Ngọt Ngào Trọn Vẹn

Biên Lê nhìn cái đùi gà trong hộp cơm của mình, không biết có nên ăn hay không, không biết nên hạ đũa không.

Ninh Tiết Sơ mặc kệ Biên Lê đang ở một bên tự ngại ngùng, mà gào ầm lên: “Được nha, khẩu vị anh không ổn, thì anh cho em một cái đùi gà khác đi!”

Bàn tay thon của Hạ Vân Tỉnh đang cẩm cà phê, anh ngửa đầu hớp một ngụm, nói rõ ràng từng chữ một: “Uống cà phê xong, khẩu vị lại tốt rồi.”

Khiến mấy người trong một vòng tròn đều đồng loạt im bặt.

Nguyễn Tương Nghi thừa dịp Ninh Tiết Sơ nói càn nói bậy, nhích sát đến cạnh người Biên Lê, tiện thể dùng chân đá đá cô, thầm thì nói chỉ đủ để hai người nghe được: “Hai người có chuyện gì hả?”

Biên Lê lòng chẳng muốn ăn, lấy đũa chọc chọc vào hộp cơm, cơm cũng bị cô chọc cho nát.

“Được rồi, em mau ăn cơm đi, đừng có chọc chọc nữa, tí nữa kêu đói nhưng không có đồ ăn vặt cho em đâu.” Nguyễn Tương Nghi huých cô.

Biên Lê gắp một ít rau, từ từ ăn.

Hiếm khi thấy Biên Lê im lặng thế, Nguyễn Tương Nghi lại ghé sát vào tai cô, rất không trong sáng nói: “Này, em nói thật với chị đi, có phải Hạ Vân Tỉnh đang theo đuổi em không?”

Dù hành động giữa nam nữ không mập mờ, nhưng ánh mắt khi vô ý thì nào giấu đi được.

Nguyễn Tương Nghi sau khi nói xong còn tự gật đầu khẩng định, nhưng Biên Lê nghe thấy mấy lời này của chị ấy thì trời đất sợ quỷ thần khóc mà ho sặc lên.

Tiếng ho càng lúc càng lớn, coi vẻ không ngừng to lên, tiếng ho cứ liên tục làm thu hút sự chú ý của vài người khác.

Biên Lê không cẩn thận bị nghẹn, cổ họng cô lại ngắn, nên nhất thời bị mắc ở họng, khó chịu cực kỳ.

Nguyễn Tương Nghi nhanh tay nhanh mắt, đưa tay đỡ lấy hộp cơm trong tay cô. Đỡ lấy nó xong, cô ấy đang muốn giúp cô nuốt xuôi nó, thì có một tay khác đi trước một bước, xuôi lên phía trên.

Hạ Vân Tỉnh nghiêng nửa người qua, vỗ nhẹ vào lưng Biên Lê.

“Cơm cũng không ăn cho đàng hoàng?” Giọng anh vẫn trong lạnh như trước, nhưng giữa hàng mày lúc này lại để lộ ra tâm tình.

Biên Lê vẫn đang ho, chỉ có tiếng thì nhỏ chút hơn so với ban nãy, từ từ qua cái khoảnh khắc vất vả này, Biên Lê lại cảm thấy chỗ lưng của mình được bàn tay lành lạnh của anh vỗ vỗ nảy ra sức nóng vô bờ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tỏ ra hơi thẹn thùng: “Em ăn cẩn thận rồi.”

Hạ Vân Tỉnh cụp mắt xuống, khẽ liếc cô một cái.

Rồi anh quay đầu sang phía Ninh Tiết Sơ, hô lớn: “Nước.”

Mí mắt Ninh Tiết Sơ giật giật, xét lại mới thấy, anh ta đang ở gần thùng nước phía sau.

Anh ta đáp lại một tiếng, lấy ra rồi đờ đẫn đưa cho Hạ Vân Tỉnh, toàn bộ quá trình y như nằm mộng vậy.


Hạ Vân Tỉnh sau khi lấy được chai nước khoáng, khẽ vặn, rồi đưa chai nước đã mở cho Biên Lê: “Ăn chậm thôi.”

Ngoài mặt thì Biên Lê ngoan ngoãn nhận lấy chai nước, nhưng tay trái lại véo mạnh Nguyễn Tương Nghi, càng véo càng chặt.

Nguyễn Tương Nghi thấy buồn cười, nhưng cũng không giãy giụa, để kệ Biên Lê một mình tự thầm so đo.

Tốc độ của mọi người đều rất nhanh, ăn xong thu thu dọn dọn rồi đi.

