Dù đã rất say nhưng Hiểu My vẫn mơ hồ nhận ra mình đã rời khỏi buổi tiệc.
Chiếc xe thể thao đời mới bon bon trên đường. Tài xế chăm chú lái xe nhưng thỉnh thoảng lại không nén nổi tò mò, lén lút nhìn về băng ghế sau. Vũ Minh Kỳ, ông chủ đáng kính của anh, người nổi tiếng lạnh lùng lại đang lo lắng cho một cô gái, mức độ tình cảm hẳn là không đơn giản.
Nhưng thực ra vẻ mặt nhăn nhó của Minh Kỳ lúc này hoàn toàn không phải là lo lắng. KHỔ SỞ. đây mới chính là tình thế của anh lúc này. Không khổ sở được sao khi người đang ở trong lòng anh đây hết dụi vào ngực anh lại lẩm bẩm câu gì mà có nghe cũng chẳng hiểu. Lần đầu tiên Vũ Minh Kỳ anh phải chịu đựng thế này, chắc chắn là không tài nào vui nổi, nét mặt cau có khó coi là điều đương nhiên thôi. Ấy thế mà tên tài xế không biết tình hình chính trị quốc gia cứ chốc chốc lại liếc trộm rồi cười trộm làm anh thẹn quá hóa giận, gắt lên " Anh có muốn ngày mai ở nhà với vợ con không hả ?". Ngay lập tức, tài xế Kim có bị đánh chết cũng không dám rời mắt khỏi đoạn đường trước mặt, lòng không ngừng ca thán" giá mà có vợ con thì tốt biết mấy, ít nhất cũng không phải ngậm ngùi nhìn cảnh người ta âu yếm thế này".
Nhàn rỗi không có chuyện gì làm, Minh Kỳ dán mắt vào khuôn mặt say ngủ của Hiểu My. Da trắng, môi hồng, hàng mi đen cong vút, mái tóc mềm buông xõa che hờ đôi mắt mơ màng vì rượu. Minh Kỳ tự nhiên lại thấy nóng. Quái lạ, trong xe rõ ràng là có bật điều hòa mà. Mắt anh không tự chủ lại nhìn dọc theo sống mũi, xuống môi, cằm, xuống cổ, xuống.....Minh Kỳ lắc lắc đầu, cố xua đi cái suy nghĩ đen tối của mình. Chỉ uống có vài li rượu thôi, so với tửu lượng của anh tính ra không thấm vào đâu, thế mà giờ này, Minh Kỳ lại thấy đầu óc hơi choáng váng, anh say rồi. Đôi tay không chờ thần kinh ra lệnh, tự nhiên đặt lên đôi môi hồng của Hiểu My, rồi lại còn tham lam xoa xoa hai má.......
Cũng may là tài xế Kim đã dừng xe lại, nếu không thật không biết sự tham lam của anh tới đâu mới là điểm dừng.
Ôm ngang người Hiểu My, Minh Kỳ chẳng mất chút sức lực nào cũng có thể hộ tống cô lên nhà an toàn.
Cơ mà nhà cô là căn nào nhỉ. Chung cư thế này thì nhà nào mới là...nhà cô.
Minh Kỳ tay ôm Hiểu My, não không ngừng hoạt động để tìm địa chỉ mèo con vì thực ra, anh có bao giờ được vào nhà cô đâu.
Cơn say qua đi, Hiểu My từ từ hé mắt. Ơ, sao mình nhẹ bẫng thế này nhỉ. Là bay đó. Woa, cảm giác được bay lên cao như chim thật thích thú. Đây chắc chắn là mơ rồi, một giấc mơ hạnh phúc. Nếu đã là mơ thì tội gì mà không...ngủ để tiếp tục mơ nhỉ. Hiểu My vẫn chưa hẳn là tỉnh táo, cứ tưởng mình đang cuộn tròn trong chăn, mơ giấc mơ ngọt ngào nên chỉ vừa mở mắt, chưa kịp định thần hoàn cảnh thực tế thì đã dụi vào lòng Minh Kỳ, say sưa mơ giấc mộng hoa.
