Cuối cùng, chuyện đại sự của Nam Thiệu Hàn giữa đường vẫn bị phá bỏ vì tiểu Trình đòi mẹ, Tô Mặc vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt của Nam Thiệu Hàn khi mẹ Nam gõ cửa phòng, Nam Thiệu Hàn giữ nguyên tư thế tiến công không nhúc nhích, hắn rõ ràng định mặc kệ người bên ngoài, nhưng tiếng rõ cửa ngày càng lớn, Nam Thiệu Hàn chỉ có thể bực tức mặc lại quần áo cho Tô Mặc, chỉnh sửa quần áo trên người mình rồi đi mở cửa, rõ ràng cả người đầy lửa giận nhưng khi mở cửa, nhìn thấy đứa nhỏ trong lòng mẹ Nam, mọi lửa giận liền tan biến.
Tô Mặc buồn cười nhìn người đang nhẹ nhàng ôm con kia, hắn ngay cả động mạnh cũng không dám, sợ lực quá mạnh sẽ làm đau tiểu Trình.
Nam Thiệu Hàn đối với đứa con này phải nói là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, cưng chiều hết mực nhưng duy nhất một việc hắn không thể nhượng bộ đó ngủ cùng Tô Mặc, hai ba ngày đầu, Nam Thiệu Hàn còn cảm thấy ba người ngủ chung như vậy thật hạnh phúc, nhìn hai mẹ con yên ổn ngủ bên cạnh, nhìn đến nổi tim hắn cũng mềm đi.
Nhưng đến đêm thứ tư Nam Thiệu Hàn lại cảm thấy không ổn rồi, không thể nào cứ ngủ ba người như thế được, hắn hoàn toàn không có cơ hội thân mật với Tô Mặc.
Vì vậy, một buổi chiều nào đó, Nam Thiệu Hàn bắt đầu công cuộc huấn luyện tư tưởng cho con trai.
Nam Thiệu Hàn ôm tiểu Trình đặt lên ghế ngồi đối diện với mình "con trai ngoan, con có phải là một người đàn ông không?".
Tiểu Trình ngoan ngoãn gật đầu "vâng, tiểu Trình là người đàn ông của mẹ, bảo vệ mẹ".
Khoé môi Nam Thiệu Hàn cứng đờ, hắn cố gắn bỏ qua những những từ ngữ không nên nghe, nhẹ giọng dụ dỗ "vậy bây giờ chúng ta nói chuyện như hai người đàn ông nhé?".
Tiểu Trình nghiêm túc gật đầu "được".
Nam Thiệu Hàn cười thầm, bước đầu tiên thành công mỹ mãn.
"Muốn bảo vệ mẹ, trước tiên tiểu Trình phải là một người đàn ông mạnh mẽ đã".
Tiểu Trình mạnh mẽ nói "con là một người đàn ông mạnh mẽ".
Nam Thiệu Hàn cười khổ, thằng nhóc này cũng quá tự tin đi "không, không, người đàn ông mạnh mẽ là phải như ba, con thấy ba có mẹ mẽ không?".
Tiểu Trình ngẫm nghĩ, hình như là ba mạnh mẽ thật, có thể bế cậu, đôi lúc còn bế luôn cả mẹ, vì vậy tiểu Trình liền gật đầu "ba rất mạnh mẽ".
Nam Thiệu Hàn tiếp tục dụ dỗ "tiểu Trình có muốn mạnh mẽ giống ba không?".
Tiểu Trình gật đầu lia lịa, cậu đương nhiên muốn a, mạnh mẽ liền có thể bế được mẹ.
Nam Thiệu Hàn giả bộ suy nghĩ sau đó nghiêm túc nói "muốn mạnh mẽ, trước tiên là không được ngủ với mẹ nha".
Tiểu Trình hơi sửng sốt sau đó suy nghĩ, ba đúng thật là không có ngủ với bà nội nha.
Nam Thiệu Hàn nói tiếp "vì vậy, tiểu Trình con mau xin mẹ ngủ riêng đi, như vậy mới mau trở nên mạnh mẽ được.
"Con đi xin mẹ" tiểu Trình nói xong liền chạy vút đi, để lại một con sói đang vui mừng vì đã lừa được con thỏ ngây thơ.
Buổi tối, Nam Thiệu Hàn hớn hở tắm rửa để chuẩn bị làm chuyện đại sự, nhưng khi tắm xong, hắn đứng sững người trước cửa, trợn mắt nhìn một lớn một nhỏ đang đùa giỡn trên giường, mọi chuyện sao lại không theo kế hoạch của hắn chứ.
Tiểu Trình nhìn thấy Nam Thiệu Hàn liền ngây ngô nói "ba, mẹ nói tiểu Trình là người đàn ông của mẹ nên chỉ có thể ngủ với mẹ thôi".
Nam Thiệu Hàn sực tỉnh, hắn dùng mọi cách để dụ dỗ tiểu Trình nhưng lại quên dặn nhóc con là không được nói chuyện này ra, đúng là thất sách mà.
Tô Mặc vui vẻ nhìn vẻ mặt buồn rầu của người đàn ông xấu xa, đến cả con mình mà cũng lừa, đáng đời.
Nam Thiệu Hàn nhìn Tô Mặc rồi lại nhìn tiểu Trình, chỉ có thể bực bội đi tìm ba Nam bàn việc chính sự.
___________________________________
Giữa đêm, Tô Mặc cảm giác cả người nặng nề khó thở, không thể chịu được nữa, cô khó khăn mở mắt, gương mặt đẹp trai phóng to trước mắt, không thể quen thuộc hơn được nữa.
Tô Mặc đánh giá xung quanh đây không phải là phòng ngủ của bọn họ, có lẽ Nam Thiệu Hàn đã ôm cô đến phòng khác.
Một giọng nói khàn khàn vang lên "tỉnh?".
Tô Mặc theo bản năng nhắm mắt lại, một tiếng cười trầm thấp vang lên.
Sau đó Nam Thiệu Hàn cũng mặt kệ là cô tỉnh hay ngủ, tiếp tục làm việc chính của mình, cổ của Tô Mặc bị hắn **** *** để lại vô số dấu vết ám muội, tay của hắn trong áo cô tàn sát bừa bãi mà xoa nắn.
"Xoẹt" một tiếng, áo ngủ của Tô Mặc hoàn toàn bị xé rách, hai quả đào mềm mại lập tức lộ ra bên ngoài, Nam Thiệu Hàn nhìn mà khô nóng, cả người, hắn nuốt nước bọt sau đó cuối xuống bắt đầu thưởng thức hương vị thơm ngon mà mình nhớ mong bao lâu nay.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...