Suy nghĩ của Biên Lê vừa mới khai thông ra được chút, giờ thấy bóng người dần dần biến mất thì lại vùi đầu xuống đau khổ.

Không đợi cô giải quyết xong, đã có một bóng đen hiện lên trước mặt cô.

Cô vô ý ngẩng đầu lên, Hạ Vân Tỉnh một tay chống mặt, an vị ngồi ở đối diện cô, dẫu bận rộn nhưng vẫn nhàn rỗi liếc qua cô, tư thế ung dung.

Chỗ này vốn là góc khuất, máy quay phía sau lưng anh đã bị chặn lại, ngăn cách cho hai người một chút khoảng trời riêng tư.

Đôi đũa của Biên Lê vô tình gảy gảy cái đùi gà, đang định tính xem nên dùng tư thế ưu nhã nào gặm mới không không bị khó chịu, thì nghe thấy tiếng anh thờ ơ từ từ vang lên.

“Có vẻ như em thích đồ tôi đưa cho em nhỉ?”

“Hả?”

“Đồ ăn vặt lần trước em không đụng đến, lần này cũng không động tới đùi gà.” Hạ Vân Tỉnh vẫn giữa nguyên tư thế liếc cô, khóe miệng hơi giương lên: “Không nỡ?”

Hành động cầm đùi gà của Biên Lê dừng lại, hành động vừa định ăn cũng dừng lại luôn.

Cô rất muốn giới thiệu cho Hạ Vân Tỉnh một cái tên gọi là “mặt dày”.

Có điều muốn so dày với ai, thì cô cũng hoàn toàn có thể.

Đầu Biên Lê không xuôi theo hướng toàn lông toàn cỏ của anh, mà dỗi ngược lại, thoạt trông cực giống một đứa trẻ bướng bỉnh: “Đúng đó, không ngờ tới chứ gì, chính là không nỡ đấy.”

Cô bực bội cắn hai miếng vào cái đùi gà, rồi sau đó đứng lên, chuẩn bị rời đi.

Hạ Vân Tỉnh đứng lên theo cô, chày cối đứng trước mặt cô, đôi chân dài bớt đi sự áp bức khi ngồi xuống, giờ đây đứng thẳng dậy, thân cao đầy khí thế hoàn toàn lộ ra.

Mặt mày anh đều chìm trong sự lười biếng rõ ràng, anh cười nói: “Được, anh nhớ rồi.”

Hạ Vân Tỉnh hoàn toàn bị mê hoặc bới mấy cái thủ thuật ngôn ngữ be bé như thế, cực kỳ ngọt ngào như đường mật.

Ngày đầu tiên luẩn quẩn trong đoàn phim, cũng coi như khá suôn sẻ. Lúc kết thúc công việc, thì đêm cũng đã sâu, trời bắt đầu đổ mưa.

Biên Lê biết đây mới chỉ là bắt đầu, một bước đệm mà thôi. Lúc mới vào đoàn, vì để thích nghi, nên chưa tăng cường độ quay phim, chắc mai là bắt đầu rồi, công việc chắc đến sáng sớm mới xong.


Cái loại lòng lang dạ sói sói, bóc lột không có tình người như Biên Trần Ngôn, sau này kiểu gì cũng để cho các cô sống không yên mà.

Lòng cô thầm phỉ nhổ dữ dội, lúc xuống gara tầng ngầm, Biên Lê vẫn nhanh nhẹn leo lên xe của anh trai.

Cô ngồi xuống chỗ nhìn ngó xung quanh, tiện thể còn khoa trương vỗ lên trên ghế, rồi kéo cái kính chiếu hậu xe xuống, cẩn thận soi, tốt lắm, dấu răng cũng không thấy rõ.

Thế này, Biên Lê mới yên tâm, mới mở miệng nói: “Anh đổi sang loại cơ cấu cao cấp này từ bao giờ thế?”

Nếu không phải cô nhớ biển số xe, thì hôm nay đã không tìm thấy được cái xe sang trọng thế rồi.

Biên Trần Ngôn nhanh nhẹn xoay bánh lái, mở máy, nghe vậy thì nhàn nhạt mở miệng: “Cách đây không lâu, anh nhận được lương đạo diễn từ bộ phim trước, nên đổi luôn, em thích à?”

Xe lướt đi trong màn đêm mù đầy sương, Biên Trần Ngôn không đợi Biên Lê mở miệng đã nói thêm: “Nếu em thích, anh cũng mua cho em một chiếc.”

Biên Lê bỗng nhiên hiểu ra: “Không cần không cần, cũng đâu có nói là thích đâu, cái này của anh với Hạ Vân…”

Với cái xe của Hạ Vân Tỉnh khác màu nhau.

