Edit: Ngọc Hân – diễn đàn
Giản Vi vốn tưởng mẹ Quan Âm nghe lời cầu nguyện của cô trong đêm sinh nhật Lâm Cẩn Ngôn, nào ngờ không bao lâu thì biết rõ, chu kỳ kinh nguyệt thế mà đến đúng ngày. LQĐ
Lâm Cẩn Ngôn tan làm về nhà, vẻ mặt cô chán nản thất vọng chạy tới trước mặt anh: “Chồng, có một tin không tốt muốn nói với anh.”
Lâm Cẩn Ngôn thuận thế ôm cô đi tới trước sofa phòng khách, “Tin tức gì không tốt? Anh nghe đây.”
Giản Vi ôm cổ anh, nói: “Vừa rồi có họ hàng đến thăm em.”
“Họ hàng? Họ hàng nào?” Lâm Cẩn Ngôn nhất thời không phản ứng kịp, còn tưởng rằng là họ hàng bên nhà Giản Vi tới thăm.
Giản Vi mím môi, đôi mắt nhìn anh, nói rõ từng chữ: “Dì cả.”
Lâm Cẩn Ngôn giật mình, đôi mắt nhìn cô chăm chú.
Hai người nhìn nhau một lúc, Giản Vi có chút mất mát, “Làm sao bây giờ, không có.”
Lâm Cẩn Ngôn thì lại mỉm cười: “Không có thì không có, vừa lúc anh cũng chưa muốn lắm.”
Giản Vi ngẩn người, khó hiểu hỏi: “Vì sao vậy?”
“Em vừa mới tốt nghiệp, anh không muốn em sinh con sớm cho anh như vậy. Hơn nữa, chẳng phải trước khi sinh phải chuẩn bị này nọ ư, thời gian này anh lại hút thuốc nhiều, không tốt cho cơ thể đứa bé,”
Giản Vi nghe lời này, đôi mắt lập tức trợn tròn, “Nghe anh nói thế, như thể không có thai ngược lại là chuyện tốt.”
Lâm Cẩn Ngôn cúi đầu hôn cô, cười cười: “Ừ, chúng ta còn có thể trải qua thế giới hai người vài năm nữa.”
Nói xong liền đè Giản Vi xuống sofa.
Giản Vi chọc chọc ngực anh, trừng nhìn anh: “Làm gì vậy? Dì cả đến đấy.”
“Ồ, anh quên mất.”
Buổi tối, Giản Vi ngồi trên giường viết tiểu thuyết, Lâm Cẩn Ngôn ngồi trước bàn làm việc.
Đầu giường đặt một chiếc đèn đế cao có ánh sáng dịu, trên bàn làm việc thì đặt một chiếc đèn nhỏ, Giản Vi ngồi đầu giường nhìn chằm chằm gò má Lâm Cẩn Ngôn đang chăm chỉ làm việc, sau hồi lâu, đột nhiên hỏi anh: “Lâm Cẩn Ngôn, hôm trước sinh nhật anh ước điều gì thế?”
“Không phải em ước giùm anh đấy à?”
Giản Vi hơi híp mắt, hỏi anh: “Có phải ước sinh em bé muộn không vậy?”
Động tác đánh máy của Lâm Cẩn Ngôn dừng lại, có chút kinh ngạc quay đầu lại: “Làm sao em biết.”
Giản Vi sững sờ, miệng há to, sau hồi lâu mới cười không ngừng, tiện tay lấy gối ném qua anh: “Quả thật đúng vậy, Lâm Cẩn Ngôn anh đang suy nghĩ gì thế hả?”
Lâm Cẩn Ngôn đón lấy gối, từ trên ghế đứng lên đi qua bên giường, thuận tay kéo Giản Vi vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô một cái. Anh ngồi sau lưng cô, lưng Giản Vi dán vào lồng ngực anh, hai tay anh vòng qua vai vô, ôm cô từ phía sau, thấp giọng nói: “Dù sao em cũng còn nhỏ, hai chúng ta trải qua thế giới hai người vài năm nữa nhé.”
Giản Vi mím môi: “Em nghĩ anh thích con nít.”
“Thích chứ, nhưng anh càng thích em hơn.”
