Một tuần sau, Viên Tuệ đã tìm đủ mọi cách để liên hệ cho Phó Liên Ngạo, nhưng mọi sự cố gắng đều chỉ nhận về con số không.
Dường như sự việc lần này chẳng hề ảnh hưởng dù chỉ một chút đối với anh, như thể tình cảm bảy năm qua của hai người chỉ là giả tạo.
Dạo gần đây, phóng viên thường xuyên tìm đến cô, bởi vì đã lâu rồi không thấy Viên Tuệ và Phó Liên Ngạo xuất hiện cùng nhau.
Cô ta cũng không dám nói gì quá trớn, sợ rằng sẽ khiến Phó Liên Ngạo chán ghét mình.
Nhưng Viên Tuệ không tin anh lại nhẫn tâm bỏ rơi mình như thế.
Dù sao, cô ta đã ở cạnh anh lâu như vậy, đâu thể nói buông bỏ là buông bỏ được ngay.
Cô ta tin chắc rằng trong trái tim của Phó Liên Ngạo vẫn còn vị trí cho mình, chắc chắn là vậy.
Chỉ năm phút sau khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Viên Tuệ, thông tin về thời gian tổ chức hôn lễ thế kỉ của Phó Liên Ngạo nổ ra.
Khắp các trang báo lớn nhỏ, mạng xã hội tràn ngập tin tức mới của anh và nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Phó.
Viên Tuệ cầm điện thoại lướt không ngừng nghỉ, hai tay run rẩy, trong lòng nóng như lửa đốt.
Người con gái được đề cập đến là Liễu Dung Nghiên, cô ta biết.
Ở Lăng Thành làm gì có ai không biết đến cái tên Liễu Dung Nghiên.
Theo như nhiều nguồn tin cho hay, xuất thân của Liễu Dung Nghiên là con cháu hoàng tộc của triều đại cách đây khoảng hai đến ba thế kỉ.
Thông tin này càng giúp tiểu sử của Liễu Dung Nghiên như bước lên một bậc cao mới, không cô gái nào với tới nổi.
Viên Tuệ vừa đọc bài báo vừa cắn chặt môi đến mức bật máu.
Hai bàn tay nắm chặt dưới lớp áo run lên từng hồi.
Cô ta không có tư cách hay phương diện nào để tranh giành với Liễu Dung Nghiên.
Ngay cả gia đình của Phó Liên Ngạo còn phải kính nể, nhường nhịn Liễu Dung Nghiên mấy phần thì một con tép nhỏ như cô ta làm sao dám?
Đêm mùa hạ thoáng đãng, mát mẻ thay thế cho cái nóng bức gay gắt của ban ngày.
Những vì tinh tú lấp lánh tỏa sáng trên bầu trời đen kịt.
Tại sảnh tiệc của khách sạn năm sao thuộc quyền quản lý của Liễu Dung Nhạc, buổi tiệc mừng thọ quy tụ dàn khách mời khủng nhất từ trước đến nay đã bắt đầu.
Vị thế của nhà họ Liễu trong giới nghệ thuật là điều không ai có thể bàn cãi, chưa kể đến tập đoàn Khuynh Viễn của cháu đích tôn Liễu Nghiêm Hạo nắm giữ hoàn toàn huyết mạch kinh tế của thành phố Nam Hải.
Khách mời luân phiên đi lên chúc mừng bà cụ, những món quà trị giá hàng chục hàng trăm nghìn đô cứ thế đến tay bà cụ.
Ấy thế mà bà cụ Liễu vẫn không hề quan tâm, chỉ chăm chú dán mắt vào cửa chính.
Người lớn tuổi thường không có nhiều kiên nhẫn, bà cụ quay đầu hỏi cháu trai Liễu Nghiêm Hạo:
"Sao Dung Nghiên còn chưa tới?"
Liễu Nghiêm Hạo cũng theo ánh mắt của bà nhìn về phía cửa rồi lại cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay: "Có lẽ là kẹt xe đấy bà nội.
Đường từ sân bay về biệt thự của con bé thường xuyên xảy ra tình trạng này lắm bà ạ."
Bà cụ vừa định nói gì đó thì cửa phòng tiệc bỗng mở ra.
