Dưới tầng nói cười rộn ràng, trên tầng hiu quạnh vắng vẻ.
Hôm nay, ngoại trừ chào hỏi người lớn đến nhà làm khách thì anh không nói gì hơn. Sau khi ăn cơm xong, anh đi thẳng về phòng mình ở trên tầng.
Tính tình của anh không phải lạnh lùng, mà là không thích gần gũi người khác, nhìn ai cũng lạnh như băng.
Thiếu niên ở tuổi này còn chưa kiểm soát được cảm xúc của bản thân, vô cùng nhạy cảm, giọng điệu nói chuyện cũng rất khó nghe.
Người lớn trong nhà coi như anh đang ở tuổi dậy thì ương bướng, mà lại chỉ có một đứa con trai cưng như vậy nên đều tha thứ cho anh.
Hà Hú Dĩ nhớ lại cảnh ở chung với Nguyễn Tương Nghi trong mấy ngày nay, tâm trạng bỗng dưng trở nên bực bội. Sau khi tắm rửa xong, anh dùng khăn lông lau đầu qua loa, rồi trực tiếp nằm xuống.
Anh vắt ngang khuỷu tay, che kín mắt mình, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Hà Hú Dĩ cũng không biết mình bị làm sao nữa, mấy ngày nay, anh chỉ cảm thấy tim mình quặn thắt lại, tựa như ngâm mình ở trong rượu mơ chua, vô cùng khó chịu.
Anh lấy điện thoại di động ra, lướt bừa một cái, một dãy số di động lẳng lặng nằm phía trên cùng trong danh bạ điện thoại.
Nguyễn Tương Nghi có số di động, nhưng đó là máy bàn trong nhà, chỉ có thể dùng để gọi điện thoại, cô thậm chí còn không có cả app Chim Cánh Cụt và WeChat.
Anh yên lặng nhìn màn hình một lúc lâu, cuối cùng vẫn không gọi đi.
Dù sao, mỗi lần hai người chiến tranh lạnh, chẳng được bao lâu, Nguyễn Tương Nghi lại cố ý dậy sớm, cười tủm tỉm chặn anh lại ở đầu ngõ.
Hà Hú Dĩ dừng một lúc lâu, sau đó ngồi dậy, đứng lên đi sang phòng đối diện.
Đó là phòng sách của anh, nói liền với phòng ngủ.
Cả một dãy trên giá sách trong thư phòng đều là các loại giấy khen dán tường và cup thi đấu của anh từ nhỏ đến lớn.
Bên cạnh giấy khen là mô hình mà anh tham gia cuộc thi thiết kế mô hình toàn quốc, lớn lớn bé bé, vô cùng đồ sộ.
Thành tích của Hà Hú Dĩ vô cùng xuất sắc, là kiểu học sinh mà tất cả các thầy cô đều quý.
Nếu như không có gì bất ngờ thì lên đại học, anh sẽ thi vào trường Học viện Khoa học Trung Quốc, tiến hành nghiên cứu khoa học về thiết lập mô hình.
Những giấy khen và mô hình mẫu này chính là một kiểu khẳng định đối với anh, cũng là những thứ mà anh tự cho là hết sức quan trọng.
Ở ngay bên cạnh những thứ này, ở một tầng khác rất gần trên giá sách đang bày một loạt búp bê vải hình con gấu nhỏ một cách ngay ngắn chỉnh tề.
Kể từ sau khi mẹ của Nguyễn Tương Nghi qua đời, mỗi năm cô đều sẽ tặng anh một con.
Anh cũng đều đặt lên một cách đàng hoàng tử tế.
Hà Hú Dĩ nhìn hàng gấu nhỏ này, vẻ mặt giãn ra, lúc này, tâm trạng hơi tồi tệ mới khá lên.
Nhưng mà anh lơ đãng liếc mắt nhìn thoáng qua một cái, không khỏi nổi lên nghi ngờ.
Thiếu niên tiến sát lại gần rồi nhìn lên một cách cẩn thận, quả thật là phát hiện ra điều không đúng.
Bởi vì thiếu một con búp bê vải hình gấu con.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân lộp cộp lộp cộp truyền đến từ trên cầu thang.
Mẹ Hà cũng không đoán trước được là con trai nhà mình đang ở trong phòng sách. Bà tiến lên hỏi: “Con trai ơi, ngày mai là cuối tuần, con có định đi đâu chơi không, trông con có vẻ không vui lắm, đừng cứ ở lì trong nhà như thế.”
Hà Hú Dĩ không đáp lại, chỉ gật đầu cho có lệ, sau đó chui người vào trong giá sách to rộng, bắt đầu tìm kiếm đồ.
