Edit: Ngọc Hân – diễn đàn
Tế tổ xông, ngày hôm sau liền thu dọn đồ về nhà. LQĐ
Vé máy bay về nhà là Chu Lâm Diên bảo người đặt, chỗ ngồi của Giản Vi và Chu Lâm Diên kề nhau, Lâm Cẩn Ngôn thì ngồi một mình.
Từ khi mới lên máy bay, mặt Lâm Cẩn Ngôn cứng đờ không nói một lời.
Bay hơn ba tiếng đồng hồ cơ mà, Giản Vi cũng muốn ngồi cùng Lâm Cẩn Ngôn, vì vậy nhẹ nhàng nắm ống tay áo anh trai mình.
Chu Lâm Diên đang xem báo, hơi ngước mắt nhìn cô.
Giản Vi cười hì hì một tiếng, vẻ mặt nình nọt: “Anh trai, anh có thể đổi vị trí với Lâm Cẩn Ngôn không –“
Chu Lâm Diên không cần suy nghĩ, nói thẳng: “Không thể.”
Nói xong lại cúi đầu xem tạp chí trong tay.
Giản Vi chép miệng: “Anh trai, sao anh lại như vậy?”
“Anh cứ vậy đấy.”
“……..”
Giản Vi không thể đả thông tư tưởng Chu Lâm Diên, quay đầu lại, tay phải dựng thẳng để ngang miệng, nhỏ giọng nói với Lâm Cẩn Ngôn: “Anh đừng vội, lát nữa người ngồi kế bên anh lên, em sẽ đổi chỗ với người ta.”
Lâm Cẩn Ngôn nghe vậy, sắc mạnh lạnh như băng rốt cuộc hơi giãn ra.
“Trời ơi, cuối cùng cũng đuổi kịp, mình lên máy bay rồi, không nói chuyện với cậu nữa.” Lúc máy bay sắp cất cánh, một giọng nữ trong trẻo vang lên, một mình đẩy va li màu trắng lên máy bay, một cô nữ sinh dáng vẻ xinh xắn từ cửa đi vào trong khoang.
Cô ấy mặc chiếc áo khoác ngoài màu trắng, bên trong là áo len baby màu trắng, quàng chiếc khăn quàng cổ màu hồng, tóc dài uốn xoăn, buộc kiểu đuôi ngựa, đôi mắt cong cong giống như trăng non, khóe miệng có hai đồng điếu, vô cùng đáng yêu.
(Đồng điều nằm ngay gần mép, đồng tiền thì nằm trên má)
Cô ấy đẩy va li đi thẳng vào khoang hạng nhất, ngẩng đầu tìm chỗ ngồi, đứng trước mặt Lâm Cẩn Ngôn, giọng ngọt ngào: “Thưa anh, vị trí của tôi ở bên trong.”
Lâm Cẩn Ngôn ngồi im, ánh mắt Giản Vi thì sáng lên, vội chạy tới: “Người đẹp ơi, hai chúng ta đổi chỗ nhé.”
Xong chỉ vào Lâm Cẩn Ngôn, hơi ngại ngùng nói: “Đây là bạn trai tôi, tôi muốn ngồi cùng anh ấy.”
“À, không có vấn đề gì.” Rồi cô ấy quay đầu lại chỉ vào chỗ bên cạnh Chu Lâm Diên: “Cô ngồi ở đây à?”
“Ừ.” Giản Vi vội gật đầu.
“Ok!” Tô Tiêu Tiêu liếc mắt cười, vô cùng sảng lãng đồng ý, quay đầu tới chỗ ngồi ban đầu của Giản Vi.
Mở khoang chứa đồ, muốn bỏ va li vào, nhưng va li hơi nặng, tay Tô Tiêu Tiêu phải rất cố sức mới nâng va li lên đầu được, tiếp viên hàng không thấy thế vội chạy tới: “Tiểu thư để tôi.”
Vừa nói vừa đẩy vali của Tô Tiêu Tiêu vào trong khoang.
“Cảm ơn nhé.” Tô Tiêu Tiêu cười tủm tỉm nói cảm ơn.
“Đừng khách sáo.”
Tô Tiêu Tiểu ngồi xuống bên cạnh Chu Lâm Diên.
Em gái đổi chỗ ngồi, Chu Lâm Diên nhíu mày nghiêng đầu, mắt lạnh nhìn Giản Vi đang tay nắm tay cùng Lâm Cẩn Ngôn phía sau bên phải.
Giản Vi lặng lẽ le lưỡi cười.
Chu Lâm Diên: “…..”
Lúc Chu Lâm Diên thu hồi tầm mắt thì đụng vài cô gái ngồi bên cạnh.
Tô Tiêu Tiêu lập tức liếc mắt cười, nhiệt tình vẫy tay với anh ấy: “Xin chào anh.”
Chu Lâm Diên hoàn toàn không phản ứng lại với cô ấy, mặt lạnh dời mắt, tiếp tục xem báo của mình.
“…..”
Lúc máy bay bay ổn định, tiếp viên hàng không bắt đầu phân phát thức ăn.
