Edit: Ngọc Hân – diễn đàn
Lâm Cẩn Ngôn dẫn Giản Vi ra ngoài ăn khuya, cơm nước xong thì đưa cô về nhà chứ không dạy cô khiêu vũ. LQĐ
Giản Vi không mấy vui vẻ, ngồi trên xe thở phì phì nói: “Đến lúc đó đừng chê em làm mất mặt anh.”
Lâm Cẩn Ngôn nghe vậy nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô phồng má bộ dạng rất tức giận, không nhịn được bật cười, đưa tay sờ má cô: “Đừng tức mà, sắp thành quả bong bóng hơi rồi, mai anh sẽ dạy em, mai anh không tới công ty.”
Giản Vi giật mình, lúc này mới nghiêng đầu: “Thật không?”
“Thật.”
“Vậy ngày mai em phải mang giày cao gót sao?” Giản Vi rất ít khi mang giày cao gót, ngược lại mẹ mua cho cô không ít, nhưng bình thường quen đi giày thể thao, cô cảm thấy không thoải mái.
Lâm Cẩn Ngôn vẫn chưa trả lời cô, cô suy nghĩ rồi nói thêm: “Em đi.”
Mai này cô còn nhiều cơ hội đi giày cao gót nữa.
Vừa sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Cẩn Ngôn tới đón Giản Vi, chuẩn bị đưa cô giải quyết chuyện khiêu vũ mà cô tâm tâm niệm niệm muốn học.
Giản Vi mang giày cao gót ra cửa, theo Lâm Cẩn Ngôn lên xe, vốn cho rằng đi về nhà, kết quả Lâm Cẩn Ngôn lại lái xe sang hướng khác.
Giản Vi nhìn ra bên ngoài hỏi: “Chúng ta đây là muốn đi đâu?”
“Về nhà.”
“Nhà không phải đi hướng này mà.”
Xe càng chạy càng nhanh, Giản Vi càng phát hiện đoạn đường này rất quen thuộc, mãi tới khi đến trường học mới ý thức được đây là hướng đi về trường, cô kinh ngạc hỏi: “Chúng ta phải tới trường học sao?”
Lâm Cẩn Ngôn mỉm cười không trả lời cô, nửa giờ sau, xe lái vào một tiểu khu cạnh trường học.
Giản Vi càng thấy kỳ cục, mãi đến khi Lâm Cẩn Ngôn dừng xe dưới gara, nắm tay cô đi vào trong thay máy mới từ từ kịp phản ứng, “Anh mua nhà ở bên này sao? Mua lúc nào vậy ạ?”
“Mua lâu rồi, lúc em vừa lên đại học thì mua.” Nhưng chưa dẫn cô tới.
Phòng ở tầng 18, cấu trúc theo phong cách Duplex, hai tầng tầng trên tầng dưới, trang thiết bị lắp đặt theo phong cách gỗ thô, màu xanh chiếm đa phần, vừa mới đi vào đã cảm thấy tinh thần sảng khoái cả người.
Giản Vi vừa mừng vừa lo, cởi giày ra, chân trần đi xung quanh ngó nghía.
Lâm Cẩn Ngôn đứng đằng sau sofa trong phòng khách, thân thể lười biếng dựa vào tay ghế, nói: “Chờ chúng ta kết hôn, trước khi em tốt nghiệp, có thể ở đây.”
Giản Vi sững sờ, mặt không khỏi đỏ lên: “Ai… Ai muốn ở chung với anh chứ.”
Lâm Cẩn Ngôn đi qua, từ phía sau ôm lấy cô: “Em không ở cùng anh, vậy muốn ở cùng ai hả?”
Giản Vi hừ một tiếng: “Em còn chưa đồng ý gả cho anh mà.”
Lâm Cẩn Ngôn liền giật mình, sau hồi lâu bỗng nhiên nở nụ cười: “Đúng anh quên mất, em nói phải xem biểu hiện của anh.”
Giọng nói vừa dứt, đột nhiên bế Giản Vi đang ngồi lên.
Giản Vi giật mình vội ôm cổ anh: “Anh làm gì vậy?”
Lâm Cẩn Ngôn cười, “Không phải nói phải thể hiện tốt sao?”
Anh ôm Giản Vi đi tới trước sofa, thả cô xuống đồng thời người đè lên.
Đang chuẩn bị hôn, Giản Vi đột nhiên chống lên ngực anh: “Anh đừng làm loạn, dì cả của em tới?”
Lâm Cẩn Ngôn khẽ giật mình: “Thật sao?”
“Em lừa anh làm gì? Anh mau đứng lên đi, nếu không thì lát nữa khó chịu chính là anh.”
Lâm Cẩn Ngôn tức giận, nhìn chằm chằm cô hồi lâu, bỗng dưng nảy lòng độc ác nặng nề hôn môi cô một cái.
Giản Vi nhìn bộ dạng chưa thỏa mãn dục vọng của anh, không kiềm chế được bật cười thành tiếng, nhấc chân chỉ vào ngực anh: “Ông chủ Lâm, mau mở nhạc dạy em khiêu vũ đi.”