“Con cũng thật là, vừa nãy nhà chú Hứa của con tới, con cũng chưng ra bộ dạng lạnh như băng này. Lúc nãy Điềm Điềm nói chuyện với con mà con cũng không để ý.” Mẹ Hà lải nhải: “Các con quen biết nhau lâu như vậy rồi, thế mà còn chưa cho con bé biết số di động. Thế là mẹ tự quyết định cho số rồi, cuồi tuần không có việc gì thì con đưa con bé ra ngoài đi dạo đi.”
Hà Hú Dĩ nghe xong thì người chợt đơ ra một lát, quả quyết từ chối: “Con không rảnh.”
Mẹ Hà bị dáng vẻ ép người ta phải chết này của anh chọc giận, giơ tay lên đánh anh một phát: “Thằng nhóc nhà con, nói chuyện kiểu gì thế? Con định làm mẹ con tức chết đấy hả?”
Hà Hú Dĩ tìm một lượt mà vẫn không tìm thấy, anh đi quanh phòng sách rồi lục tung lên.
Con trai luôn luôn yêu thích sạch sẽ nhà mình lục lọi phòng sách đến bừa bộn, mẹ Hà tò mò: “Con tìm cái gì thế?”
“Mẹ, sao mấy con gấu nhỏ này của con bị thiếu một con rồi? Mẹ có thấy không?” Hà Hú Dĩ nhíu chặt lông mày.
“Gấu nhỏ gì thế?” Ánh mắt của mẹ Hà dừng ở trên một hàng búp bê vải hình con gấu ở trên giá sách.
Con trai nhà bà coi mấy con thú bông này cứ như báu vật vậy, chẳng ai được phép chạm vào.
Nhưng nếu như nói là báu vật, trước khi ăn cơm, con gái nhà họ Hứa đã hỏi nó ở trong phòng khách, có phải nó thích gấu bông không, con bé muốn tặng cho nó. Nhưng nó lại nói không thích, từ chối thẳng thừng luôn, lập tức quay đầu tránh sang một bên, chỉ lộ ra một bóng lưng, cũng khiến bà tức chết.
Sau đó, vẫn là Hứa Điềm chạy tới nói chuyện tán gẫu với bà, nói mình không sao.
Lúc trước, mẹ Hà đã từng hỏi anh xem là ai tặng mấy con gấu bông rách nát này, nhưng có đánh chết anh cũng không nói, hỏi có phải anh tự mua không, cũng đánh chết không chịu nói.
Có phải con trai ở tuổi dậy thì thì đều như vậy hay không, thật ra thì mẹ Hà chẳng rõ lắm. Nhưng bà biết rất rõ, tính tình của con trai nhà mình muốn nát bao nhiêu thì nát bấy nhiêu.
“Có phải mẹ lấy không?” Hà Hú Dĩ vừa mở miệng thì chính là giọng điệu chất vấn, lọt vào trong tai mẹ Hà thì khó chịu cứ như kim châm vậy.
Mẹ Hà nổi giận: “Mẹ lấy mấy thứ này của con làm gì? Bình thường mẹ muốn vào phòng con cũng chẳng được. Nếu như mẹ lấy đồ của con, con còn không lật tung nóc nhà lên chắc?”
“Vậy tại sao gấu bông của con lại vô duyên vô cớ mất rồi?” Đôi mắt đen như mực của Hà Hú Dĩ nhìn chằm chằm vào mẹ Hà, không chịu nhượng bộ và thỏa hiệp.
“Thế mà con lại còn vu oan cho mẹ à? Ai chiều con… chiều con ra cái tính xấu này hả!” Mẹ Hà càng nói càng tức.
Tiếng nói chuyện ầm ĩ của hai mẹ con truyền xuống dưới tầng. Bố Hà nghe thấy thì cũng đi lên tấng, nhìn thấy cảnh tượng hai mẹ con đang đối mặt giằng co thì không khỏi sửng sốt.
“Làm sao vậy, đây là?”
“Con để cho bố con tới phân xử đi, hôm nay mẹ bận bịu tiếp đón khách khứa, làm gì có thời gian rảnh đi vào phòng sách của con, lại còn lấy đồ của con chứ?”
Bố Hà nghe xong, nhìn Hà Hú Dĩ một cái: “Cái gì mà con và mẹ con cãi nhau thành như này?”
“Nó cứ bảo em lấy búp bê vải hình con gấu nhỏ của nó ấy!” Mẹ Hà chỉ chỉ lên một hàng gấu bông làm bằng tay ở trên giá sách, tiếng nói cũng cao vút lên, quả thật là rất tức giận rồi.
Ánh mắt của bố Hà dừng ở phía trên, lập tức hiểu rõ: “À cái này à, hôm nay hết giờ học rồi mà con còn chưa về, nhà chú Hứa của con đến trước. Bố dẫn Hứa Điềm lên tầng hai rượu vang đỏ tặng cho nhà nó.”
