Uống thuốc bổ xong, Liễu Dung Nghiên có nói với anh: “Chiều nay em phải tham gia chuyến đi tình nguyện đến châu Phi rồi.”
Đây là lịch trình được sắp xếp từ trước với hy vọng có thể đem đến cơ hội học tập cho hàng ngàn trẻ em ở vùng Nam Phi nghèo khó do tổ chức thiện nguyện của chính phủ thực hiện.
Tâm trạng vốn đang vui vẻ của Phó Liên Ngạo đột nhiên rơi xuống vực.
Anh buồn bã xếp chén đĩa vào bồn rửa, rót cho cô một cốc nước ấm: “Có thể không đi được không em?”
Liễu Dung Nghiên lắc đầu, ôm cánh tay anh, nhẹ giọng nói: “Không được anh ạ.
Kế hoạch của tổ chức, hơn nữa mấy ngày trước ở Nam Phi còn gặp phải động đất.
Tình hình vô cùng khốn khó và chịu thiệt hại rất nặng nề.”
“Em muốn giúp những người dân ở đó.”
Phó Liên Ngạo nhíu mày, nghe cô nói thì càng thêm lo lắng hơn: “Mới xảy ra động đất có thể sẽ còn dư chấn.
Để thêm vài ngày nữa hẵng đi, nha vợ?”
Cô gái nhỏ cọ nhẹ vào tay áo của anh, giọng điệu khẽ khàng: “Anh đừng lo mà.
Bọn em đã có kinh nghiệm thực tế nhiều lần rồi.
Trước đây còn gặp phải động đất lớn hơn lần này nữa.”
Dường như sợ anh vẫn không chấp nhận, cô hạ thấp tiếng nói, làm nũng với anh: “Chồng à, anh cho em đi nha! Em sẽ không khiến chồng lo lắng đâu.
Em hứa đó!”
Giọng cô vốn dĩ đã ngọt ngào, mềm mại, lúc cố ý nũng nịu càng khiến người ta u mê không lối thoát, hơn nữa còn nghiêm túc và rất chân thành.
Phó Liên Ngạo hoàn toàn bại trận trước cô, không cách nào tỏ ra hung dữ để dạy dỗ cô được.
Lời nói của anh chứa đầy sự chiều chuộng, như được ông trời ưu ái ban cho chất giọng du dương mê hoặc tựa tiếng đàn piano.
Khi anh cất giọng cũng đủ khiến tim người rung rinh, say đắm.
“Anh chịu thua vợ rồi, không cấm nổi nữa.”
Cô gái nhỏ như nhận được đặc ân, vui vẻ đứng bật dậy.
Không nói không rằng mà chạy lon ton lên tầng.
Bóng dáng nhỏ nhắn cùng đôi dép màu trắng dưới chân cô không phù hợp chút nào.
Thật giống một đứa bé đi trộm dép của ba mẹ.
Phó Liên Ngạo nhìn bóng lưng của cô, không hiểu sao lại có hơi buồn cười.
Lúc nào cô cũng nói mình đã lớn, đã trưởng thành.
Nhưng đôi khi hành động lại vụng về, đáng yêu không khác gì một cô bé con.
Hai giờ chiều, Liễu Dung Nghiên cùng các thành viên trong tổ thiện nguyện ngồi chờ ở phòng VIP thuộc sân bay thành phố Lăng Thành.
Bởi vì là tổ chức thuộc sự quản lý của nhà nước nên các chuyến đi đều được vệ sĩ và cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt.
Chiếc điện thoại từ khi lên xe đến khi tới sân bay chưa từng rời khỏi tay cô.
Anh chồng đang tham dự cuộc họp với tâm tình phức tạp và không mấy vui vẻ.
Anh còn muốn cô dỗ dành.
Điện thoại reo, cô nhờ một người chị thân thiết giúp mình giữ hành lý rồi đi ra ngoài.
Tuy ai cũng biết cô đã kết hôn nhưng cô không thích khoe khoang tình cảm nên chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để nghe điện thoại của anh.
“Bé Nghiên.”
Giọng của Phó Liên Ngạo có vẻ khá buồn lòng, có chút tủi thân, tên của cô được anh kéo dài ra một xíu.
Liễu Dung Nghiên nhìn ngắm quang cảnh phía dưới, đáp: “Em đây! Sao thế anh?”
Phó Liên Ngạo ở đầu dây bên kia buồn bực chống tay lên cằm, hờn dỗi nói: “Anh nhớ vợ lắm.
Phải làm sao đây?”
Cô thấp giọng cười: “Đi chơi nhiều một chút, đợi em trở về.”
“Vợ đang ở đâu vậy?”
“Hành lang cầu thang ạ, bên trong phòng chờ nhiều người quá nên ồn ào lắm.”
Thanh âm của chồng cô nghe rất hay, cũng vô cùng ấm áp, nếu bị những tạp âm xen vào thì cô sẽ không thể nghe rõ nữa.
Phó Liên Ngạo như bị chọc trúng điểm yếu, anh giật mình, gấp gáp hỏi: “Vợ đi cùng nhiều người lắm sao?”
Liễu Dung Nghiên không biết suy nghĩ trong đầu anh, thành thật trả lời: “Vâng ạ! Khoảng hơn hai mươi người đó chồng.”
Đối phương im lặng một hồi, sau đó thở dài, nghiêm túc nói: “Sẽ có đàn ông đúng không vợ?”
À, thì ra đây mới là điều chồng của cô lo sợ.
Thảo nào cả buổi trưa anh không chợp mắt một cái, bộ dạng đăm chiêu suy nghĩ.
Anh tựa hồ vô cùng sợ hãi, không vui mà cất lời, tiếng nói khàn đặc: “Em sẽ thân thiết với người khác đúng không?”
Mặc dù hiểu nhưng khi nghe lời này từ anh, trong phút chốc cô hơi ngẩn ra.
Dễ thương quá đi!
Liễu Dung Nghiên vội vàng dỗ anh, vô cùng kiên nhẫn và chân thành: “Tuyệt đối sẽ không đâu mà.
Anh không tin em sao?”
Nhưng đúng lúc này, hành lang phát ra tiếng bước chân chậm rãi.
Giọng nói của một người vang lên, mà rõ ràng đó là giọng đàn ông.
Anh ta đến gần cô, thân thiết nói: “Nghiên Nghiên, phải đi rồi.”
Điện thoại Phó Liên Ngạo rơi xuống, cuộc gọi cũng bị cúp.
Nghiên Nghiên? Là xưng hô mà ai cũng gọi được sao?
Cô là vợ của anh, vậy mà còn có kẻ không biết sống chết gọi cô là Nghiên Nghiên.
Đã hỏi qua sự đồng ý của anh chưa vậy hả?
Nhưng nếu hắn ta dám nói ra, dám mở lời xin phép, anh đảm bảo ngày hôm nay kẻ đó không thể nào có cơ hội đi cùng cô trong chuyến bay này đâu.
Liễu Dung Nghiên giật bắn người, nhìn thấy cuộc gọi đã bị ngắt, thâm tâm nổi lên sóng dữ.
Cô nói với người đàn ông kia: “Anh Bân, phiền anh đợi một chút ạ.”
Điện thoại được kết nối, Phó Liên Ngạo đầu dây bên kia trầm giọng, để lại một câu ngắn cũn: “Nghiên Nghiên, em lừa anh.”
Sau đó… không còn sau đó nữa!
Anh cúp máy rồi.
Lần đầu tiên anh cúp máy trước, không đợi cô trả lời.
Liễu Dung Nghiên thầm nghĩ.
Thôi xong rồi, anh giận thật rồi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...