Editor: Song Thy
Trong bóng đêm, khách sạn Hào Đình tựa như hoàng cung kim bích nguy nga huy hoàng, đứng lặng trên con đường hoàng kim ở thành phố G.
Trước cửa, một đám phục vụ và quản lí cao cấp của khách sạn đang đứng.
Xe thể thao màu đen dừng lại trước cửa khách sạn.
Một người tây trang phẳng phiu, mang mắt kính, nhìn qua là một người đàn ông trung niên cao ngạo đang dẫn đầu đoàn người đi tới: “Hoắc tổng.”
Khách sạn Hào Đình này là sản nghiệp thứ nhất của Hoắc thị.
Người đàn ông này là quản lí tối cao tổng giám đốc Trần Diệu Tổ của khách sạn Hào Đình, tự mình tiếp đãi không ít nhân vật lớn ở G thị và hoàng thất ngoại quốc, ngày thường mắt cao hơn đầu, căn bản không đem người bình thường để vào mắt, giờ phút này mặt đầy nịnh hót, tự mình kéo cửa xe, đem người bên trong mời ra.
Hoắc Chấn Dương ôm một cô gái đang ngủ say trong ngực, chân dài bước ra, hướng cửa lớn khách sạn đi đến.
Phục vụ hai bên như ngừng thở, chờ đợi tổng tài phân phó.
Chợt, người đàn ông dừng bước chân lại, âm thanh truyền ra: “Phòng đã chuẩn bị tốt?”
“Chuẩn bị tốt, phòng tổng thống lầu 45. Mặt khác, nước tấm cùng quần áo đều đã chuẩn bị tốt.” Trần Diệu Tổ vội nói.
Người đàn ông không nói chuyện, cúi đầu nhìn thoáng qua cô gái bị âu phục bọc kín, một tia gió cũng không thể lọt vào.
Cô gái giống như trẻ con, khóe miệng hồng diễm chảy một đường nước dãi, đang ngủ ngon lành.
Anh nhịn không được, khóe miệng vừa động, ôm sát cô gái, hướng khách sạn đi đến.
Một đám người theo phía sau, xem đến mở rộng tầm mắt.
Tổng tài tập đoàn Hoắc thị mang danh không gần nữ sắc, nghiêm cẩn lãnh khốc, ít khi nói cười, thế nhưng bây giờ tự mình ôm một cô gái, lại còn có biểu tình tươi cười.
Có khi nào ngày mai mặt trời sẽ mọc phía tây không?
Hoắc Chấn Dương ôm Gia Ý hôn mê, bước vào thang máy chuyên dụng của CEO.
Thang máy được trang bị thiết bị tiên tiến, hướng phòng chuyên dụng của tổng thống lầu 45 đi lên.
Tới lầu 45, cửa phòng đã bị phục vụ bao xung quanh, nghêng đón người tới.
Hoắc Chấn Dương đi nhanh bước qua đám phục vụ, chân dài đá văng cửa.
Trong phòng tắm, truyền đến âm thanh nước chảy ào ạt, trắng xóa một mảnh, trong bồn tắm độ ấm của nước vừa đủ.
Gia ý tựa hồ phát hiện ra nhiệt độ tăng lên, còn có quần áo bị cởi ra, theo bản năng rầm rì hai tiếng, ở trong lòng ngực người đàn ông nhút nhích một chút, có chút bực bội.
“Người cô rất dơ, tắm rửa một cái.” Hoắc Chấn Dương cố hết sức làm ngữ khí ôn hòa đi một ít.
“…….Không, không cần, không cần anh tắm, người xấu……” Tuy rằng Gia Ý không thanh tỉnh, nhưng lại ý thức được không thể bị Hoắc Chấn Dương chiếm tiện nghi, lại giãy dụa một chút.
Anh không giúp cô tắm thì ai giúp? Chẳng lẽ kêu phục vụ phòng tới sao?
Mặc dù có là nữ phục vụ, anh cũng không muốn thân hình mềm mềm trong lòng ngực bị người khác thấy, thậm chí còn sờ tới sờ lui.
Bất luận như thế nào, trên danh nghĩa, hiện tại cô là người phụ nữ của anh.
Thuộc quyền sở hữu của một mình Hoắc Chấn Dương anh.
“Ngoan, người đầy mùi rượu, còn không tắm rửa, cẩn thận dơ đến thối, làn da rạn rớt.” Người đàn ông thu liễm ngữ khí, thấp giọng uy hiếp, trấn an mèo nhỏ trong lòng ngực.
Gia Ý cau mày, cặp môi xinh đẹp chu lên, ngừng giãy dụa, suy xét nữa ngày, mới ở trong lòng ngực của người đàn ông mà uy nghiêm cảnh cáo: “Được…….Vậy anh không thể nhìn, cũng không thể tùy tiện lộn xộn nga…..Càng không thể…..”