Hà Hú Dĩ bắt được điểm quan trọng, ánh mắt tia thẳng ra đó, giọng điệu cứng nhắc: “Sau đó thì sao?”
“Đi ngang qua phòng sách của con, thấy con không đóng cửa, em Hứa Điềm của con nhìn thấy thì cảm thấy rất thích. Thế là bố tự quyết định tặng cho nó một con.”
Hà Hú Dĩ gần như là bật cười vì tức: “Đồ của con, bố lại tùy tiện đưa cho người lạ à?”
Bố Hà cười ha ha: “Không phải bình thường nghe mẹ con nói là con không thích gấu bông cho lắm hay sao…”
Hà Hú Dĩ im lặng trong chớp mắt: “Bố, bố phải lấy lại cho con.”
Bố Hà không thể tưởng tượng nổi mà nhìn anh: “Cho người ta rồi mà con lại muốn bố đi hỏi người ta, lấy đồ lại cho con, bố không cần mặt mũi nữa chắc?”
“Vậy thì bố không cần sự đồng ý của con, mà đã có thể tự tiện cho người khác à?” Hà Hú Dĩ trả lời lại rất nhanh, giọng điệu cũng chẳng dễ nghe chút nào.
Mẹ Hà tiến lên can ngăn: “Đang yên đang lành mà cãi nhau cái gì?!”
Nói xong, bà nhìn về phía Hà Hú Dĩ: “Con và bố con cãi nhau cái gì, ngày thường bố mẹ chiều con, mà con còn hư hơn à? Còn không phải chỉ là một con gấu bông thôi ư?”
Hà Hú Dĩ cười lạnh một tiếng: “Chiều con à, bố mẹ đã từng quan tâm tới con chưa? Còn không phải chỉ là một con gấu bông thôi ư? Hay lắm.”
Nói xong, anh sải bước đi nhanh về cửa phòng mình, đóng sầm cửa lại.
Bố Hà và mẹ Hà đều sợ tới ngây người, sững sờ đứng ngay tại chỗ, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Nguyễn Tương Nghi nhớ kỹ những lời lúc trước của Hà Hú Dĩ, sau đó, cô thật sự không làm phiền anh nữa.
Thì ra, quà của cô có thể tặng luôn cho người khác.
Thì ra, tấm lòng của cô cũng không quan trọng như vậy.
Thì ra…
Anh không hề thích búp bê vải hình gấu con.
Mới đầu, cảm giác mất mát to lớn chặn ngăng trong lồng ngực, nhưng cô lại nhắm mắt làm ngơ, từ trước đến nay, Nguyễn Tương Nghi là một người có chính kiến.
Giống như lúc trước, cô rất ít khi đi tìm Hà Hú Dĩ, nhưng đều có thể nhịn được.
Quan trọng nhất chính là, cô vẫn luôn hiểu rõ, nỗ lực hết mình mới là hết thảy.
Vì tương lai của chính cô, vì bố, vì ước mơ của mình, cô tin tưởng bản thân, cũng không sợ hãi.
Cứ như vậy, cái tên Hà Hú Dĩ cũng có thể từ từ nguôi ngoai ở trong lòng cô.
Nhưng thỉnh thoảng, khi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ tới cái tên này, trái tim lại khẽ bị quẹt qua một cái, không nặng không nhẹ, không có bao nhiêu sức nặng, nhưng cũng làm trầy xước người.
Nhưng khiến cô hạ quyết tâm thật sự che giấu tình cảm của mình là vào mấy ngày hôm trước.
Cô ăn cơm xong, đi ngang qua chỗ rẽ ở hội trường của trường, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là bóng lưng cao lớn của Hà Hú Dĩ.
Khung xương của anh mảnh khảnh, đồng phục trường màu trắng xanh biển giản dị được mặc đến phẳng phiu, vô cùng có khí chất của tuổi trẻ.
Chỗ đó là một góc khuất, người bình thường không tìm ra được, vô cùng bí ẩn.
Mà trước mặt Hà Hú Dĩ còn có một cô gái đang đứng đó.
Không biết hai người đó đang nói cái gì, cô gái kia có vẻ hơi kích động.
Nguyễn Tương Nghi không biết hai người đó đang nói về chuyện gì.
Nhưng viền mắt ửng đỏ của cô gái kia đủ để chứng minh hết thảy.
Có lẽ là thẹn thùng, cũng có lẽ là làm nũng, mà cũng có lẽ là liếc mắt đưa tình.
Cô chẳng quan tâm tới những thứ đó, cô chỉ biết.
Cô gái kia chính là Hứa Điềm, người mà Hà Hú Dĩ tặng gấu bông của cô đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...