Giản Vi gọi một phần cơm gà quay, salad hoa quả, còn có súp ngô (Bắp), Lâm Cẩn Ngôn gọi một phần cơm bò bít tết và café.
Giản Vi ăn một ít đồ ăn của mình, thấy cơm thịt bò của Lâm Cẩn Ngôn rất hấp dẫn người khác liền liếm môi, ôm cánh tay Lâm Cẩn Ngôn làm nũng: “Em muốn ăn của anh.”
Lâm Cẩn Ngôn dùng nĩa xiên một miếng, sau đó đút tới bên miệng cô, đôi mắt tràn đầy cưng chiều nhìn cô.
Giản Vi nhai nhai, đôi mắt sáng lấp lánh: “Muốn ăn nữa.”
Lâm Cẩn Ngôn lại đút cho cô một miếng: “Ăn nữa không?”
Miệng Giản Vi nhai đồ ăn, lẩm bẩm: “Không ăn nữa.”
Rồi cô tự mình múc súp ngô ăn, khóe miệng dính nước súp, Lâm Cẩn Ngôn đưa tay lau cho cô, vô cùng dịu dàng: “Ăn từ từ thôi.”
Tô Tiêu Tiêu nghiêng đầu qua nhìn Lâm Cẩn Ngôn và Giản Vi, đôi mắt đầy hâm mộ.
Cô ấy nhìn một lúc, quay đầu lại chuẩn bị ăn tiếp, Chu Lâm Diên thì đang uống nước, lúc Tô Tiêu Tiêu quay đầu lại, vai không cẩn thận đụng vào khuỷu tay Chu Lâm Diên, Chu Lâm Diên bất ngờ không kịp phòng bị, nước đổ đầy quần.
Tô Tiêu Tiêu giật mình, đôi mắt trợn tròn, vội vàng cầm khăn lau cho anh ấy: “Xin lỗi xin lỗi, không phải tôi cố ý!”
Ngón tay nhỏ trắng nõn của cô gái cọ qua cọ lại trên quần anh, Chu Lâm Diên chỉ cảm thấy bụng dưới xiết chặt, mặt âm trầm, đột nhiên níu cổ tay cô ấy lại, gần như là nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn cô ấy: “Cô sờ chỗ nào đó!”
Tô Tiêu Tiêu sững sờ, lập tức mới phản ứng được, khuôn mặt trắng noãn thoáng chốc đỏ bừng, nhỏ giọng giải thích: “Tôi… Tôi không sờ mà…”
Chu Lâm Diên trừng mắt liếc cô ấy, gân xanh trên trán nổi lên không ngừng, hất tay cô ấy ra: “Tránh ra!”
Tô Tiêu Tiêu sợ hãi sững sờ, vội vàng đứng lên.
Chu Lâm Diên cũng đứng dậy nhấc chân bước vào toilet.
Bên cạnh phía đằng sau, Giản Vi “Ha ha” một tiếng, không nhịn được bật cười.
Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Chu Lâm Diên, đưa tay xoa mi tâm, trong mắt cũng đầy ý cười.
Chậc, báo ứng mà.
…..
Lâm Cẩn Ngôn nói đính hôn, về nhà liền bắt đầu chuẩn bị, mẹ Lâm vốn còn chút băn khoăn, nhưng từ lúc nghe nói Giản Vi là tiểu thư nhà họ Chu, chút băn khoăn này dĩ nhiên không còn nữa.
Lâm Cẩn Ngôn muốn tới lễ kỷ niệm của công ty cùng tổ chức tiệc đính hôn luôn, ông cụ giở hoàng lịch ra, lắc đầu, cuối cùng quyết định thời gian đầu xuân sang năm
Lâm Cẩn Ngôn hẹn Chu Lâm Diên uống trà trong tiệm trà, cầm bản kế hoạch hợp tác lần trước tập đoàn Ái Tín mang tới đưa cho anh ấy.
Chu Lâm Diên quét mắt một vòng, cười nhẹ: “Sao vậy? Muốn hối lộ tôi à?”
Lâm Cẩn Ngôn: “Hạng mục này tặng cho anh, tất cả tài chính thì để tôi bỏ ra, sau khi hạng mục xây dựng xong, thuộc về anh.”
Lâm Cẩn Ngôn lúc trước thông qua đấu thầu công khai lấy được một mảnh đất vàng, quy hoạch rất tốt, hoàn toàn có thể xây dựng thành trung tâm thương nghiệp mới phồn hoa nhất trong thành phố.
Lúc ấy có nhiều công ty đấu thầu, cuối cùng bị Lâm Cẩn Ngôn cầm đi. Nhân sĩ trong nghề tức đỏ mắt, người muốn hợp tác rất nhiều, Chu Lâm Diên cũng thế, dâng lợi ích hấp dẫn muốn hợp tác với Lâm Cẩn Ngôn.
Nhưng Lâm Cẩn Ngôn mãi chưa nhả ra.
