Người giúp việc bưng trà, làn khói mờ mờ ảo ảo bốc lên nghi ngút mang theo hương thơm nhè nhẹ của hoa nhài.
Bốn cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc ngồi bên cạnh cửa sổ.
Nắng sớm rọi chiếu xuống những gương mặt diễm lệ ấy tạo nên cảnh đẹp hiếm thấy chốn trần gian.
Liễu Dung Nghiên nhấp một ngụm trà, thong thả thưởng thức hương vị thanh thanh đậm đà của nó.
Đặt ly trà xuống, cô nói: “Giới thiệu với hai cậu, đây là Mộc Ánh, em gái của chồng mình.”
Tịch Man Tuyết và Phương Miên gật đầu, hơi cúi đầu thay cho tiếng chào.
Diệp Mộc Ánh lại vô cùng nhiệt tình, cô gái nhỏ mỉm cười ngọt ngào, giọng điệu thân thiết và gần gũi: “Sau này hai chị có thể gọi em là Ánh Ánh.
Em là em chồng của chị Nghiên, các chị cũng giống như người nhà của em vậy.”
Cô bé không hề câu nệ hay tỏ ra khách khí, tình cảm trong từng câu chữ và biểu cảm đều rất chân thành và thân thiện.
Phương Miên là một người khá dễ gần, đối diện với cô bé đáng yêu thế này, dĩ nhiên cũng không cầm lòng được mà muốn làm thân hơn.
Cô cười hòa nhã, đáp: “Chị là Phương Miên.
Rất vui được gặp em!”
Mộc Ánh lại nhìn sang người nãy giờ luôn im lặng là Tịch Man Tuyết.
Cô thầm nghĩ, không lẽ chị ấy không thích mình?
Tịch Man Tuyết đang mải nghĩ về việc trừng trị kẻ còn lại trong âm mưu bắt cóc cục bông nhỏ.
Vừa ngẩng đầu liền thấy ánh mắt của ba người nhìn chằm chằm vào mình.
Cô ấy có chút giật mình, ngượng ngùng nói: “Tịch Man Tuyết, rất vui được làm quen.”
Liễu Dung Nghiên khẽ cười, em chồng của cô thật sự vô cùng đáng yêu và dễ mến.
Ngay cả một người lạnh lùng sắc đá như Man tỷ cũng âm thầm thừa nhận mỗi quan hệ quen biết với cô bé.
Phải là những người thân thuộc với cô ấy mới biết rằng để được nhận câu “rất vui được làm quen” của Tịch Man Tuyết thì chắc chắn phẩm cách không có bất kì điểm chê nào.
Nhưng dù sao cũng mới quen biết, bầu không khí không tránh khỏi sự ngượng nghịu và lúng túng.
Diệp Mộc Ánh chớp mắt vài cái, bàn tay đặt trên đầu gối hơi luống cuống không biết phải làm gì.
Cô bé suy nghĩ một hồi lâu, quyết định mở lời trước: “Ở nhà em có bốn vé xem phim và vé vào chơi thủy cung.
Thời gian là vào chủ nhật tuần này.
Các chị có thể đi cùng em không ạ?”
Liễu Dung Nghiên và Phương Miên thoải mái gật đầu đồng ý.
Chủ nhật vốn là thời gian nghỉ ngơi của hai người bọn họ.
Chỉ có Man Tuyết vẫn còn chưa có câu trả lời, vẻ mặt dường như đang đắn đo cân nhắc.
Chủ nhật tuần này Tịch Man Tuyết có một nhiệm vụ không thể không hoàn thành.
Nhưng nếu không đi thì cũng không ổn cho lắm.
Dù mới tiếp xúc, cô ấy vẫn khá thích tính cách của Mộc Ánh.
Tịch Man Tuyết hơi ngập ngừng, sau đó cũng đưa ra quyết định: “Chị sẽ sắp xếp thời gian.”
Bốn cô gái tán gẫu, nói chuyện với nhau rất ăn ý.
