Từ ngày có Tiểu Bạch, một nửa thời gian và sinh lực của Giản Vi đã dành hết cho con. Vì thế mà Lâm Cẩn Ngôn đã ca cẩm than phiền với cô rằng anh cảm thấy bản thân bị thất sủng không biết bao nhiêu lần.
Mỗi lần Lâm Cẩn Ngôn làm mặt nghiêm túc oán trách cô, Giản Vi chỉ cảm thấy chồng mình không phải một người đàn ông trong độ tuổi ba mươi mà là một nhóc con vô cùng ngây ngô.
Mặc dù anh ngây thơ như vậy, ngoài miệng lúc nào cũng than rằng mình bị thất sủng các kiểu rồi làm vẻ tức giận với cô, nhưng thực ra anh còn chu đáo cẩn thận hơn cả cô nữa. Nhiều đêm anh đều lặng lẽ tỉnh dậy đắp lại chăn cho con rồi ôm cả hai mẹ con, cánh tay săn chắc vững vàng bảo bọc hai mẹ con vào lòng.
Anh hiểu cô sinh con vất vả, vì vậy mỗi sáng sẽ dậy thật sớm nấu ăn cho cô, sau đó thay tã, lấy khăn lau mặt cho con trai. Đến khi cô tỉnh dậy sẽ chỉ cần cho con bú sữa là xong.
Tiểu Bạch rất nghe lời, chỉ thỉnh thoảng mới ẫm ĩ với mẹ. Nhưng mà hình như Tiểu Bạch rất sợ ba, mỗi lần khóc òa lên mà nhìn thấy ánh mắt Lâm Cẩn Ngôn thì ngay lập tức ngưng khóc, đúng là thần kỳ.
Vào ngày sinh nhật của Lâm Cẩn Ngôn, Giản Vi muốn dành hết thời gian ở bên anh.
Sáng sớm Tiểu Bạch đã được bà nội bế về nhà cũ của Lâm gia, buổi trưa Giản Vi xin phép cấp trên tan làm sớm, vừa ra khỏi công ty đã lái xe đi siêu thị mua thực phẩm.
Từ khi mang thai đến giờ Giản Vi chưa nấu ăn lần nào, mỗi ngày thường là dì Lan nấu, nếu không cũng sẽ là Lâm Cẩn Ngôn nấu.
Giản Vi mua thức ăn theo khẩu vị của Lâm Cẩn Ngôn, nhà đã có rượu vang, cô mua thêm bốn cây nến cắm được trên giá nến rồi thả vào trong xe đẩy.
Mua sắm xong, ra khỏi siêu thị, Giản Vi lại lái xe vòng đi mua bánh ngọt và hoa tươi. Về đến nhà cũng đã hai giờ chiều.
Giản Vi lên phòng thay quần áo rồi xuống tầng chuẩn bị bữa tối. Thời gian vẫn còn sớm, cô ung dung rửa rau, cắt thức ăn vô cùng từ tốn, còn bày biện trên đĩa sao cho đẹp rồi mở điện thoại chụp một tấm ảnh. Mọi công đoạn nấu ăn đã hoàn thành mà còn chưa tới bốn giờ chiều.
Cô dựa người vào bàn bếp nhắn tin cho Lâm Cẩn Ngôn: “Chồng ơi, mấy giờ anh mới về nhà thế?”
Lâm Cẩn Ngôn vẫn đang làm việc ở công ty, thấy cô nhắn đến liền trả lời lại: “Chắc khoảng sáu giờ anh mới về. Sao thế? Nhớ anh à?”
Giản Vi bật cười, cô không phải là mong anh về sớm mà cô hỏi vậy để tính làm sao nhận được kiện hàng trước thời gian anh về đến nhà.
Mấy ngày trước cô đã miên man suy nghĩ nên tặng quà sinh nhật cho anh như thế nào, nói chuyện với các bạn cùng phòng, Trầm Đình và Trương Tâm gợi ý đủ mọi loại quà, nào là cà vạt, rồi lại ví, thêm cả khuya măng-sét,…
Những món quà này cô cũng từng nghĩ đến rồi.