Một cô gái chậm rãi tiến vào trong sự phục vụ nhiệt tình và chu đáo của nhân viên khách sạn.
Không xuất hiện thì thôi, đã xuất hiện thì mọi tâm điểm của sự chú ý đều đổ dồn vào cô.
Ánh sáng vàng nhạt của chiếc đèn chùm pha lê làm tôn lên khuôn mặt trái xoan thanh tú cùng nước da trắng ngần tinh tế của cô gái.
Mái tóc vàng bạch kim xoăn nhẹ gợn sóng dài đến ngang lưng kết hợp cùng chiếc váy dạ hội màu trắng có thiết kế trễ vai càng làm tăng thêm vẻ đẹp sang trọng và tao nhã của cô.
Không khí trong phòng tiệc bỗng trở nên ồn ào bởi những tiếng bàn tàn rì rào của các vị khách quý.
"Đây là Liễu Dung Nghiên đúng không? Cô con gái cưng của Bộ trưởng Liễu và giám đốc Mặc."
"Xinh đẹp thật đấy.
Thiên hạ đồn đại quả không sai chút nào."
"Tôi thấy cô ấy còn đẹp hơn trong ảnh nhiều."
Liễu Dung Nghiên không để tâm đến lời bàn luận của mọi người.
Cô đến gần bà cụ Liễu, nhẹ nhàng trao cho cụ một cái ôm kèm lời nói: "Bà ơi, cháu về rồi ạ!"
Khuôn mặt nhăn nhó của bà cụ giãn ra trong chốc lát, thay vào đó là vẻ vui mừng không thể che giấu.
Bà đánh nhẹ vào tay cô một cái, ra giọng hờn dỗi, trách cứ: "Đứa bé này, tiệc mừng thọ của bà mà cũng tới trễ được."
"Bà ơi, cháu xin lỗi! Trên đường về bị kẹt xe, cháu cũng không ngờ sẽ đến muộn." Liễu Dung Nghiên vừa nói vừa khoác tay bà cụ, giọng điệu đặc biệt mềm mại: "Bà ơi, lát nữa về nhà cháu sẽ làm một chiếc bánh kem tặng bà, xem như lời xin lỗi, bà nhé?"
Bà cụ gật đầu lập tức, biểu cảm lộ ra sự cưng chiều và yêu thương dành cho cô cháu gái.
Cảnh tượng này khiến khách khứa đều phải hâm mộ vì bà cụ có một cô cháu gái thấu hiểu lòng người và ngoan ngoãn đến thế.
Cha của cô – Liễu Thừa An cùng ông cụ Phó đứng từ trên tầng hai nhìn xuống.
Cuộc liên hôn này định sẵn phải thành công.
Liễu Thừa An quan sát vẻ mặt của chủ tịch Phó, cảm thấy con gái mình gả qua đó chắc chắn sẽ không phải chịu thiệt.
Qua ánh mắt của Phó Liêm có thể thấy ông ấy rất vừa ý với Liễu Dung Nghiên.
Biểu hiện của Liễu Dung Nghiên trong bữa tiệc qua mức ưu tú, vừa nhã nhặn lại phóng khoáng, quan hệ với các nhân vật chủ chốt trong bộ máy Chính trị cũng rất tốt đẹp.
Cử chỉ của cô luôn theo khuôn phép, lời nói khiêm tốn, dịu dàng, khéo léo, cảm tình của mọi người lại càng tăng thêm một mấy bậc.
Người ta nói, Liễu Dung Nghiên là tuyệt sắc mĩ nhân, mỗi một cái nhíu mày đều thể hiện được sự nhã nhặn và chững chạc của một nghệ sĩ tài hoa.
Cả người cô như một bông tuyết giữa trời đông tỏa ra sức sống mãnh liệt.
Liễu Dung Nghiên như hoa trong nước, như sao trên trời, nửa hư nửa thực làm lòng người mê đắm.
Quanh người cô như toát ra một luồng sáng thuần khiết lại cao quý vô cùng.
Khí chất tiểu thư đài các này là điều dù người khác muốn cũng không cách nào bắt chước nổi.
Ông cụ Phó càng nhìn, càng tìm hiểu lại càng thấy Liễu Dung Nghiên thật sự là mảnh ghép hoàn hảo của Phó Liên Ngạo..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...