Giản Vi mỉm cười, quay đầu lại nhìn anh: “Vậy anh thích bé trai hay bé gái.”
“Bé gái!” Lâm Cẩn Ngôn trả lời ngay không cần suy nghĩ.
Giản Vi tò mò: “Vì sao vậy?”
“Không muốn có một người đàn ông khác giành em với anh.”
Giản Vi: “…. Đây chính là con anh đó.”
Lâm Cẩn Ngôn: “Con trai cũng không được.”
“Trời ạ, Lâm Cẩn Ngôn, anh đúng là trẻ con, em không muốn nói chuyện với anh nữa.”
Lâm Cẩn Ngôn: “…”
…..
Sau khi tốt nghiệp, Giản Vi vào làm trong văn phòng tư vấn tâm lý nổi tiếng.
Trước kia lúc đi thực tập, Lâm Cẩn Ngôn đã phát hiện Giản Vi đặc biệt nghiêm túc với công việc. Kết quả đợt cô làm việc thật sự, mới phát hiện trước kia lúc còn thực tập không tính vào đâu, bây giờ mới thật sự rõ đầu rõ đuôi là điên cuồng làm việc.
Sáng 8h ra cửa, tối 21h mới tan làm về nhà là chuyện thường xuyên xảy ra.
Nhưng ngược lại nhịp điệu công việc của cô va chạm với Lâm Cẩn Ngôn, Lâm Cẩn Ngôn cũng bận, có đôi khi về sớm hơn cô, có đôi khi về muộn hơn cô.
Có điều dù sớm hay muộn Lâm Cẩn Ngôn tan làm đều lái xe tới công ty Giản Vi đón cô.
Ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ tết âm lịch, Giản Vi tăng ca họp, họp xong đã hơn 23h, cô ngáp bước từ phòng họp ra, cúi đầu sờ điện thoại, mở màn hình lên xem thấy có bảy tám cuộc gọi nhỡ, còn cả một dãy tin nhắn.
“Vợ, tan việc chưa?”
“Vợ, anh tới dưới lầu công ty bọn em rồi.”
“Vợ, hôm nay lạnh quá.”
“Vợ, hình như anh bị cảm.”
“Vợ, chừng nào em mới xuống vậy? Anh đói bụng, chúng ta đi ăn gì đi.”
“Vợ, trả lời tin nhắn của anh đi.”
“[Tủi thân] [Tủi thân] [Tủi thân]….”
“Giỡn hay quá!” Khóe miệng Giản Vi cười toe toét, trả lời tin nhắn của anh.
“Ôi trời Vi Vi vui chưa kìa.” Đồng nghiệp cười tủm tỉm đi tới.
Giản Vi loan mắt cười, còn chưa kịp nói gì, sau lưng một nữ đồng nghiệp đã đi tới: “Cô còn nói, nhất định là Lâm tổng nhà cô ấy tới đón cô ấy chứ sao.”
Giản Vi mỉm cười, hơi thẹn thùng cúi đầu xuống.
Trở về văn phòng, thu dọn đồ đạc rồi xuống lầu, các đồng nghiệp cũng cùng từ trên lầu đi xuống.
Bên ngoài chẳng biết tuyết rơi tự lúc nào, từ đại sảnh đi ra gió lạnh thổi tới, Giản Vi lạnh quá rụt cổ vào, hai tay đút trong túi áo.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn thấy Giản Vi liền cởi áo khoác ra đi về phía cô.
Đến trước mặt cô lập tức khoác áo khoác lên người cô, ôm cô vào trong ngực, một tay nắm vai cô: “Có lạnh không?”
Giản Vi lạnh đến hàm răng run run, cô gật đầu đưa tay sờ tay Lâm Cẩn Ngôn, “Tay anh cũng lạnh quá.”
Nói xong cầm chặt lấy tay anh.
“Lên xe thì đỡ ngay.” Lâm Cẩn Ngôn ôm vai Giản Vi muốn đi về phía trước.
Giản Vi vội từ trong ngực anh chui ra, vẫy vẫy tay với các đồng nghiệp bên cạnh: “Mọi người năm mới vui vẻ nhé, năm sau gặp lại.”
“Năm mới vui vẻ năm mới vui vẻ.”