Nhìn phản ứng của cô, Minh Kỳ thực dở khóc dở cười. Có thể nào có người như thế sao ?
- Này, này, Trịnh Hiểu My ! Ví hai tay đang bế cô nên Minh Kỳ chỉ có thể gọi cô bằng lời.
Người trên tay vẫn không thấy có phản ứng gì, ngược lại còn an tâm ngủ ngon, môi nở nụ cười mê hoặc. Minh Kỳ phút chốc thấy khó chịu trong người, cúi người, chạm nhẹ vào môi cô.
- Ưm...ưm.. - Nhận ra mình bị cướp mất không khí, Hiểu My tỉnh cả ngủ, mở to mắt nhìn gương mặt đang phóng đại trước mắt.
- Á aaaaaaaaaaa - Bịch - Hai âm thanh vang lên cùng một lúc báo hiệu chuyện chẳng lành đã xảy ra.
Đang chú ý vào nụ hôn, bất ngờ có người hét lớn làm Minh Kỳ giật mình, đã thế người trên tay lại cựa quậy khiến anh không thể giữ thăng bằng, con mèo trong lòng đành phải chịu thiệt vậy.
Xoa xoa cái mông tội nghiệp, Hiểu My nhăn nhó nhìn thủ phạm, đôi mắt hừng hực lửa giận.
- Nhìn gì hả ? Có phải chưa tỉnh ngủ không ? Minh Kỳ vừa nói vừa vỗ vỗ vào má Hiểu My.
Bị làm phiền lúc đang ngủ là điều tối kị cực kì với Hiểu My vì lúc này cô sẽ rất khó chịu. Đẩy đôi tay đang chọc ghẹo trên mặt mình, dụi dụi mắt, Hiểu My ném cho anh cái nhìn lạnh buốt
- Sao anh lại ở đây ? Đây là nhà tôi mà ? Không phải sao ?
- Đúng, đây là nhà cô, nhưng thưa cô Trịnh Hiểu My, tôi là người vừa vác cô lên đây đấy, không phải lúc này nên nói cảm ơn thay cho thái độ bất mãn này sao ?
Lúc này, Hiểu My mới bắt đầu mơ hồ nhớ ra một vài chuyện, là cô say, đầu óc quay cuồng, ai đó đem cô lên xe, ôm cô suốt quãng đường dài....à, còn có cả....AAAAAAAAAA. Hiểu My theo phản xạ la to, tay chỉ vào mặt Minh Kỳ, tay kia giơ lên che chắn phần cổ đang lộ ra yêu kiều, chân lùi về sau hai bước.
- Anh...anh..... vừa mới.... hôn tôi - Hiểu My nuốt nước bọt mới có thể phát ra được hết câu nói đó, tuy nhiên cường độ của chữ "hôn" vẫn không thể nào rõ ràng được.
Minh Kỳ nén không được, bật cười thành tiếng. Nhưng chỉ giây sau là nét mặt anh lại trở về trạng thái ban đầu : mỉa mai, khiêu khích.
Minh kỳ chậm rãi bước từng bước về phía Hiểu My. Cô sợ hãi lùi ra sau, đến khi lưng chạm vào bức tường phía sau mới ngộ ra mình không còn đường thoát. Lập tức, cô chỉnh lại tư thế, sẵn sàng đánh trả nếu anh ta làm gì cô hay ít ra cô cũng có thể chạy thật nhanh.
- Cô vẫn còn mơ đấy à ? - Trong giọng nói của Minh Kỳ rõ ràng là ẩn chứa sự giễu cợt.
Hiểu My bỗng thấy mặt mình đỏ lên. Thẹn quá hóa giận, cô ra sức xua đuổi anh " Đi, đi khỏi nhà tôi, nhanh lên, tôi muốn vào nhà".
