Liễu Dung Nghiên chạm tay lên chiếc xe lăn lạnh buốt.
Nước mắt không tự chủ được lại lăn dài trên khuôn mặt.
Phó Liên Ngạo nâng mắt, nắm lấy cổ tay cô, từ chối để cô chạm vào.
Anh chưa bao giờ muốn cô chứng kiến anh đáng thương đến mức này.
Một người đàn ông thực sự làm sao có thể chấp nhận được việc bản thân trở thành kẻ tàn phế, làm sao có thể để vợ của mình chịu đựng khó khăn cùng mình?
Những người đàn ông bên cạnh cô dù là ai đ chăng nữa chắc chắn cũng sẽ tốt hơn anh của bây giờ gấp nhiều lần.
Anh nên buông tay để cô tìm kiếm hạnh phúc mới mới phải.
“Nghiên Nghiên.” Phó Liên Ngạo nhìn cô, con ngươi lộ ra sự đau buồn nuối tiếc, anh mở miệng: “Anh đã không còn xứng đáng với em nữa rồi.”
Liễu Dung Nghiên choàng tay qua vai anh, hai cánh tay gầy yếu nỗ lực ôm lấy anh, khẽ khàng thủ thỉ: “Liên Ngạo, trong mắt em không ai xứng đáng ngoài anh.”
“Em không nói dối anh đâu, là sự thật đấy.”
Cô gái nhỏ tựa đầu lên vai anh, giọng điệu mềm mại, dịu êm: “Chồng của em, trong lòng em vô cùng hoàn hảo, tốt đến mức em không nghĩ rằng trên đời có người tốt đến vậy.”
Phó Liên Ngạo siết chặt tay, nhắm mắt lại, cảm nhận rõ mùi hương nhè nhẹ trên mái tóc của cô và cả độ ấm từ hơi thở của cô truyền đến.
Tất cả mọi thứ đều là thật, việc cô tỉnh lại, đến những lời nói ngọt ngào vừa rồi không phải là giấc mơ của anh.
Cô bé của anh không nghĩ anh không xứng, càng không hề chê bai anh.
Cổ họng anh khô rát, khống chế sự xúc động của bản thân, lại nỗ lực để bình tĩnh.
Anh xoa nhẹ đầu cô, khẽ nói: “Nghiên Nghiên, xin lỗi em!”
Liễu Dung Nghiên mỉm cười, miết nhẹ ngón tay của anh, lại đùa nghịch chúng một lát.
Trong phòng bệnh vang lên tiếng cười nhỏ: “Em tha thứ cho anh rồi mà.”
Không phải chỉ vì xuất phát từ tình yêu mà là bởi cô hiểu rõ lý do anh làm như thế.
Né tránh cô, che giấu việc bản thân còn sống cũng là vì anh cảm thấy tự ti khi đứng trước cô.
Tình yêu càng lớn bao nhiêu thì khi nhận ra khuyết điểm của mình càng sẽ cố gắng muốn che lấp đi.
Anh trốn tránh cô sẽ không làm cô ngừng yêu anh mà một khi anh xuất hiện thêm một lần nữa, tình yêu trong cô cũng ngày càng lớn dần, vun đắp thành thành trì kiên cố.
“Nghiên Nghiên, anh xin lỗi.”
“Đừng xin lỗi em nữa, nhé?”
Phó Liên Ngạo chôn mặt vào cần cổ của cô, nghiêm túc lại thành kính nói từng chữ: “Vợ ơi, anh xin lỗi.
Anh không nên nghi ngờ tình cảm của em, càng không nên đánh giá thấp tình yêu của chúng ta.”
Vừa dứt lời, Liễu Dung Nghiên chủ động cúi người hôn lên đầu gối của anh.
Nước mắt cô chảy dài nhưng vẫn là nụ cười rạng rỡ mang đến cảm giác yên bình ấy.
Người đàn ông này là người cô yêu, cô yêu anh nhiều đến mức nào chỉ mình cô biết.
Cũng bởi vì yêu, nên mọi khiếm khuyết trong mắt người khác cũng trở thành ưu điểm đối với cô.
Cho dù trên đời này vĩnh viễn không ai đặt anh vào trái tim thì ở một nơi nào đấy, người ở đầu quả tim của cô vẫn sẽ không thay đổi.
Liễu Dung Nghiên lòng đầy xót xa chạm đến vết thương ở chân của anh, thật lâu sau mới bật ra tiếng khàn khàn: “Anh là người em yêu, những vết sẹo này là cả thế giới của em.”
Yết hầu của anh đau nhức, nghẹn ngào nói không thành tiếng.
Anh thừa nhận kể từ ngày nhận ra tình cảm của bản thân dành cho cô, trái tim anh bắt đầu trở nên mềm yếu hơn trước rất nhiều.
Đặc biệt là khi ở cạnh cô, những rung động mãnh liệt, lo được lo mất càng tăng thêm bội phần.
Phó Liên Ngạo anh chưa từng nghĩ sẽ yêu một người, càng không nghĩ rằng sẽ yêu nhiều đến thế.
Anh vốn nghĩ rằng chờ đến khi cô tỉnh lại thì sẽ lập tức rời đi.
Hoặc chính miệng nói với cô rằng cuộc đời còn rất dài, cô không nên phí hoài tuổi trẻ ở bên cạnh một người ngay cả đứng cũng không đứng nổi như anh.
Nhưng có lẽ trong tình yêu con người thường ích kỷ, anh không có cách nào để chúc cho cô tìm được người mới tốt hơn, càng không an tâm để cô ở một mình khi vừa mới tỉnh dậy.
Liễu Dung Nghiên giống như đọc được suy nghĩ của anh.
Cô hơi nhướn người, hôn lên khoé miệng của anh, chân thành bày tỏ trái tim mình.
“Liên Ngạo, cuộc đời về sau của em chắc chắn sẽ gặp được nhiều người tốt hơn.
Nhưng hiện tại và tương lai của em chỉ cần anh.”
Phó Liên Ngạo đáp lại nụ hôn của cô, một tay anh ôn trọn vòng eo của cô, đảo khách thành chủ, để cô tự nguyện nghênh đón nụ hôn sâu của anh.
Cả hai người đem nỗi nhớ thương tự tận sâu đáy lòng thể hiện ra.
Tất cả tình yêu, đau khổ, vụn vỡ của bao nhiêu năm tháng biến thành sự thâm tình và nồng cháy của lúc này.
Căn phòng càng yên ắng bao nhiêu thì tiếng nhịp tim đập của cả hai càng mạnh mẽ bấy nhiêu.
Chúng hoà quyện vào nhau, khăng khít không rõ là của ai, tựa như tình yêu của bọn họ.
Liễu Dung Nghiên hơi khó thở, nhưng vẫn luyến tiếc đẩy anh ra.
Cô ôm thắt lưng của anh, để mặc anh tiếp tục càn quấy.
Phó Liên Ngạo giữ lấy gáy cô, hơi thở dồn dập, ánh mắt dâng trào như sóng vỗ, gần như muốn hoà làm một cùng cô.
Cho đến khi hai người ngừng hôn, anh liền gục mặt vào người cô, thấp giọng nói: “Nghiên Nghiên, anh rất yêu em!”
“Em biết.
Bởi vì em cũng yêu anh mà.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...