Mới sáng sớm, La San còn đang ngủ ngon trên giường thì điện thoại reo điên cuồng. Một cánh tay thò ra ngoài, nhấn nút cắt đứt tiếng chuông điện thoại. Còn chưa kịp chìm lại vào giấc ngủ, điện thoại không chịu buông tha cho cô, lại tiếp tục vang lên.
La San cố gắng mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào cái tên trên màn hình. Tiểu Lộ, cậu tốt nhất có chuyện gì quan trọng, nếu không mình nhất định không tha cho cậu.
“Alo”.
“Tiểu San San yêu dấu, hôm nay cậu có rảnh không”. Giọng nói ngọt ngào của Tiểu Lộ vang lên.
“Không rảnh, mình đang bận, cậu có chuyện gì thì nói mau lên”. La San uể oải nói.
“Hôm nay mình đi xem mắt, cậu phải đại diện bà con họ nhà gái, đi với mình nghe chưa”.
“….”
“La San, cậu còn nghe không đó, sao không có phản ứng gì hết vậy”.
“Mình vẫn nghe đây”.La San cố gắng gượng nói vài câu. Cô thực sự buồn ngủ muốn chết rồi.
“Cậu nhất định phải đi đấy, 9 giờ sáng mình đến đón cậu, bye”.
***
Khó khăn lắm Tiểu Lộ mới kéo được La San ra khỏi nhà.Khi hai cô gái bước vào quán cafe thì đối tượng gặp mặt của Tiểu Lộ đã sớm có mặt từ trước. Nhìn thấy hai người bước vào, anh ta vội vàng đứng dậy kéo ghế cho các cô. Nhìn dáng vẻ anh ta cũng lịch sự, La San thầm cho anh ta 9 điểm về tác phong.
Người xem mắt lần này là Trương Chí Lục, 30 tuổi, anh ta là một lập trình viên máy tính trong một công ty nước ngoài. Vốn là người mù công nghệ nên cả La San vầ Tiểu Lộ đều âm thầm ngưỡng mộ anh ta, hảo cảm vì thế cũng tăng lên không ít.
Sau khi phục vụ mang đồ uống lên, cuộc nói chuyện mới chính thức bắt đầu. La San gần như ngồi im lặng, để mặc cho hai người kia tự do tìm hiểu. Dù gì thì nhiệm vụ của cô chỉ là bình phong, nếu Tiểu Lộ không ưa đối tượng lần này thì phải nghĩ cách giúp cô ấy rút lui trong an toàn. Nhưng nhìn bầu không khí hòa hợp này, La San thấy chắc mình cần tìm lý do mà rời đi sớm thôi.
Đang phân vân xem nên chọn lý do gì cho hợp lý thì cô nghe Trương Chí Lục hỏi mình:
“La tiểu thư cũng là giáo viên như Tiểu Lộ sao”.
Anh ta có giọng nói trầm bổng, lên xuống nghe rất êm tai khiến cho La San khen mãi không thôi, cô nhìn anh ta từ tốn trả lời:
“Chúng tôi là bạn từ đại học, ra trường lại đi dạy cùng một nơi luôn”.
“Vậy sao, làm giáo viên thật tốt, công việc ổn định, lại thuận tiện chăm sóc gia đình”.
Thực sự thì ngày nay rất ít người con gái nào còn chú trọng việc chăm sóc gia đình như xưa nữa, hầu như ai ai cũng chú tâm cho sự nghiệp, thế nên La San có thể hiểu được tại sao Trương Chí Lục lại coi trọng nghề nghiệp của các cô như vậy. Đó đích thực là nghề phù hợp dành cho nữ giới.
“Sau khi kết hôn không biết cô Tiểu có dự định gì không”.
“Dự định gì? Anh muốn nói về mặt nào mới được chứ?” Tiểu Lộ tròn mắt ngạc nhiên.
Không chỉ Tiểu Lộ, mà cả La San cũng ngẩn người trước câu hỏi của Trương Chí Lục. Chẳng lẽ lập trình viên là phải ăn nói khó hiểu vậy hả, vừa mới nói chuyện với La San xong, ngay lập tức chuyển đề tài qua Tiểu Lộ liền.
“Có lẽ tôi nói uyển chuyển quá nên cô Tiểu chưa hiểu rõ ý tôi. Tôi muốn một người vợ có thể chăm sóc tốt cho tất cả các thành viên gia đình, nhà tôi hơi đông người nên điều đó rất quan trong, nhưng ngoài ra tôi còn muốn cô ấy cũng phải có ý định thăng tiến cao trong nghề nghiệp nữa”.
