Ở một cửa hàng váy cưới hiện đại nằm ở khu thương mại Lăng Thành, một cô gái đang đứng trước chiếc gương cỡ lớn.
Trên người cô là chiếc váy cưới trễ vai màu trắng tinh khôi, xinh đẹp lại yêu kiều.
Vẻ ngoài của cô thật sự có thể khiến hoa nhường nguyệt thẹn.
Đôi môi anh đào căng mọng, làn da trắng sứ không tì vết tựa mĩ cảnh nhân gian, đặc biệt là chiếc mũi cao dọc dừa nhỏ nhắn.
Khóe miệng cô gái cong lên, đáy mắt lộ ra ánh sáng thể hiện sự vui sướng và hạnh phúc.
Cô xoay người nhìn về phía người đàn ông, mềm giọng nói: “Bắc Lãng, anh cảm thấy em mặc thế này có đẹp không?”
Cố Bắc Lãng lạnh nhạt liếc nhìn một cái, không nóng không lạnh gật đầu, sau đó lại chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.
Nụ cười treo trên khóe môi của cô chợt tắt, bàn tay để ở hai bên hông siết chặt.
Lời nói đến cổ họng không cách nào thoát ra.
Diệp Mộc Ánh nhắm mắt lại, nuốt xuống cái vị mặn đắng đang muốn trào ra.
Cô chạy đến bên cạnh Cố Bắc Lãng, nói: “Bắc Lãng, em nghĩ hôn lễ của chúng ta có thể tổ chức ở biển.
Không cần quá nhiều người, mời bạn bè thân thiết là được rồi.
Anh thấy sao?”
Cố Bắc Lãng cau mày, đẩy tay cô ra, giọng điệu xa cách thập phần: “Tùy cô.”
Diệp Mộc Ánh còn muốn nói gì đó, chợt điện thoại của Cố Bắc Lãng đổ chuông.
Vừa thấy dãy số điện thoại kia, cả hai đều mang theo cảm xúc riêng của mình.
Cô hoảng hốt, đau đớn.
Người đàn ông bên cạnh lại lo lắng không yên.
Anh nhấc máy, không đợi đầu dây bên kia nói gì đã vội hỏi han quan tâm: “Nhã Nhã, em gặp chuyện gì sao? Gửi định vị cho anh, anh đến ngay đây.”
Câu nói vừa dứt, Cố Bắc Lãng đứng dậy, khoác áo vào, toan rời khỏi cửa hàng váy cưới.
Nhưng anh chưa kịp nhấc chân thì cánh tay đã bị Diệp Mộc Ánh giữ lại.
Cô nghẹn ngào nhìn anh, lắc đầu, ánh mắt khẩn khoản cầu xin: “Bắc Lãng… anh đừng đi…”
Cố Bắc Lãng không hề để tâm, dùng lực mạnh đẩy ngã cô xuống ghế sofa.
Anh lạnh lùng nói: “Nhã Nhã cần tôi.”
Diệp Mộc Ánh rưng rưng nước mắt, níu tay anh lại.
Hai tay cô run rẩy, thanh âm thốt ra đáng thương, yếu ớt vô cùng: “Nhưng em cũng cần anh mà…”
Rõ ràng chị ấy biết hôm nay là ngày thử váy cưới của em, tại sao còn cố tình gọi điện cho anh vào lúc này?
Nhã Nhã của anh cần anh, nhưng em mới là vợ sắp cưới của anh mà.
Những suy nghĩ đó chiếm cứ lý trí của cô, mà cô không có cách nào cất nó thành lời.
Bởi vì người đàn ông cô yêu, chẳng hề yêu cô.
Đối với anh, cô đơn giản chỉ là một công cụ để anh thu về lợi ích.
Cố Bắc Lãng nắm cổ tay cô, lực đạo như muốn nghiền nát xương cốt nơi đó.
Anh gằn giọng, như muốn đem tất cả phẫn nộ đổ lên người cô: “Diệp Mộc Ánh, đừng tỏ ra đáng thương trước mặt tôi.
Tôi sẽ không bao giờ yêu cô đâu!”
Nói xong, anh hất mạnh cô xuống sàn, quay lưng bỏ đi.
Chỉ có bóng dáng cao lớn của anh lưu lại, khắc ghi toàn bộ sự vô tình ngày hôm nay, trở thành mũi dao xuyên ngang trái tim cô.
Diệp Mộc Ánh ngồi bệt dưới đất, đôi mắt trống rỗng ngập nước, bi thương không lời nào tả nổi.
Nhân viên của cửa hàng không dám đến gần cô, cũng không có cách nào an ủi cô lúc này.
