“Tùy em nghĩ thôi”
Trì Yên cực kì không tin, cô vừa định lên tiếng phản bác lại nghe được tiếng mở cửa rất nhẹ, ban đầu cô còn tưởng là Lưu tổng đi toilet đã trở lại, vừa đưa mắt qua mới phát hiện cửa văn phòng căn bản chẳng có thay đổi gì.
Ngược lại, đầu dây điện thoại bên kia, giọng Khương Dịch vừa cất lên vài giây, tiếng ồn ào lại càng lúc cáng lớn.
Lời tới miệng rồi, Trì Yên lại nuốt trở về, quay đầu nhìn, lúc này mới phát hiện sắc trời bên ngoài đã tối sầm rồi.
Bấy giờ mới nhìn thời gian, đã hơn 7h tối rồi.
Trì Yên: “Đang bàn công việc à?”
“Ân.”
“Có phải đang ống rượu không?”
Trì Yên bắt đầu hiểu vì sao giọng anh lại khàn như vậy.
Mỗi lần Khương Dịch uống nhiều rượu, giọng sẽ hơi khàn, tuy không nghiêm trọng nhưng rất rõ ràng.
Người bên đầu kia không đáp.
“…… Uống nhiều quá rồi đúng không?”
“Không có.”
“Thế sao giọng lại khàn như vậy chứ?”
“Hút thuốc nhiều.”
Quả thật hút hơi nhiều.
Trước kia tuy rằng Khương Dịch cũng hút thuốc, nhưng lại biết Trì Yên không thích, nên cả ngày cũng chỉ hút có vài điếu, sợ trên người lại nặng mùi thuốc.
Nhưng hôm nay lại không giống.
Sợ Trì Yên chịu ủy khuất, nhưng anh lain không thể quang minh chính đại tới, chỉ một buổi chiều đã hút rất nhiều thuốc, sau khi hộp thuốc hết, Lục Cận Thanh còn "xuy" một tiếng, trực tiếp ném bật lửa vào thùng rác luôn.
Nhưng Trì Yên không biết điều đó, chỉ cho rằng công việc của anh có điều phiền muộn, sau khi nhìn thời gian trò chuyện, vốn định ngắt điện thoại, lúc này lại nghĩ tới một vấn đề:
“Anh ăn cơm tối chưa ăn?”
“Chưa ăn.”
“Vậy khi nào anh……”
Trì Yên còn chưa kịp nói “Xã giao xong” xong, tiếng mở cửa đã vang lên, lần này là đến từ chỗ cô bên này? Lưu tổng đã lẩm bẩm gì đó đi vào.
Hiển nhiên Khương Dịch cũng nghe được tiếng động bên cô, qua vài giây, giọng nói khàn khàn của anh hòa với tiếng chạm cốc hỗn loạn cùng truyền tới: "Nhớ phải ăn cơm tối đấy!"
Trì Yên: “……”
“Trước 8 giờ anh sẽ về.”
Đây chính là quá nhanh rồi
Sau khi nói câu “Uống ít thôi đấy”, Trì Yên đã cúp điện thoại trước khi Lưu tổng tiến qua.
·
Một đầu khác, trong phòng khách sạn.
Khương Dịch mới ngắt điện thoại, liền có người cầm ly rượu đi qua, anh giơ tay ấn ấn ấn đường, lúc này đuôi mày khẽ nhấc, ánh mắt thanh tỉnh, chẳng có nửa điểm bị nhiễm say: “Không uống.”
“Khương tổng……”
Lục Cận Thanh ở bên cạnh ngắt lời, “Nhìn không thấy a? Chị dâu không cho uống đấy.”
Ánh mắt cậu vừa cố ý lại như vô tình dừng ở chiếc nhẫn trên tay Khương Dịch. Người nọ rất nhanh cũng chú ý tới, lại nhớ đến tin tức hôm nay mới bị tuồn ra "Đã kết hôn" cũng biết điều không tiếp tục mời rượu nữa.
Có mấy sao nữ nhỏ trong giới giải trí đang ngồi kia, tuổi không hề lớn, nhưng Khương Dịch cũng chẳng chú ý gì tới, cơ bản cũng chả có tí ấn tượng nào.
