Ngông Cuồng


Hảo Nhiên đưa tay lên che miệng ngáp rồi cũng lạnh lùng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không tiếp lời.

Lạ lùng giữa Hảo Nhiên và Lăng Phong Sở không có thâm cừu đại hận gì.

Nếu như phải nói, đại khái đó là trong quá trình Hảo Nhiên trưởng thành, Lăng Phong Sở giống như một cái bóng vẫn luôn áp chế cô.

An quá ưu tú, luôn là đối tượng người nhà lấy ra dạy dỗ cô.

Ông nội luôn nói: "Cùng là người thừa kế, cháu không thể học hỏi Sở Sở một chút sao?"

Từ mười tuổi nhắc mãi đến hai mươi mấy tuổi, đại tiểu thư cuối cùng nổi loạn.

Áp lực cùng cảm xúc phản loạn liền xả lên người Lăng Phong Sở.

Ở chỗ nào cũng muốn cùng anh tranh cao thấp, không cam lòng bị đánh bại.

Sau một thời gian dài, quan hệ của hai người liền thành như bây giờ.

Rõ ràng là hai người quen thuộc nhất hiểu rõ nhau nhất, lại giống như bát tự không hợp, lúc nào gặp mặt cũng có thể khắc khẩu.


Đế Đô về đêm rất đẹp, ánh đèn đủ màu sắc từ các tòa nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau giống như những viên kim cương đắt đỏ, nơi đâu cũng ngợp trong hương vị xa hoa.

Hảo Nhiên đột nhiên nhớ tới viên kim cương màu đen còn có ánh xanh quý hiếm buổi tối.

Không biết liên tưởng đến cái gì, cô nhếch môi, quay sang hỏi Lăng Phong Sở.

“Anh định tặng viên kim cương đó cho ai?”

Lăng Phong Sở không nói gì.

“Để tôi đoán xem.” Hảo Nhiên nhướng mày nhìn Lăng Phong Sở vài giây: “Theo đuổi phụ nữ?”

Lăng Phong Sở vẫn không nói chuyện.

Hảo Nhiên cảm thấy phản ứng này của anh là do bị vạch trần không thể phản bác được, không nén được vui vẻ, vuốt mái tóc dài, ba phần tiếc nuối bảy phần thở dài nói.

“Vậy thì đúng rồi thật ngại quá, người trong lòng anh sẽ không tức giận chứ?”

Lần này im lặng một hồi, Lăng Phong Sở cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn Hảo Nhiên, anh vẫn không nói gì, nhưng khi thu hồi tầm mắt lại khẽ nở một nụ cười khó hiểu.

Hảo Nhiên ra nước ngoài du học 8 năm, chỉ có một lần say rượu gọi nhầm cho Lăng Phong Sở.

Nếu không tính lần đó, cô đúng là đã 8 năm không gặp anh.

Cho nên đêm nay, vẻ mặt của Lăng Phong Sở cứ luôn khiến cô khó hiểu, Hảo Nhiên không nhìn ra được.

Giống như đang cười, nhưng nghiêm khắc mà nói cũng không hẳn là cười.

Cùng lắm là môi hơi nhếch lên, lộ ra ý tứ khó hiểu.

Hảo Nhiên nhìn không hiểu, dứt khoát không thèm nghĩ nữa.


Cô cảm thấy người này đang cố ý tỏ vẻ thâm trầm với mình.

Dù sao cô cũng đã về nước, những lần đấu đá giống như hôm nay về sau sẽ còn nhiều nữa.

Nhất định là trong lòng Lăng Phong Sở đang suy tính gì đó, nhưng sẽ không dễ gì nói cho cô biết.

Hảo Nhiên quay mặt đi, ở trong lòng thầm chuẩn bị vô số cách nhắm vào anh.

Xe chạy đến hồ Kim Lung, Hảo Nhiên bình tĩnh nói “cảm ơn” liền chuẩn bị xuống xe.

Nhưng mới đặt một chân xuống đất, cô chợt nhớ tới gì đó, lại ngồi vào trong xe.

Cô không muốn nợ Lăng Phong Sở chút ơn nghĩa nào.

Chuyển khoản tiền xe gì đó quá nông cạn, Lăng Phong Sở cũng không thiếu mấy chục ngàn này.

Hảo Nhiên suy nghĩ một hồi, lấy một thỏi son còn nguyên tem từ trong túi ra, từ tốn giải thích cho mình trước.

“Đừng nói tôi ngồi xe anh miễn phí, màu này là bản số lượng giới hạn, cả thế giới chỉ có 2 thỏi, một thỏi thì của diễn viên hạng A bên Pháp còn thỏi này là của tôi.

Thân thỏi son được làm từ đá thiên nhiên cùng với viên kim cương nhỏ khó lắm mới làm ra được đấy, nghe đâu đá này mà tặng bạn gái thì sẽ bên nhau mãi mãi luôn đó.

Anh cầm đưa cho người trong lòng đi.”


Nói như thế nào thì cô cũng vô ý giành kim cương của người ta, tặng son phiên bản giới hạn cũng coi như huề nhau.

Sau khi thanh toán xong “tiền xe”, Hảo Nhiên duyên dáng bước xuống xe.

Mãi cho đến khi người đi xa, bước vào cổng biệt thự, Lăng Phong Sở mới hoàn hồn từ loạt hành động này của Hảo Nhiên.

Dưới ánh đèn, anh cầm thỏi son môi cô để lại.

Quả nhiên vẫn là phong cách đó, ngay cả vỏ son cũng được làm từ viên kim cương nhỏ, tinh xảo loá mắt.

Phía dưới khắc ký hiệu trái tim, chắc là số được Hảo Nhiên khắc dấu.

Mở nó ra, chất son màu đỏ có kết cấu nhung, màu sắc rất cao cấp.

Lăng Phong Sở không hiểu biết về son của phụ nữ, anh nhìn một hồi, cũng không biết tại sao lại nở nụ cười, đậy lại một lần nữa, bỏ vào trong túi trong của áo vest.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận