“Em trai…” Bốn mắt trừng. “Lục, cái gì Bình, tôi đói rồi.”
“Phòng bếp bên kia.”
“Tôi không biết nấu, tiện thì cùng nhau làm đi.” Mỉm cười a dua chính là đạo lý sống còn.
“Làm sao cô có thể sống một mình nhỉ?” Bốn mắt nhận lệnh xuống phòng bếp.
“Cho nên mới muốn tìm người cùng thuê.” Tôi cắn hạt dưa đứng dựa vào cửa, nhìn bốn mắt từng dao từng dao “bổ” khoai tây, hừ, cực kì vô nhân đạo!
“Cắt như thế, coi chừng không còn ngón tay mà đứt.” Tôi cầm lấy dao “xoẹt xoẹt” một trận, từng lát khoai tây đều đặn chồng chất.
“Cô biết nấu cơm?!”
Tôi cả kinh đặt dao xuống: “Chuột rút! Tay bị chuột rút! Vừa run lên liền “xoẹt xoẹt”, thôi, anh cứ làm tiếp đi.” Nguy hiểm quá, suýt nữa rơi vào kiếp sống trường kỳ khổ sai.
Hảo tiểu tử, còn làm bốn món ăn một món canh. Khoai tây xào, dưa chuột xào, khoai tây xào dưa chuột, rau trộn dưa chuột, canh khoai tây dưa chuột? Cố ăn được hai miếng, tôi đành trốn tới phòng bếp cắn nửa quả dưa chuột, nửa quả còn lại cắt miếng đắp mặt nạ.
“Cô rửa bát đi.”
“Tôi đắp mặt nạ, không thể cử động.” Tôi quay người lại.
“Á.” Bốn mắt kêu lên một tiếng kinh hãi, lập tức thu dọn, “Tôi rửa, tôi rửa.”
Thế mới nói, nếu không muốn rửa bát thì phải nghĩ biện pháp. Bí quyết đầu tiên, nhanh! Ăn xong trước bốn mắt. Bí quyết thứ hai, bận! Như là đem mười ngón tay thon dài sơn móng đỏ sẫm giơ ra trước mặt anh ta; hoặc giả vờ tìm tư liệu, đóng cửa phòng tạo hiệu hứng âm thanh bên trong; nếu không thì làm như mệt mỏi lắm, vừa ăn vừa ngủ gật trên bàn… Anh ta tất nhiên sẽ thức thời mang chén đi rửa.
Ăn cơm xong, tôi nằm ở sô pha, vừa mát-xa da vừa liếc mắt nhìn anh ta thu dọn. Phải rồi, gần đây bốn mắt học tập theo “Ngày ngày ẩm thực”, tay nghề cũng tiến bộ.
“Hình như cô chưa rửa bát lần nào.” Bốn mắt cầm bát nhìn tôi.
“Tôi muốn mát-xa mặt, mát-xa lưng, mát-xa chân, hay là anh giúp tôi?” Tôi lộ ra vẻ mặt mời mọc, ngón chân ngoắc dép lê vẫy vẫy về phía anh ta.
Bát trong tay bốn mắt nhất thời run run: “Tôi đi rửa bát.”
Nhìn xem, anh ta thật sự tự nguyện.
Nói thật ra, đôi khi nghĩ lại, hình như tôi hơi quá phận tí xíu. Anh ta cũng không phải người xấu, ngoại trừ hơn tôi hai mắt, chân chạy thoát thân rất nhanh, không hề tức giận với tính tình thích trêu chọc của tôi, gầy như con gà con, mà đàn ông rắn chắc thì vẫn dễ nhìn hơn một chút. Không phù hợp với điều kiện của bản thân, khỏi cần lo lắng làm chi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...