Anh không uống thêm chút rượu nào nữa, đến men say ban đầu cũng càng ngày càng càng nhạt bớt, mà tỉnh táo lại càng ngày càng tăng lên.
Ngồi bên cạnh Lục Cận Thanh là một tiểu hoa đán, chắc là rất ít khi gặp được nhà đầu tư nào đẹp trai như Lục Cận Thanh, nên miệng lưỡi cũng chưa lúc nào rảnh rỗi cả, nói chuyện nhẹ nhàng êm ái, hệt như người phương Nam vậy đó.
Nhưng cũng không nói chuyện dễ nghe như Trì Yên được.
Khương Dịch nghiêng mắt nhìn cô ta một cái.
Cũng không đẹp bằng Trì Yên.
Người nọ vẫn đang tiếp tục nói chuyện với Lục Cận Thanh: “Lục tổng, anh nói xem em có nên đi xăm hình gì đó lên người không, trước kia em cảm thấy phụ nữ mà xăm hình thù chả hay ho gì, nhưng mà lần trước lại nhìn thấy có người xăm, lại khá là đẹp."
Lục Cận Thanh cảm thấy người phụ nữ này thật lắm lời.
Nhưng cậu ta lại không phải kiểu người lãnh đạm như Khương Dịch, nên "Ân" một tiếng rồi thuận miệng hỏi:
"Ai xăm trên người thế?"
“Lần trước anh còn follow cô aya trên Weibo đó," nữ minh tinh kia suy nghĩ một chút, hình như nhất thời đã quên mất tên người kia, "Hình như..... gọi là cái gì Yên đó."
Lục Cận Thanh lập tức tỉnh rượu hơn nửa.
Cậu quay đầu nhìn sang, quả nhiên thấy Khương Dịch cũng đang nhìn qua, khóe miệng hơi dương lên, ánh mắt lại chẳng mặn chẳng nhạt.
Lục Cận Thanh: “Xăm ở đâu thế?”
Nữ minh tinh ghé sát lại một chút, nhỏ giọng nói: “Bên phải bụng dưới, có phải rất ái muội hay không? Lần trước bọn em có quay cùng nhau, lúc cùng thay đồ thì nhìn thấy.”
Người nọ thấy Lục Cận Thanh dường như có điểm hứng thú, lập tức đều kéo ra hết tất cả những gì mình biết: “Chính là một đóa hoa hồng, đặc biệt lại là một đóa rất lạ mắt, màu đỏ, lúc ấy để nhìn rõ em còn ngồi xổm xuống giả bộ nhặt đồ để nhìn kỹ một cái đấy!”
Lục Cận Thanh không đáp.
“Vốn dĩ chỉ là một đóa hoa bình thường thôi, nhưng ở trên người cô ấy thì lại rất đẹp.”
Lục Cận Thanh lại nhìn Khương Dịch lần nữa, người phía sau mặt vẫn chẳng có biểu tình gì, nếu không biết còn tưởng rằng anh căn bản không để ý cơ đấy.
Cậu giơ tay chống khóe môi ho nhẹ một tiếng, chỉ hai ba câu đã tống cổ nữ minh tinh kia ra chỗ khác bồi rượu.
Nữ tinh kia tuy rằng không tình nguyện nhưng cũng không dám không nghe lời của người cho mình bát cơm, ngượng ngùng vài câu liền dịch ra chỗ khác.
Lục Cận Thanh nghiêng nghiêng đầu, thấp giọng hỏi Khương Dịch: “ Anh Tư, anh đã từng thấy hình xăm kia trên người chị dâu rồi à?”
“Không chú ý lắm.”
Quả thật anh không có chú ý, lần trước có lăn lộn cùng Trì Yên, chỉ mải lo cô có sẵn sàng không, hơn nữa hôm ấy đèn có vấn đề, khi tối khi sáng, sau đó lại dứt khoát tắt cả đèn bàn, căn bản không thể chú ý đến hình xăm nhỏ trên bụng cô được.
Đáy mắt Lục Cận Thanh đã có tia khinh thường muốn tràn ra ngoài rồi.
“Hai người quả thật đã kết hôn hơn nửa năm rồi sao?”
Khương Dịch mặc kệ cậu ta, anh nhìn đồng hồ, sau đó vươn tay lấy áo vét ở sau lưng ghế
Mọi người vẫn ngồi đầy ở đấy, ăn uống linh đình, bữa tiệc mới đến nửa cuộc vui, Khương Dịch đã cầm bản hợp đồng đã kí tốt, không chút khách khí mà chạy lấy người trước.
Lục Cận Thanh: “……”
·
Buổi tối Khương Dịch có uống rượu, chỉ có thể gọi tài xế qua đón.
Anh đứng ở bên ngoài khách sạn. Thành phố Lâm An đêm tháng tư, gió đêm hình như đều đã mang theo hơi ấm, lúc thoảng qua người đèu nhẹ nhẹ êm êm.
Khương Dịch đứng hứng gió một chút, cổ họng càng lúc càng ngứa.
Lúc 8 giờ kém 5 phút, một chiếc Bentley màu trắng ngừng ở trước mặt anh.
Khương Dịch mở cửa xe ngồi vào, tiện tay ném áo khoác lên ghế, “Quá……”
Đầu anh xoay sang, lúc thấy người đang ngồi ở ghế lái thì khựng lại, dừng một chút, sau đó duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái lên cằm cô, đột nhiên dùng sức nhẹ xoay mặt cô đối diện với mình.
“Trì Yên?” giọng anh có chút khàn nhưng vẫn như cũ rất dễ nghe.
“Hôm nay là sinh nhật con gái chú Lý, nên em liền cho chú ấy nghỉ sớm.”
Chú Lý chính là tài xế.
Bên ngoài ánh đèn đường chiếu vào, Khương Dịch ngược sáng so với cô, khuôn mặt nhìn không quá rõ nhưng lại vô cùng thâm thúy.
Trì Yên và anh nhìn nhau gần nửa phút.
Mãi đến khi ánh mắt anh rõ ràng có sự biến chuyển, như là có một ngọn lửa bùng lên, cô mới chuyển tầm mắt đi chỗ khác, cúi đầu khởi động xe.
Trì Yên lái xe không nhanh được như Khương Dịch nhưng cũng may là khá ổn.
Vốn dĩ chỉ cần mười phút lái xe, vậy mà lại bị cô biến thành gần 20 phút, chờ lúc tắt máy sau đó mở cửa nhà đã là 8 rưỡi rồi.
Trì Yên tìm đôi dép lê ra đổi, lại hỏi anh lần nữa: “Anh đã ăn cơm chưa?”
Khương Dịch cúi đầu, nghe vậy nâng mắt nhìn, “Em thì sao?”
Trì Yên vừa nghe anh trả lời, liền khẳng định là chưa ăn. Cô thở dài, sau đó nhẹ sờ soạng bụng, “Em cũng chưa kịp ăn.”
“Muốn ăn cái gì, anh đi làm.”
Trì Yên cảm thấy rất khó tưởng tượng.
Cô còn nhớ rõ trước kia lúc ở Khương gia, vị tiểu thiếu gia này trước nay chưa từng bước vào phòng bếp, qua tám năm, vậy mà lại biết nấu cơm rồi.
Trì Yên còn nhớ rõ lần trước cô bị ốm, Khương Dịch còn nấu cháo cho cô, Trì Yên nhẹ nuốt nước miếng, tuy rằng rất hoài niệm hương vị kia nhưng cũng không muốn để Khương Dịch, nên sau đó lại tự sắp xếp đi vào phòng bếp.
Nấu cháo có hơi tốn thời gian một chút, lúc Trì Yên chờ bên cạnh có lấy di động ra lướt xem tin hot mới nhất.
Đứng đầu top Hot search là một cái tên hơi quen mắt.
Họ Khương, Trì Yên cảm thấy đã nghe qua ở đâu đó.
Từ sau sự việc "Tiểu Trí" lần trước, Trì Yên đã dưỡng thành thói quen trước khi làm gì thì phải tìm tòi tìm hiểu đầy đủ trước, vừa định lên baidu tra cái tên này thì Bạch Lộ đã gửi tin nhắn đến.
【 thấy Khương Vận trên hot search không? 】
Dựa vào tác phong của Bạch Lộ hẳn là muốn hỏi cô một câu có biết người này là ai không.