Cảnh tượng như vậy, họ đã nhìn qua quá nhiều lần.
Chồng sắp cưới của Diệp Mộc Ánh không yêu cô ấy.
Mà cô ấy vẫn luôn cố chấp ở bên cạnh anh ta.
Ba lần thử váy cưới là ba lần anh nhận được cuộc gọi từ người yêu cũ, ánh trăng sáng trong lòng anh.
Và Diệp Mộc Ánh bị anh tàn nhẫn kéo từ thiên đường xuống địa ngục.
Đáng thương biết bao!
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng trôi qua…
Diệp Mộc Ánh thu mình ngồi vào một góc, nước mắt trào ra không một tiếng động.
Thời thơ ấu xem một người là ánh mặt trời, là chốn về an yên nhất.
Cho rằng sẽ không bao giờ mất đi, cho rằng người ấy là lối thoát cuối cùng.
Vậy nhưng hiện thực tàn khốc ra sao?
Thiên đường trở thành địa ngục, ánh sáng trở thành chốn tù đày.
Tình yêu thầm kín không nên tội nhưng chấp niệm để mặc đối phương dày vò, hẳn là lỗi của cô rồi.
Suy cho cùng, kẻ yêu đơn phương, mãi mãi vẫn là người ướt lòng.
Lúc Phó Liên Ngạo và Liễu Dung Nghiên tìm được Diệp Mộc Ánh cũng đã là mười một giờ đêm.
Cả người cô gái lạnh ngắt ngồi trong một ngõ nhỏ.
Ngay cả khi có người đến gần, cô cũng không bày ra chút biểu cảm nào.
Cứ như một người mất hồn ngây ngốc ngồi một chỗ.
Phó Liên Ngạo đã sớm bùng lửa giận, muốn tiến đến dạy dỗ cô ấy.
Tại sao lại có thể suy sụp như vậy vì một tên đàn ông không xứng đáng?
Nhưng Liễu Dung Nghiên đã cản anh lại.
Cô lắc đầu đẩy nhẹ anh lùi về sau.
Bản thân bước nhẹ đến, ngồi xuống trước mặt cô gái nhỏ.
Liễu Dung Nghiên vươn tay ôm cô ấy vào lòng, dịu dàng vỗ về, an ủi.
Cũng không biết qua bao lâu, Diệp Mộc Ánh cuối cùng cũng có phản ứng.
Cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt quen thuộc mà vô số lần anh ba của mình đã chụp hình gửi qua.
Cô ấy biết đây là chị dâu của mình, là người quan trọng nhất cuộc đời anh ba.
Diệp Mộc Ánh vùi mặt vào ngực cô, thấp giọng nức nở.
Một lát sau, tiếng nấc nghẹn cũng dừng hẳn.
Liễu Dung Nghiên đỡ cô ấy đứng dậy, ngõ nhỏ rơi vào khoảng không tĩnh lặng.
Cô gái nhỏ là người mở lời trước, không còn nỗi bi thương và tinh thần sa sút.
Cô ấy nở nụ cười xán lạn, thân mật khoác tay cô: “Chị dâu, lần đầu được diện kiến.
Em là Mộc Ánh, sau này chị cứ gọi em là Ánh Ánh là được.”
Tính cách cô nàng vốn rất lạc quan, nhiệt tình và năng động, luôn luôn biết cách che giấu và tạm thời chữa lành vết thương lòng.
Đơn giản là bởi vì Diệp Mộc Ánh không muốn để anh chị của mình phải lo lắng.
Phó Liên Ngạo đứng bên cạnh, ánh mắt rơi trên cổ tay đỏ in hằn dấu tay của cô ấy.
Anh không nói một lời, xoay người bước đi.
Hai cô gái đều nhận ra tâm tình anh không tốt, dường như sâu bên trong đôi mắt phẳng lặng kia là vô vàn cơn bão tố.
Diệp Mộc Ánh chạy theo anh, ý đồ muốn giữ anh lại.
Cô ấy biết, anh đang đi tìm Cố Bắc Lãng.
Tuy nhiên, tốc độ của cô ấy không đuổi kịp được anh, rốt cuộc cũng chỉ có thể nhìn chiếc xe rời đi.
Liễu Dung Nghiên đuổi tới, thấy cô gái đang ngây ngốc nhìn về phía đường lớn.
Mọi chuyện của cô bé này, anh đã kể hết cho cô nghe.
Cuộc đời của cô ấy, thật sự quá đau khổ rồi.
Diệp Mộc Ánh đột nhiên lao vào lòng cô, khuôn mặt áp lên bả vai cô, lời nói mang theo giọng mũi nho nhỏ, khẽ khàng: “Chị dâu, em đau quá…!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...