Bạn học Tương Tương thường ngày dịu dàng ít nói là thế mà lại nhắn tin riêng cho cô như này: “Tớ thấy á, cậu mua cái gì tình thú vào. Nội y tình thú ý, tặng… tặng bản thân cho anh ấy luôn.”
Đã thế Tương Tương còn nhắn thêm: “Đàn ông… Đàn ông đều thích kiểu thế lắm…”
Một tin nhắn nữa lại được Tương Tương gửi đến: “Lần trước tớ mua đồ lót tình thú… Phó Tranh còn thích điên lên được…”
Giản Vi đọc tin nhắn của Chu Tương Tương mà cười nghiêng ngả, cả một tối chỉ ngồi xem cửa hàng đồ lót mà Tương Tương mua trước kia để tìm được nội y phù hợp với gu thẩm mỹ của Lâm Cẩn Ngôn, âm thầm đặt một bộ về nhà.
Shop đã nhắn đúng hôm nay sẽ giao hàng đến vậy mà giờ này vẫn chưa thấy đâu.
Đáng lẽ Lâm Cẩn Ngôn còn phải tham dự một cuộc họp trực tuyến vào lúc năm rưỡi chiều nhưng thấy vợ nhắn tin thúc giục như vậy nên dứt khoát để trợ lý lùi cuộc họp lại vào ngày mai, cho nhân viên tan làm sớm.
Đúng năm rưỡi, chuông cửa đã vang lên.
Giản Vi tưởng là người giao hàng tới rồi, vội chạy ra mở cửa. Không ngờ mở ra lại thấy Lâm Cẩn Ngôn đứng ở ngoài.
Giản Vi thấy Lâm Cẩn Ngôn mà vừa mừng vừa lo: “Sao anh về sớm thế?”
Lâm Cẩn Ngôn nhướng mày cười với cô: “Nghĩ đến em ở nhà nhớ anh như vậy nên về sớm thôi.”
Ánh mắt Giản Vi cong cong, nhào vào lòng anh, vòng tay qua cổ anh: “Chồng ơi, sinh nhật vui vẻ.”
Lâm Cẩn Ngôn thuận thế ôm eo cô, cúi đầu hôn xuống môi cô, một lúc sau mới chịu buông, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Yêu em.”
Giản Vi nhoẻn miệng cười, kéo tay anh đi vào nhà.
Đúng lúc ấy người giao hàng cũng đến, ở cửa gọi: “Xin hỏi đây là nhà của Gấu mẹ phải không ạ?”
Trước kia Giản Vi đã đổi hết tên trên mạng của mình thành “Gấu mẹ”, thấy người giao hàng đến rồi, cô vội vã chạy ra.
“Để anh nhận giúp em.” Lâm Cẩn Ngôn vẫn chưa thay giày, thuận thế xoay người cầm kiện hàng.
Giản Vi tựa như kẻ gian làm việc xấu, chột dạ vô cùng, nhanh chóng lẻn đi.
Lâm Cẩn Ngôn ký tên nhận hàng, đang chuẩn bị mở ra thì Giản Vi hốt hoảng chạy tới đoạt lại: “Đây là của em mà!”
Nói xong cô ôm kiện hàng chạy thục mạng.
Lâm Cẩn Ngôn đứng sau lưng cô, lên tiếng hỏi: “Cái gì mà thần thần bí bí như vậy, quà của anh à?”
“Không phải!” Giản Vi chạy thật nhanh lên tầng, khóa trái cửa phòng.
Mở hộp ra, trong nháy mắt, cả người Giản Vi lặng đi…
Vải vóc thế này… Có phải quá gợi cảm rồi không?
Hay thôi không mặc nữa nhỉ….
Lâm Cẩn Ngôn đứng bên ngoài gõ cửa, Giản Vi giật mình, vội nhét đồ lót vào tủ rồi vứt luôn hộp vào thùng rác.