Lần này cô trực tiếp tỉnh lược, hiển nhiên là kết luận không biết, sau đó cô nàng trực tiếp đơn giản giới thiệu người này hết một lượt:【 Người đại diện kim bài của công ti Lục tổng, khoảng thời gian trước ở nước ngoài đã đào tạo ra được một nhóm nam, cực kì cực kì hot luôn, nhưng cái này không quan trọng nên mình không cần nói cụ thể. 】
【 có cảm thấy có phải có điểm kì quái hay không? 】
Trì Yên hít một hơi, trả lời cô ấy:【 đều họ Khương a? 】
【 Đúng! Có người nói cô ấy là chị gái của Khương Dịch, nhưng lại chẳng có ai chứng thực cả, cũng chả ai dám đào lên luôn. 】 Bạch Lộ tiếp tục nói:【 mỗi năm cô ấy đều đào tạo ra một người mới cực hot, là cái cây hái ra tiền đấy, có muốn theo cô ấy không? 】
Trì Yên:【 trước tiên, phải có công ty chịu kí hợp đồng với tớ đã. 】
Bạch Lộ cảm thấy lờ cô nói cũng đúng, chỉ có thể dùng lời nói an ủi cô mà thôi.
【 Yên Nhi, ước mơ vẫn phải có nhé! 】
Trì Yên thu di động, sau đó múc cháo ra.
Cô cũng không hiểu nhiều về gia đình Khương Dịch, trừ việc biết anh có ba chị gái ở bên ngoài, thì đến việc tên của ba chị gái này cô cũng chẳng rõ.
Nhưng mà người họ Khương cũng đâu có ít, cố sức mà đem hai người liên hệ với nhau thì có vẻ quá gượng ép rồi. Trì Yên không nghĩ tiếp nữa, bưng đồ ăn ra bàn cơm.
Khương Dịch sau khi tắm rửa đi xuống, Trì Yên đang cầm muỗng múc cháo. Mắt cô hơi rũ xuống, hàng mi đen dài, lúc rũ xuống còn có thể tạo ra một cái bóng manh mảnh nho nhỏ, theo động tác của cô mà nhẹ nhàng rung động.
Lúc anh đi đến bên bàn cơm rồi, Trì Yên mới hoàn hồn, cô giơ tay khẽ sờ chóp mũi, cực kì trực tiếp hỏi: "Khương Dịch, anh có quen Khương Vận không?"
Khương Dịch mới vừa ngồi xuống, ngón tay đang lau bọt nước dính trên cằm, gật đầu: “Chị gái anh.”
…… Vậy mà cũng đúng thật này.
Khương Dịch có ba chị gái nhưng cũng chỉ có tình cảm tốt với Khương Vận.
Còn hai người kia, đã ít gặp mặt lại càng miễn bàn đến tình cảm sâu hay cạn.
Thấy Trì Yên không nói lời nào, Khương Dịch cười khẽ: “Sao thế?”
Trì Yên: “Chỉ là thấy chị ấy trên hot search nên thuận miệng hỏi một chút thôi mà.”
Quả thật chỉ là thuận miệng hỏi một chút, Trì Yên cũng không muốn nghe chuyện gì khác cả.
Đề tài này nhanh chóng bị ném ra sau đầu, Trì Yên ăn đã hết nữa bát cháo, khẽ giương mắt nhìn về phía đối diện.
Vừa hay, anh cũng giương mắt nhìn qua.
Từ trước đến nay động tác khi dùng bữa của anh vẫn rất ưu nhã, cơ bản là sẽ không phát ra tiếng động, Trì Yên nhìn anh đưa chiếc muỗng sứ trắng vào trong miệng, hình như khẽ cắn một cái mới buông ra.
Trên mặt Khương Dịch vẫn cực kì lãnh đạm, nhưng đáy mắt lại hiện lên một cảm xúc gì đó mãnh liệt cuồn cuộn chảy qua, anh hỏi: "Ăn xong rồi sao?"
Trì Yên gật đầu: “Vâng.”
“Vậy qua đây một chút,” giọng anh thấp đến mức có chút mập mờ, "Anh muốn xác nhận một chuyện."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...