Vốn cho rằng chuyện này bị ngâm nước nóng, lúc này thấy Lâm Cẩn Ngôn thế mà tặng toàn bộ lợi nhuận khổng lồ cho anh ấy, mặc dù anh ấy luôn hờ hững như mây trôi nước chảy, nhưng giờ phút này hơi kinh ngạc.
“Anh có ý gì? Muốn lấy cái này làm sính lễ?”
“Sính lễ?” Lâm Cẩn Ngôn mỉm cười: “Anh quá coi thường vị trí của Vi Vi trong lòng tôi, tôi đã muốn ở cùng một chỗ với em ấy thì tất cả của tôi đều là của em ấy.”
Ánh mắt Chu Lâm Diên nhìn anh thật sâu, rất lâu sau rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc ra, ngậm trong miệng rồi bật lửa, đôi mắt sắc sâu kín, không biết đang suy nghĩ gì.
Thuốc hút được nửa điếu, khẽ nâng mắt lên, cuối cùng mở miệng: “Thứ này tôi không cần, nếu đã cho thì cho A Noãn.”
“Cũng được, tùy anh tính.”
Chu Lâm Diên nhìn anh, sau hồi lâu đột nhiên nở nụ cười hỏi: “Lâm Cẩn Ngôn, anh thích em gái tôi ở điểm nào?”
“Điểm nào cũng thích.”
Chu Lâm Diên cắn thuốc, thân thể lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, tựa như đang tự hỏi gì đó.
Lâm Cẩn Ngôn liếc anh ấy một cái, khóe miệng hơi nhếch lên: “Anh chưa gặp được người con gái mình yêu nên anh không hiểu đâu.”
Chu Lâm Diên im lặng một lúc, cười tự giễu hỏi: “Thật sao?”
…….
Chớp mắt, Giản Vi đã trở về nhà họ Chu gần nửa tháng, người nên gặp cũng đã gặp, nên quen thuộc cũng gần như quen thuộc hết.
Kỳ thi cuối kỳ vừa kết thúc, Giản Vi liền chuẩn bị kế hoạch đi chơi xa, xem như bù lúc trước quá thờ ơ với Lâm Cẩn Ngôn.
Nhưng vừa vào kỳ nghỉ đông, nhìn xung quanh một vòng, đâu cũng là đầu người.
Cô cuộn mình trên sofa trong văn phòng của Lâm Cẩn Ngôn, một tay ôm máy tính xem Đột kích, một tay cắn ngón tay, mi tâm nhíu chặt.
Lâm Cẩn Ngôn phải họp đột xuất, nửa giờ sau trở lại văn phòng thì phát hiện Giản Vi vẫn còn duy trì một tư thế như cũ, đang cắn ngón tay buồn bực.
Anh đi qua, một tay lấy máy tính của cô ra, một tay ôm cô ngồi lên đùi, Giản Vi ôm cổ anh, chép miệng nói: “Chẳng có chỗ nào đẹp, quá nhiều người.”
Lâm Cẩn Ngôn cười nhẹ, “Goldenweek, nghỉ đông và nghỉ hè nơi đó đều đông người.”
“Vậy chúng ta đi đâu?” Giản Vi nhìn anh hỏi.
Lâm Cẩn Ngôn suy nghĩ một lúc, nói: “Nếu không tới sơn trang nghỉ ngơi? Có nhà cao tầng, có suối nước nóng, còn có lần trước em nói muốn trượt tuyết, có thể đánh golf, còn có thể cưỡi ngựa.”
“Cưỡi ngựa?” Giản Vi vui sướng, hai mắt sáng lên.
Khóe miệng Lâm Cẩn Ngôn cong lên cười khẽ: “Thích cưỡi ngựa à?”
“Thích, nhưng em không biết cưỡi.”
Khóe miệng Lâm Cẩn Ngôn cười càng sâu, đưa tay sờ đầu cô, ánh mắt cưng chiều: “Anh dạy cho em.”
Giản Vi lập tức sùng bái Lâm Cẩn Ngôn càng sâu, chắp tay trước ngực, đôi mắt lóe sáng như đứa nhỏ mê muội nhìn anh: “Lâm Cẩn Ngôn, anh rất lợi hại, còn có gì mà anh không biết không hả?”
Lâm Cẩn Ngôn nhướng mày, cười: “Em cứ nói xem?”
Giản Vi ngửa mặt lên trời nghĩ nghĩ, cười rộ lên: “Chắc anh không biết lái máy bay đúng không?”
Lâm Cẩn Ngôn lại cười: “Anh lái còn rất chuẩn nhé, hôm nào em muốn bay anh dẫn em đi.”
“….” Giản Vi mở to mắt, “Vậy lái thuyền thì sao? Anh cũng biết lái chứ?”
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô, đột nhiên trong mắt nổi lên ý cười mập mờ: “Lái thuyền? Em cho anh thử, chẳng phải sẽ biết sao?”
Giản Vi chớp mắt mấy cái: “Cái gì?”
Ý cười của Lâm Cẩn Ngôn càng sâu, trả lời cô: “Không có gì.”
Hết chương 41
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...