Minh Kỳ vừa đi khỏi, Hiểu My đã vội vã chạy vào nhà.
Rầm
Đóng sập cửa lại, Hiểu My ngồi xuống đất, tay ôm chặt ngực, hơi thở không ổn định. Tại sao cô lại có thể căng thẳng như thế. Chỉ là sếp đưa nhân viên về hộ khi trời đã tối thôi mà, phải, chắc chắn là như vậy, chắc chắn là như vậy. Hiểu My miệng thì không ngừng lẩm bẩm để trấn tĩnh bản thân nhưng cô biết rất rõ, tim mình đang rất đau. Mỗi ngày được nhìn thấy khuôn mặt anh là mỗi ngày cô thấy mình yếu đuối hơn. Cái vỏ bọc bấy lâu nay cô tạo nên, cứ đứng trước mặt anh là dường như nó lại không thể phát huy tác dụng. Nước mắt lăn dài trên má, Hiểu My tự trách mắng bản thân mình khờ dại. Cô khóc, khóc cho đến khi trí óc mỏi mệt và ngủ thiếp đi.
Từ lúc lên xe tới giờ, Minh Kỳ thật sự rất lạ.
Ngồi thẫn thờ, lâu lâu lại đưa tay lên sờ sờ môi và cười điên dại, không cáu gắt, không nhăn nhó như bình thường. Tài xế Kim lắc đầu chán nản , có phải là lúc nãy bế cô kia nặng quá, đi đứng không cẩn thận nên đâm phải bức tường nào hay không ????
Nụ cười kì lạ ấy theo Minh Kỳ vào tận phòng ngủ.
Anh chẳng phải trước giờ đã hôn không biết bao nhiêu mĩ nữ rồi hay sao ? Cũng không phải đây là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với một cô gái, hà cớ gì anh lại như thế này ? Minh Kỳ vò vò mái tóc còn ướt, lắc lắc đầu mong làm rơi rớt những ý nghĩ điên khùng đang diễn ra trong đầu nhưng không thể. Bây giờ, bộ não của anh chỉ chứa duy nhất hình ảnh của Hiểu My, đôi môi mềm quyến rũ và cái ngọt ngào trong lúc anh chạm nhẹ vào môi cô. Phải, tính ra, không biết đây là lần thứ bao nhiêu anh hôn nhưng lần này khác, đó là một nụ hôn vụng trộm, một nụ hôn bắt đầu từ phía anh. Anh chưa bao giờ chủ động hôn bất cứ cô gái nào, thật không ngờ lần này lại mê muội như vậy. Lúc cô nằm trong vòng tay anh, một cảm giác mãnh liệt dâng trào. Anh muốn ôm cô như thế, muốn che chở, muốn bảo vệ cô. Lúc chạm vào môi cô, anh như bị kích thích. Rất nhẹ nhàng, không hề mãnh liệt như bao lần nhưng lại làm anh say, làm anh quên mất rằng anh không hề yêu cô. Yêu cô ? Phải, anh không hề yêu cô, lúc trước cũng thế và bây giờ cũng vậy. Anh chỉ yêu có mình Hoàng Yến. Cô chỉ là.....là....Minh Kỳ nheo mày suy nghĩ nhưng nhất thời không thể xác định được câu trả lời. Cô rốt cuộc là gì trong anh ? Một câu hỏi không có câu trả lời. Thôi, bỏ đi, Minh Kỳ lại tự cho mình lối thoát, lại nhớ về điệu bộ lúc nãy của Hiểu My, anh nhắm mắt, ngủ thôi, ngày mai sẽ rất vui, anh chắc thế.
Màn đêm yên tĩnh, bầu trời ngoài cửa sổ tựa như một dải lụa màu đen lộng lẫy, mềm mại mà cao quý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...