Cô nói được nửa mới phản ứng lại, rụt lưỡi ngay lập tức, dừng chủ đề này lại.

Biên Trần Ngôn nhíu mày: “Cái gì mà Khả (*) Vân?”

(*) Họ của nam chính là Hạ /hè/ nên Biên Trần Ngôn có thể đã nghe nhầm sang thành Khả /kẽ, kè/

Biên Lê vốn chột dạ, thấy phản ứng này của Biên Trần Ngôn chỉ haha cười hai tiếng: “Không có gì.”

Biên Trần Ngôn lạnh lùng giương khóe miệng, không thương tiếc đâm thủng cô: “Tình sâu sắc như mưa lất phất nhỉ? Bình thường xem không không ít loại phim tình cảm tra nam nhờ.”

Biên Lê cảm thấy mới lạ, vội hỏi anh: “Ồ, ngài còn biết tra nam cơ à?”

Biên Trần Ngôn giải thích ngắn gọn: “Trước đây có người tìm anh để hướng dẫn làm lại phim này, nhưng anh đã từ chối rồi.”

“Được rồi nào, trong bộ phim trước của anh, hai chị em cùng tranh một người đàn ông, tranh cướp trắng trợn như đòi mạng, cũng không thấy anh nói nam chính là tra nam mà.”

Biên Trần Ngôn thấy hơi ngại, khẽ ho hai tiếng, rồi mới nói: “Dù sao sau này gặp phải loại đàn ông đó, nhớ chạy xa xa chút, đừng qua lại, nhớ chưa?”

“Ò, anh muốn em cách anh xa chút à, cũng không phải không thể.” Biên Lê mồm miệng lắm điều, nói rồi quay sang hướng cửa sổ mà dỗi, cố hết sức cách xa ra.

Biên Trần Ngôn tức đến bật cười, cuối cùng đành phải đổi chủ đề: “Mẹ hô hào chúng ta về vội như vậy làm gì thế?”


Dạo gần đây anh mới hoàn thành xong một vài dự án điện ảnh truyền hình lớn, vừa về thành phố Z, là lại liên tục vùi đầu vào quay phim mới, không có thời gian rảnh, chứ đừng nói đến chút thời gian để thư giãn.

So với Biên Lê, số lần anh về nhà ít hơn nhiều.

Lần trước bị gọi về nhà rất gấp, nhưng Biên Trần Ngôn lại có chuyện thay đổi ở thành phố Z, máy bay bị trễ, nên không tìm được nhiều thời gian nên không về.

“Em cũng không biết, chắc là nhớ anh, đã lâu anh không về nhà mà.”

Biên Lê lắc đầu, cô cũng mới được Biên Trần Ngôn thông báo tạm thời, chứ nào có biết.

Nói xong điện thoại của cô rung lên hai tiếng, Biên Lê mở màn hình khóa, Wechat chợt xuất hiện rất nhiều tin nhắn.

Khung thoại của Hạ Vân Tỉnh vẫn ở trên cùng.

Cô bấm vào, thấy từ mười phút trước, anh gửi hai cái tin nhắn:

[Bác gái mời anh đến nhà em ăn cơm, tiện để anh đưa em về.]

[Người đâu rồi? Anh đang đợi em trong gara dưới tầng ngầm.]

Biên Lê gãi đầu, thế này là rõ ràng có thể bắt gặp rồi.

Cô quay đầu hỏi Biên Trần Ngôn: “Anh, mẹ bảo anh đưa em về nhà à?”

Biên Trần Ngôn vẫn nhìn thẳng, ừ một tiếng: “Chứ sao, em cho rằng anh của em không có việc gì lại đi tìm việc để làm hả, cần gì phải đưa em về nhà ăn cơm?”

Đến lượt Biên Lê khó hiểu, thế sao Hạ Vân Tỉnh cũng đợi cô?

Chắc mẹ Biên lẫn rồi.

Cô không dám để Hạ Vân Tỉnh đợi lâu, trả lời lại.

[Thế à, vậy hoan nghênh hoan nghênh.]. Ngôn Tình Xuyên Không

[Nhưng mà em đã lên xe rồi, cũng sắp về đến nhà, anh đừng chờ em, nhanh đến ăn cơm đi.”

Hạ Vân Tỉnh ở đầu kia trả lời rất nhanh, chỉ đáp một chữ--

[Ồ.]

Biên Lê nhìn thấy chữ này, thầm cười. Có đôi khi, Hạ Vân Tỉnh còn đáng yêu kỳ lạ.

