọng nữ mềm mại, ngọt ngào: “Tỉnh Tỉnh, anh xong chưa, về bên em tiếp nào.”
Nhân viên của tổ đạo diễn:...
Người hâm hộ giữa làn đạn mạc trực tiếp:...
Lúc này có người chầm chập, ấp úng nói: “Hạ… thầy Hạ… đây là livestream...”
Từ câu nói kia của nhân viên công tác, fan hâm mộ trong đạn mạc nhao nhao sống lại, rồi sau đó trực tiếp nổ tung nồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...