La San im lặng luôn. Người muốn vợ tương lai là mẫu người của gia đình cô đã gặp nhiều, chàng trai thích bà xã của mình có chỗ đứng trong xã hội La San cũng thấy không hiếm lạ gì, nhưng muốn cả hai thì đích thực là cực phẩm rồi. Hầu hết đàn ông đều thích phụ nữ cân bằng được cả hai yếu tố trên, thế nhưng họ cũng hiểu được cái gì gọi là con người chứ không phải siêu nhân, chỉ cần đừng quá xem nhẹ gia đình hay công việc là được rồi. Thế nhưng anh chàng này lại muốn cả hai bên đều xuất sắc, nếu người phụ nữ như vậy thật sự tồn tại trên đời này thì cũng không đến lượt anh ta chọn lựa đâu.
Thế nhưng dù có ý kiến gì đi chăng nữa, La San cũng là người ngoài cuộc, cô chỉ có thể tiếp tục im lặng theo dõi diễn biến mà thôi. Dựa vào cá tính của Tiểu Lộ thì cuộc xem mắt này không thành là cái chắc.
“Anh Trương quả là người có cái nhìn sáng tạo”. Tiểu Lộ vẫn tươi cười nhìn thẳng vào mắt anh ta trước ánh mắt ngạc nhiên của La San.
“Đương nhiên, người học công nghệ đều như vậy cả, nếu không đi trước thời đại thì làm sao tạo ra cái mới được chứ”. Anh ta còn không biết xấu hổ, tiện thể ca ngợi bản thân luôn.
“Vậy cho hỏi mẫu người mà anh mong muốn đó thịnh hành vào khi nào vậy”. Nụ cười trên mặt Tiểu Lộ càng thêm rực rỡ, cô thực sự tò mò xem câu trả lời của anh Trương này thú vị đến mức nào.
“Bây giờ thì có thể cô thấy yêu cầu của tôi hơi cao, nhưng chắc chắn không đến 10 năm nữa đâu, đó sẽ là tiêu chí lựa chọn bạn đời của phần lớn đàn ông”. Anh ta vô cùng tự tin khẳng định như vậy.
“Vậy sao, anh thật biết nhìn xa trông rộng”.
“Cô quá khen rồi, ai cũng nói tôi như thế hết”.
“…”
“…”
Nhìn gương mặt vô cùng thành thật của Trương Chí Lục khi nói câu đó, La San cảm thấy bản thân như được mở rộng tầm mắt, người như anh ta mà vẫn sống tốt trên đời suốt 30 năm đấy thôi.
“Anh Trương thật là hài hước, tôi bảo này, anh cứ đợi thêm chừng 10 năm nữa rồi hãy kết hôn, lúc đấy mẫu người anh thích đầy ngoài đường ra đấy, tùy anh lựa chọn".
Tiểu Lộ bộ dạng thân thiết tán chuyện với Trương Chí Lục. Trong lúc anh ta còn đang ngạc nhiên khi tìm được người tâm giao cùng chí hướng, Tiểu Lộ lại tiếp tục nói:
"Tôi đây thuộc mẫu người phụ nữ lý tưởng của hiện tại rồi, thật xin lỗi, kiểu người tương lai như anh tôi không chạy theo nổi. Tin tôi đi, chỉ chừng 10 năm nữa thôi, anh nhất định sẽ tìm được đối tượng cũng xuất sắc như anh”.
“…”
“Xin lỗi anh, bọn tôi có việc phải đi trước”.
Nói xong Tiểu Lộ lấy tiền ra đặt dưới ly cafe, kéo La San đứng dậy ngay lập tức. Trước khi rời khỏi quán, cô còn quay đầu lại nhìn anh ta lần cuối để sau này gặp ngoài đường còn biết mà tránh.
Tiểu Lộ thật không còn sức lực tiếp chuyện với anh ta nữa rồi, sống ở hiện tại mà tâm hồn của tương lai, lấy anh ta làm chồng chắc cô lúc nào cũng thành người cõi trên mất. Thật không thể hiểu nổi, sao ba mẹ anh ta không ngăn cản tư tưởng này từ sớm đi chứ, để anh ta ra ngoài đường hại nước hại dân như vậy sao được.
Hai người vừa đi ra khỏi quán cafe, phía bên kia đường, một chiếc xe hơi màu đen cũng từ từ chuyển bánh hòa vào dòng xe cộ tấp nập trên đường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...