Mở cửa, Lâm Cẩn Ngôn bước vào nhìn lướt qua: “Em đang giấu cái gì?”
“Em chẳng giấu gì cả.” Giản Vi đẩy Lâm Cẩn Ngôn vào phòng tắm: “Anh tắm trước rồi nghỉ ngơi đi, em xuống nấu cơm, chiều rồi em có mua đồ ăn anh thích đấy, chốc nữa em làm gà nướng khoai môn cho anh.”
Lâm Cẩn Ngôn cười nói: “Sao hôm nay lại đảm đang thế này?”
“Em lúc nào cũng đảm đang hết.” Giản Vi đẩy Lâm Cẩn Ngôn vào phòng tắm, quay lại lấy quần áo cho ảnh rồi treo trước cửa phòng tắm: “Anh tắm trước đi, em xuống đây.”
Nói xong, cô đóng cửa phòng tắm, xoay người đi xuống tầng.
Lâm Cẩn Ngôn tắm xong đi ra đã gần sáu giờ tối.
Anh bán khóa thân, chỉ mặc một chiếc quần dài, tay cầm khăn lau tóc. Vừa cúi đầu, ánh mắt anh bị hấp dẫn bởi một món đồ bị rơi xuống đất.
Ánh mắt anh khẽ run, khom người nhặt đồ lên.
Nội y màu đen, ren hoa, mỏng tang….
Ừ thì, cũng không hẳn là nội y, chỉ là một lớp vải trong suốt…
Lâm Cẩn Ngôn dùng ngón trỏ giữ áo lót trên tay, nghĩ đến bộ dáng hoảng hốt của Giản Vi lúc này, không khỏi bật cười.
Anh cất đồ lót của Giản Vi vào tủ, sau đó mặc áo xoay người xuống tầng.
Dưới bếp, Giản Vi đang đeo tạp dề nấu ăn, tất bật cho món gà nướng khoai môn.
Lâm Cẩn Ngôn đi tới, vòng tay dịu dàng ôm cô từ phía sau.
“Thơm không?” Sau khi tắm, cơ thể Lâm Cẩn Ngôn tản ra hương bạc hà mát lạnh, vô cùng khoan khoái. Giản Vi nghe anh hỏi vậy, cười híp mắt khen anh một câu.
Lâm Cẩn Ngôn cúi người, cằm đặt trên vai cô, thanh âm vang lên không giấu được ý cười: “Vi Vi, anh rất thích quà sinh nhật năm nay.”
Giản Vi ngẩn ra, quay đầu nhìn anh, vẻ mặt căng thẳng: “Sao anh biết em định tặng anh cái gì?”
Nụ cười trong mắt Lâm Cẩn Ngôn càng sâu hơn: “Em tự mình xuống bếp đây còn gì. Vẫn còn quà khác nữa sao?”
“Haha, còn bánh sinh nhật!” Giản Vi cười vui vẻ, huých cùi chỏ vào người anh: “Anh đừng ôm em nữa, nóng quá, anh ra ghế ngồi đi.”
“Không muốn.” Lâm Cẩn Ngôn vẫn ôm cô không chịu buông tay, thái độ cố chấp.
Giản Vi không có biện pháp với anh, chỉ biết than thở: “Em bị anh ôm nóng muốn chết rồi.”
“Đừng có nói đến chết.”
“Em chỉ nói đùa thôi mà.”
“Cũng không cho phép em nói.”
“…Bá đạo.” Giản Vi quay đầu trừng anh một cái.
Lâm Cẩn Ngô khẽ cười: “Thì đây mới là anh mà, chẳng phải em có viết tiểu thuyết về anh sao, tên gì ý nhỉ, gì mà Tổng giám đốc đại nhân phúc hắc bá đạo?”
Giản Vi sặc nước, mặt đỏ bừng ho khan một lúc lâu: “Anh… Sao anh biết?”
“Ừ, lần trước vô tình đọc được.”