Giản Vi mỉm cười đi theo Lâm Cẩn Ngôn tới đường cái.
Mấy đồng nghiệp nhìn bóng lưng Giản Vi, không khỏi cảm thán, hâm mộ nói: “Giản Vi tốt số thật, tìm được người chồng có tiền đẹp trai như vậy còn chưa tính, quan trọng nhất chính là đối xử với cô ấy tốt như vậy.”
“Đây là số mệnh rồi.”
…….
Năm mới Giản Vi được nghỉ bảy ngày, bị họ hàng trưởng bối nhắc tới nhiều nhất chính là chuyện sinh con.
Các trưởng bối đều tưởng cô không muốn sinh, tận tình khuyên bảo cô sớm sinh em bé này nọ, cũng nói sinh lúc còn trẻ thì bình phục nhanh hơn, nói nhiều đến mức như thể cô thật sự không muốn sinh con.
Giản Vi dựa vào nguyên tắc dù bị giục sinh thì cũng không thể một mình bị giục được, rất không hiền hậu bán cả Lâm Cẩn Ngôn đi, nói: “Mẹ, không phải con không muốn sinh mà là Lâm Cẩn Ngôn không muốn sinh ạ.”
Mẹ Lâm vừa nghe xong lời này, đôi mắt trợn to, ngay lập tức mắng Lâm Cẩn Ngôn một hồi.
Lâm Cẩn Ngôn: “….”
Giản Vi ngồi bên cạnh nhìn trộm vui mừng, cũng không có ý định giúp anh.
Vốn cho rằng Lâm Cẩn Ngôn bị trong nhà giục thì coi như xong, kết quả về bên nhà Giản Vi cũng bị giục.
Nhưng bên này trên cô còn anh trai, không giục dữ như bên kia.
Lúc ăn bữa cơm đoàn viên, Giản Vi và Lâm Cẩn Ngôn đặc biệt làm chuyện xấu, ăn nhanh rồi xuống bàn, để lại cặp đôi Chu Lâm Diên và Tô Tiêu Tiêu bị người thân tận tình khuyên bảo “Thúc giục” cả bữa cơm, lại không có cách nào phản bác.
Vào đêm khuya, Chu Lâm Diên bị giục liền đè Tô Tiêu Tiêu xuống giường, cổ họng khàn khàn: “Nếu không thì sinh một đứa?”
Lông mi Tô Tiêu Tiêu liền rung động, “Có thể nghỉ đẻ có lương không? Ông chủ.”
Chu Lâm Diên cười cười: “Có, tiền của anh, người của anh, lòng của anh đều là của em.”
Tô Tiêu Tiêu nháy mắt mấy cái, “Xem trên phân lượng trái tim anh dành cho em… Vậy, vậy em cố gắng sinh cho anh một đứa.”
…..
Năm sau, Giản Vi tham gia tiệc sinh nhật một tuổi của con Tương Tương, đứa bé vô cùng xinh đẹp, có nét giống Tương Tương cũng có nét giống Phó Tranh.
Đêm đó về nhà, ôm máy vi tính đánh bản kế hoạch có bầu, sau đó đóng dấu ném qua cho Lâm Cẩn Ngôn: “Lâm tổng, suy nghĩ vì đời sau của chúng ta, phiền anh từ hôm nay trở đi tuân thủ nội quy bên trên.”
Cai thuốc kiêng rượu, rèn luyện thân thể, ngủ sớm dậy sớm, buổi tối không thể ngủ sau 22h vân vân…
Lâm Cẩn Ngôn xem xong nhìn Giản Vi nói: “Cai thuốc kiêng rượu không có vấn đề, rèn ruyện thân thể ngày thường của anh càng không có vấn đề, không ngủ sau 22h… Ừ, để ý một chút thì cũng không thành vấn đề. Cho nên, bạn nhỏ Giản Vi, anh cảm thấy chuyện này đối với em tương đối khó khăn.”
Giản Vi: “Có ý gì?”
Lâm Cẩn Ngôn: “Cứ từ bắt đầu rèn luyện thân thể đi, sáng mai 5h sáng dậy theo anh chạy bộ sáng sớm?”
Giản Vi: “…!!!”
Hết chương 57
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...