Ngón chân trắng nõn gãi lên ngực Lâm Cẩn Ngôn vài cái, hô hấp của Lâm Cẩn Ngôn hơi chậm lại, đưa tay nắm chặt chân cô, giọng nói hơi khàn khàn: “Bảo anh đừng làm loạn, chính em lại đang đùa với lửa?”
Giản Vi cười hì hì muốn thu chân về, bị Lâm Cẩn Ngôn giữ chặt, cô chớp chớp mắt, đôi mắt ướt sũng nhìn anh: “Anh mau buông em ra, nếu không chịu thiệt thật sự là anh đó.”
Cô nhóc ăn anh ăn đến xương cốt, quả thật Lâm Cẩn Ngôn không cách nào tóm được cô, cuối cùng đành phải cam chịu số phận.
……
Giản Vi hoàn toàn không có chút xíu tế bào nghệ thuật nào, học khiêu vũ mà tay chân không chịu phối hợp, dưới chân luôn phạm sai lầm, liên tục giẫm lên chân Lâm Cẩn Ngôn.
Tới lúc Giản Vi giẫm lên chân Lâm Cẩn Ngôn lần thứ tám, rốt cuộc Lâm Cẩn Ngôn không thể nhịn cười, “Em cứ đứng trên chân anh có lẽ tốt hơn.”
Giản Vi ngẩng đầu: “Có thể sao?”
Lâm Cẩn Ngôn hơi nhíu mày: “Em thử xem.”
Giản Vi cúi đầu nhìn chân anh, suy nghĩ một lúc, sau đó thật sự cởi giày ra, chân trần đạp lên dép lê của Lâm Cẩn Ngôn.
“Chờ một chút.” Lâm Cẩn Ngôn ôm cô lên, sau đó cởi dép lê rồi buông Giản Vi ra, để chân cô giẫm lên lưng bàn chân anh.
Chân nhỏ giẫm lên chân to, Giản Vi cúi đầu khóe miệng không khỏi cong cớn, tay cô đan vào tay Lâm Cẩn Ngôn, tay kia đặt nhẹ lên vai anh.
Lâm Cẩn Ngôn thì một tay đan vào tay cô, tay kia phủ lên eo cô, thân thể hai người hơi dán vào nhau, Lâm Cẩn Ngôn dẫn Giản Vi, chân trái tiến lên một bước, chân phải lùi xuống một bước, chân phải lùi xuống một bước thì chân trái tiến lên một bước, chậm rãi di chuyển.
Giản Vi cười rất đỗi hạnh phúc, đôi mắt nhìn sáng lấp lánh Lâm Cẩn Ngôn.
Trong mắt Lâm Cẩn Ngôn có bóng dáng Giản Vi, ánh mắt hai người thâm tình đối diện, theo âm nhạc, chậm rãi di chuyển bước chân.
“Biết điệu nhảy này tên gì không?” Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên mở miệng, giọng trầm thấp, hòa cùng âm nhạc hết sức dịu dàng.
Giản Vi lắc đầu: “Không biết, tên gì ạ?”
“Điệu nhảy tình nhân.”
Giản Vi hơi giật mình, lập tức nở nụ cười: “Tên gọi rất thông dụng dễ hiểu.”
Bỗng nhiên nhớ tới chuyện này, vẻ tươi cười trên mặt thu liễm lại, giả vờ tức giận nhìn anh: “Vậy lần trước anh còn nhảy với Tô Tinh Uẩn?”
“Nợ cũ mấy trăm năm trước em cũng lục ra?” Lâm Cẩn Ngôn lập tức kêu khổ.
“Cái gì gọi là mấy trăm năm trước, rõ ràng là chuyện cách đây chưa lâu.” Nhớ tới chuyện lần đó anh để cô lại bữa tiệc rồi chạy tới khiêu vũ cùng người phụ nữ khác liền tức giận!
Lâm Cẩn Ngôn cúi đầu hôn cô, dịu dàng dụ dỗ: “Ừ, anh sai rồi, từ nay về sau không tái phạm nữa, anh cam đoan.”
Giản Vi hừ một tiếng: “Vậy phạt anh quỳ bàn giặt?”
Lâm Cẩn Ngôn: “…”
Giản Vi khẽ nâng tay lên đâm đâm má anh, cười hì hì hỏi: “Sao nào? Ông chủ Lâm?”
Lâm Cẩn Ngôn vội ho một tiếng: “Em cũng biết gọi anh là ông chủ Lâm, dù sao thì anh cũng là tổng giám đốc một tập đoàn, quỳ bàn giặt…. Ừm, em cảm thấy thích hợp sao?”
Giản Vi cười tủm tỉm, vẻ mặt ngây thơ gật đầu: “Em cảm thấy rất hợp mà.”
Lâm Cẩn Ngôn: “…”
“Nhưng bàn giặt vẫn để ở nhà em, trước hết cứ ghi lại đã.” Giản Vi ôm eo Lâm Cẩn Ngôn, thân thể mềm mại tựa trên người anh, ngửa đầu nhìn anh làm nũng, “Ông chủ Lâm, em đói bụng, chúng ta xuống lầu ăn chút gì đó đi.”
Lâm Cẩn Ngôn nhéo mũi cô, cười nói: “Tuân lệnh cô chủ nhỏ.”
Hết chương 47
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...