Nói xong, thả lỏng, mí mắt nhắm lại, lại ngủ say.
Hoắc Chấn Dương cau mày một lúc, lại bật cười, ôm chặt cô gái trong lòng ngực, đi tới bồn tắm.
********
Buổi sáng ngày hôm sau, mặt trời lên chiếu vào cửa sổ sát đất, lại là một ngày tươi đẹp.
Thời điểm Gia Ý tỉnh, bởi vì say rượu đầu còn có chút đau, ngồi ở mép giường nữa ngày, mới nhớ lại sự việc từ ngày hôm qua đến bây giờ.
Khi cô say rượu, bị anh ôm tới khách sạn, ở cửa khách sạn còn có một đống người đứng chờ.
Sau đó……Anh nói cô dơ, một hai phải giúp cô tắm rửa!
Khi tắm, người đàn ông kia không có làm cái gì đi?
Trong bồn tắm, làm cô cực kì thoải mái.
Sau đó phát sinh cái gì, hoàn toàn không nhớ nổi!
Trời a_____
Mặt Gia Ý hồng lên, hận không thể đá chính mình!
Vội vàng cúi đầu vừa thấy, váy liền áo ngày hôm qua sớm đã không còn, thay vào đó là một bộ đồ ngủ.
Cô_______Lúc đấy cô vì sao lại không cự tuyệt? Rượu vào thật là hại người a_______
Tim Gia Ý đập ngày càng nhanh.
Bất quá thân thể không có phản ứng gì khác……
Tối hôm qua cô say thành một bãi bùn, cái bộ dáng quỷ quái đó, phỏng chừng anh cũng sẽ không có hứng thú làm cái gì, nhiều nhất là đôi mắt ăn kem ly (ý nói là anh được nhìn thân thể của chị) đi?
Gia Ý tạm thời ngưng suy nghĩ, lại nhìn chung quanh một chút.
Là một phòng ngủ trang trí hoa lệ, bàn ghế kim sắc, đèn treo thủy tinh của Italy.
Chính cô, đang ngồi xếp bằng trên một giường kinh-side còn rộng hơn Queen-side ở biệt thự Hoàng Long Sơn, bên cạnh là gối cùng chăn vì cô ngủ mà hỗn độn.
“Đinh linh linh____” Đúng lúc này chuông điện thoại ở đầu giường vang lên.
Gia Ý tiếp điện thoại, nghe bên kia truyền đến âm thanh cung kín: “La tiểu thư tỉnh? Hiện tại đưa bữa sáng lên cho ngài? Hoắc tổng đã dặn qua, khi La tiểu thư tỉnh còn cần cái gì, cứ việc nói với chúng tôi. Chúng tôi sẽ chuẩn bị.”
Quả nhiên, đây là khách sạn của tập đoàn Hoắc thị.
Tại thành phố G, Hoắc gia quả thật là quyền thế ngập trời, cơ hồ không có ngàng gì mà không có Hoắc gia.
“Được, cảm ơn. Bất quá tạm thời không cần những thứ khác.” Gia Ý trả lời, hít một hơi thật sâu, cảm giác say qua đi, bụng xác thật rất đói.
Nếu là của người đàn ông kia, cô liền không khách khí.
Gần tới thời gian đưa bữa sáng, Gia Ý rửa mặt xong, mở tủ quần áo ra, mới phát hiện tủ treo đầy các loại quần áo, tem mới còn chưa được xé xuống.
Bên cạnh là kệ giày pha lê mới, chợt nhìn thấy, ít nhất trên một trăm đôi, có giày da, giày xăng-đan, giày bata, giày đơn, nhiều không đếm xuể.
Trên bàn trang điểm cũng chất đầy mỹ phẩm dưỡng da cùng đồ trang điểm còn mới.
Tuy rằng Gia Ý mất trí nhớ, nhưng suốt ngày trên bảng hiệu quảng cáo vẫn thấy rõ, tùy tiện cầm một lọ nhũ sương hoặc một hộp phấn, đều quý đến tặc lưỡi.
Tất cả đồ dùng cho phụ nữ này, thoạt nhìn giống như vừa được mua mới rồi mang vào.
Gia Ý chọn một cái áo cánh dơi rộng thùnh thình cùng quần jean ngắn rồi thay ra, ngồi ở trước bàn trang điểm buộc tóc, phục vụ phòng đã tới.
Một người đội mũ đầu bếp, tóc vàng mắt xanh là đầu bếp phương tây, cùng Trần Diệu Tổ tiến vào.
“La tiểu thư, tôi là tổng giám đốc của Hào Đình, họ Trần, vị này chính là bếp trưởng của khách sạn chúng ta, cũng là đầu bếp ở nước Pháp nổi tiếng tốt nghiệp trường đầu bếp Michelin tinh cấp, đầu bếp Luis, hôm nay vì ngài chuẩn bị bữa sáng.”Trần Diệu Tổ mỉm cười nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...