Đến tận giờ cơm trưa, Diệp Mộc Ánh nhận được tin nhắn từ Cố Bắc Lãng nên vội vàng nói lời tạm biệt.
Tiếp theo đó, Phương Miên và Man Tuyết cũng nhận được cuộc gọi từ ai đó, trông hai cô gái có vẻ gấp gáp.
Vốn dĩ muốn dùng cơm trưa cùng nhau, cuối cùng chỉ có thể hẹn vào một ngày khác.
Sau khi bọn họ rời khỏi Vân Cảnh Viên thì chồng của cô cũng quay trở về.
Liễu Dung Nghiên vừa đứng dậy định ra ngoài đón anh thì Phó Liên Ngạo đã bước nhanh vào trong nhà.
Cơ thể cao lớn của anh ôm chầm lấy cô, đầu vùi vào cần cổ trắng ngần của cô.
Anh tham lam hít mùi hương tự nhiên tỏa ra từ mái tóc, từ bên trong cơ thể của cô vợ nhỏ.
Gần đây, anh giống như chìm vào cơn say mê không đáy với mùi thơm trên người cô.
Phó Liên Ngạo luồn tay vào mái tóc của cô, cất giọng trầm ấm: “Vợ à, anh mệt quá.”
Liễu Dung Nghiên đứng yên để anh dựa lên vai mình, giống như một tòa thành kiên cố chờ đợi vị tướng quân thắng trận trở về.
Cho dù thế giới có ra sao, bão giông có mạnh mẽ và nguy khốn cỡ nào.
Cô vẫn là nơi để anh tìm về, không bao giờ rời bỏ.
“Em rót cho anh một ly nước nhé?” Cô nhẹ nhàng hỏi anh.
Phó Liên Ngạo ôm cô, lắc đầu, giọng nói mê hoặc lòng người cất lên bên tai cô: “Để anh ôm thêm chút nữa.”
“Vợ à, anh nhớ em lắm.
Mỗi giây mỗi phút không ở cạnh em đều khiến anh muốn phát điên.”
Càng chìm sâu vào mối quan hệ này bao lâu, anh càng trở nên dính người, mỗi thời khắc trôi qua đều chỉ muốn quấn quýt ngọt ngào cùng cô vợ nhỏ của anh.
Hệt như một chàng thiếu niên tuổi mười tám đôi mươi, cuồng nhiệt yêu thương một người.
Cô lặng yên lắng nghe từng lời tâm tình của anh, trái tim không khỏi rung động.
Cô nhón chân, hôn lên má anh một cái thật nhẹ, rồi mỉm cười: “Phần thưởng cho chồng nhé.”
Anh buông cô ra, ngón tay miết nhẹ lông mi cong vút mềm mại của cô.
Môi anh khẽ khàng hôn lên trán, rồi chuyển đến sống mũi, đôi mắt và cuối cùng là một nụ hôn hòa quyện, triền miên và nóng bỏng.
Dù đang trong sự trầm luân mê đắm, cảm xúc nhất thời bộc phát, nụ hôn của anh vẫn rất cẩn thận, dịu dàng, sợ làm cô đau.
Liễu Dung Nghiên phối hợp với anh, tức khắc vòng tay ôm lấy cổ anh, cùng anh triền miên không dứt.
Phó Liên Ngạo hôn đến nghiện nhưng vẫn có điểm dừng.
Khi thấy cô đã không thở nổi nữa, anh chậm rãi thu lại nụ hôn của mình.
Chợt nhớ đến gì đó, anh xoa đầu cô, đáy mắt đượm sự dịu dàng và ân cần: “Để anh pha cho em một ly chanh mật ong.”
Cô nắm tay anh, nói: “Không cần đâu ạ.”
Anh cười, nhéo cặp má của cô, lại nhẹ giọng nói: “Ngoan, em lên phòng nghỉ ngơi chút đi, một chút là xong thôi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...