Giản Vi hộc máu, đá vào người anh: “Sao anh lại dám đọc tài liệu của người khác hả!”
“Em còn dùng tên anh.”
“Ai… Ai dùng tên anh…”
“Còn dám bảo không dùng bút danh đấy à? Hôm qua em viết đến chỗ nào rồi? Gì mà ông xã nhẫn nhịn đến khi kết hôn liền biến thành sói đói ăn không ngừng nghỉ? Sói đói? Dữ đến mức vậy luôn?”
Giản Vi đỏ bừng mặt nhưng vẫn cảm thấy buồn cười, nhón chân bịt miệng Lâm Cẩn Ngôn: “Sao anh cứ phải như thế nhỉ? Anh nói thêm câu nữa em không nói lý với anh nữa.”
Lâm Cẩn Ngôn cười không ngừng, ôm chặt cô vào lòng, đặt cô ngồi trên bếp rồi cúi đầu hôn cô.
Giản Vi vùng vẫy muốn thoát nhưng bị anh hôn đến mềm nhũn, anh dũng hy sinh.
Một lúc sau, Lâm Cẩn Ngôn mới buông tha cho cô, ngón tay nhẹ nhàng mân mê đôi môi cô, giọng trầm đi, hỏi: “Sao em lại ngọt như thế này? Hôn mãi cũng không đủ.”
Giản Vi xấu hổ đỏ mặt, đẩy anh ra: “Lưu manh.”
Miệng nhỏ mắng người nhưng ánh mắt đong đầy hạnh phúc không thể nào phai đi.
Giản Vi đứng xuống bếp, tiếp tục nấu ăn. Cơ thể Lâm Cẩn Ngôn dựa vào bếp, chăm chú nhìn cô.
Trong bếp, mùi thức ăn quanh quẩn trước mũi, nước sôi bập bùng, hơi nóng tỏa khắp gian phòng.
“Lâm Cẩn Ngôn, anh ra xem cơm chín chưa đi.”
Giản Vi đang nướng gà, phân phó công việc cho Lâm Cẩn Ngôn.
“Tuân lệnh, bà xã đại nhân.”
Trước khi gặp Giản Vi, chưa bao giờ Lâm Cẩn Ngôn nghĩ rằng sẽ có một ngày mình lại bị một cô gái sai bảo việc vặt, càng không nghĩ được anh lại nghe lời cô, còn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Chỉ cần cô than mệt, anh sẽ bỏ dở công việc đang làm rồi lập tức đi tới xoa bóp cho cô.
Cô làm sai chuyện gì, chỉ cần cô gọi hai tiếng “Ông xã” thì anh sẽ ngay lập tức mềm lòng, ấm áp tràn ngập trong tim.
Thỉnh thoảng hai người cũng xảy ra cãi vã, ví dụ như khi anh phải đi xã giao đến đêm mới về nhà, cô sẽ giống như những người phụ nữ khác vặn hỏi anh đã đi đâu. Những lúc ấy anh cảm thấy áp lực rất lớn nên đã buông lời nặng nề với cô. Nhưng chỉ cần thấy mắt cô đỏ lên, anh đã không thể khống chế được mình ôm chặt cô vào lòng, thấp giọng an ủi, xin lỗi cô.
Mặc dù cãi nhau là vậy, nhưng chiến tranh chưa bao giờ được nổi mười phút đã dừng lại.
Anh nói lời xin lỗi, cô cũng sẽ hạ mình không cãi nhau với anh.
Thế gian này, tình yêu hoàn mỹ nào ở đâu xa, tình yêu ấy vẫn luôn ở đây, xuất hiện ở nơi này.
Trên thương trường anh là một người đàn ông máu lạnh vô tình, ai có thể nghĩ được rằng, người đàn ông ấy sẽ trở nên dịu dàng với người phụ nữ của mình?
Một người đàn ông lạnh lùng như anh, gặp được Giản Vi, yêu thương cả đời anh đã dành trọn cho cô.
Hết chương 62.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...