Nam thần cao cao tại thượng, như cao lĩnh hoa trên núi tuyết. Với cô, lại không phải thế.

Hôm nay, đường về nhà hiếm khi không bị tắc, bên lề đường có một cụ già đang bán bắp rang, vẫn dùng lại máy móc kiểu cũ.

Biên Lê nhớ lại những ký ức lúc nhỏ, cứ quấn lấy Biên Trần Ngôn đòi mua. Bình thường từ trước đến nay đều là anh vênh mặt hất hàm với người khác mà giờ Biên đại thiếu gia cũng không có cách nào khác, mặt mũi khó chịu, những ành động cam tâm tình nguyện lại phản bội lại anh.

Phía trên túi giấy bắp rang còn dính chút hơi nước ẩm, kèm theo mùi hương của nước mưa.


Biên Lê cũng không khó chịu, lấy từng miếng bỏ vào miệng.

“Làm trễ mất hai mươi phút, đến khi ấy mẹ có mắng, em đừng có nói là anh.”

Cái lán của ông cụ khi trời mưa rất tồi tàn, hiệu quả thông khí che mưa không được ổn. Máy làm bắp rang cũng dính ấm, đương nhiên hiệu quả không tốt lắm. Chờ mãi lâu mới làm ra được một nồi.

“Mẹ sẽ không mắng em đâu, chỉ mắng anh thôi.” Mắt Biên Lê ươn ướt, giọng nói chân thành.

Biên Trần Ngôn thấy cô ăn rất vui vẻ, bèn ra ý bảo cô cho mình mấy miếng, lại bị Biên Lê nghiêm khắc từ chối, thái độ rất kiên suyết, gắng bảo vệ bắp rang nhỏ của mình.

“Đồ không có lương tâm, ai đội mưa đi mua cho em hả?”

Biên Lê ậm ừ cười, tiếng cười buồn buồn vang lên trong xe.

Đang lúc nói chuyện, xe đã chậm rãi chạy vào bên nhà.

Mượn đêm đen, lối đi yên tĩnh trong vườn được chiếu sáng bởi ánh đèn xe, đối diện với cổng, một chiếc xe khác cũng đỗ lại.

Biên Trần Ngôn híp mắt nhìn chiếc xe có kiểu dáng giống y hệt xe của anh: “Đây là xe của ai?”

Biên Lê cũng nhận ra, không ngờ Hạ Vân Tỉnh còn tới nhanh hơn hai người họ. Bên ngoài trời đang mưa tí tách, cô không trả lời Biên Trần Ngôn mà chạy ra khỏi xe, nhanh chóng biến mất dưới màn mưa.

Biên Trần Ngôn nghiêng đầu, mãi lâu sau cũng không phản ứng lại, đến khi anh tháo dây an toàn xong liền nhìn sang ghế phụ lái, thấy trống không.

Lòng anh hơi cảm khái, ngoài mặt không biểu hiện ra, chỉ âm thầm nhắc tới trong lòng.

Quả nhiên con gái lớn rồi là hướng ngoại, không thích chơi cùng anh trai nữa.

Trận mưa này trông ra lại có chút ý thê lương.

Nhưng đến khi anh đẩy cửa nhà mình ra, mới phát hiện mẹ Biên ngày thường đều ở cửa đón anh, cũng không thấy bóng dáng đâu.

Trong phòng khách truyền đến tiếng cười nói vui vẻ hòa hợp.

Biên Trần Ngôn thay giày, cố nén cảm giác khó hiểu trong lòng, nhìn vào phòng khách.

Rồi sau đó, anh nhìn thấy cô em gái nhà mình đang đứng cạnh một bóng dáng cao to trước mặt.

Biên Lê hơi kiễng chân lên, ghé sát vào tai gã, khẽ khàng nói gì đó.

Người thanh niên cũng phối hợp cúi xuống, thoáng nghiêng người, dáng vẻ hiền hòa, kiên nhẫn.

Biên Lê thấy thế mặt càng đỏ hơn, rồi đưa cái túi bắp rang trong tay lên, lấy một cái, ý bảo muốn gã ăn.

“Ăn đi.” Biên Lê ngượng ngùng, những trên mặt lại tràn đầy vẻ rạng rỡ, cô rất vui với sự có mặt của anh.

“Ý em là muốn cho anh?” Hạ Vân Tỉnh ngửi thấy hương vị ngọt ngào của thiếu nữ, chầm chậm nói.

Không đợi thiếu nữ giật mình hồi phục tinh thần, anh đã nói thêm: “Nào, anh không để ý đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui