Ngông Cuồng


Lúc này, ông cụ Hảo cùng ba mẹ Lăng từ thư phòng cười nói vui vẻ đi ra, trực tiếp kết thúc cuộc nói chuyện của hai người.

“Vậy chuyện này liền nhờ hai cháu rồi.”

“Chuyện nhỏ ấy mà, Nhiên Nhiên cũng xem như một nửa con gái của chúng cháu.”

Hảo Nhiên không nghe được họ nói gì, thấy người lớn ra, cô thay đổi sắc mặt, lễ phép đứng dậy chào ba mẹ Lăng: “Tạm biệt chú dì ạ.” Nhưng lại nhắm mắt làm ngơ Lăng Phong Sở.

Ba mẹ Lăng hồn nhiên không phát hiện ra sự khác thường của hai người, còn cho là lâu không gặp mặt nên hơi xa lạ, trước khi đi còn dặn dò nói: “Nhiên Nhiên.

thường đến chơi nhé.”

Người nhà họ Lăng vừa rời đi, ông cụ Hảo đứng ngoài hiên nhìn bóng dáng chiếc xe chạy đi nhịn không được cảm khái: “Vừa rồi nghe chú Lăng của con nói, công ty của Phong Sở mới mở có 8 tháng mà đã vượt qua cả thành tích năm ngoái của trụ sở chính Lăng gia.”

Hảo Nhiên hừ một tiếng, thầm nghĩ kiếm được nhiều tiền như vậy còn không phải là vắt cổ chày ra nước à.

Đến tặng có món quà cũng chán nữa.

Ngay khi ý nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu cô thì tin nhắn điện thoại vang lên.

Ác quỷ đội lốt thiên thần: “Viên kim cương màu đen đó tôi tính mua làm quà tốt nghiệp cho em.

Em có cho tôi cơ hội chưa?”


Sau khi từ trang viên Mãn Du trở về, Hảo Nhiên không ra khỏi nhà suốt hai ngày, cô cũng không nhận bất kỳ lời mời nào của bạn bè.

Ngoài thời gian chênh lệch múi giờ, cô còn dành thêm hai ngày để chấp nhận sự thật rằng mình có thể có được viên kim cương màu đen miễn phí, nhưng lại dùng tiền để giành giật.

Hảo Nhiên sống 25 năm, chưa từng có phút giây nào cô cảm thấy mình lại có lỗi lớn với bản thân như bây giờ.

Cuối cùng cô cũng hiểu được ý cười khó hiểu trong mắt Lăng Phong Sở sau khi mình lấy được viên kim cương vào đêm đấu giá đó.

Giống như chưa bao giờ thấy ai vội vàng tiêu tiền như cô.

Tức nhất chính là, tốn tiền vô ích thì thôi đi, cô còn đưa cho Lăng Phong Sở một thỏi son phiên bản giới hạn toàn cầu.

Lần này người đàn ông kia đúng là thắng oanh liệt.

Hảo Nhiên không trả lời tin Wechat của Lăng Phong Sở.

Cô không biết nên trả lời như thế nào.

Dường như dù trả lời thế nào cũng sẽ có vẻ cô đang tỏ ra khôn lõi.

“Lăng Phong Sở thật sự không phải con người.” Đã là ngày thứ ba nhưng khi Hảo Nhiên nhớ tới chuyện này vẫn không nhịn được mà phàn nàn với Mộc Nhã: “Anh ấy làm như vậy không sợ ban đêm ngủ yên giấc sao?”

Mộc Nhã lần nào nghe cũng cười: “Chị nghe nói Lăng tổng làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật.”

Hảo Nhiên thầm nghĩ chắc là nghe nói thôi chứ thật ra là éo có vụ này.

Đúng vậy, một người có kỷ luật còn đáng sợ hơn ma quỷ làm sao có thể cắn rứt lương tâm vì một chuyện vặt vãnh như việc khi không lại nhận được thỏi son quý giá của người khác chứ.

Mặc dù trên thỏi son kia không có gì nhưng nếu nhìn kỹ thì ở giữa hình trái tim phần đáy son có khắc dấu tay của cô đó là điều mà Hảo Nhiên thích nhất, nhưng thứ đã cho đi Hảo Nhiên chưa từng đòi lại.

Chuyện này cuối cùng cũng chỉ có thể đành ngậm đắng nuốt cay.

Đang hút thuốc trong phòng khách, điếu thuốc này là thứ 6 trong một buổi sáng của Hảo Nhiên, thấy Hảo Nhiên mặt phờ phạc như vậy! Triệu Dung liền lấy điện thoại ra đi vào phòng bếp nhắn tin cho ai đó.

[ Cậu chủ, cô chủ vẫn ổn chỉ là gương mặt có chút kém đi.

]

Đầu bên kia: [ Sao như vậy? ]

Triệu Dung chụp bức ảnh Hảo Nhiên đang hút thuốc gửi qua cho bên kia: [ Điếu thứ 6 rồi ạ, cô Hảo không thèm ra ngoài nữa ạ! ]

[ Khuyên cô ấy đừng hút nhiều, không tốt cho sức khỏe.]


[ Trợ lý Mộc có khuyên nhưng mà cô chủ nói là quen rồi ạ! ]

Trong văn phòng, Lăng Phong Sở nhìn tin nhắn Triệu Dung gửi tới, đột nhiên không biết nên bày vẻ mặt gì.

Anh xoa giữa lông mày, cười một tiếng rồi ném điện thoại sang bên cạnh.

Trợ lý Nhâm Luân từ lâu đã hiểu rõ ý nghĩa từng biểu cảm của anh.

Cái vẻ mặt nói không nên lời này chỉ có thể có liên quan đến vị tiểu thư nhà họ Hảo kia.

Mấy năm nay anh đã thấy quá nhiều.

Nhâm Luân đứng cạnh bàn làm việc, hắng giọng nói: “Hồ tổng muốn hẹn anh ăn trưa để nói về chuyện Song Phan.”

Lăng Phong Sở không có ấn tượng gì: “Hồ tổng nào?”

“Hồ Bách của túi xách J, người suýt chút nữa đã nhận thầu mảng hành lý chuyên dụng của hàng không nội địa.”

Nhâm Luân vừa nói đồng thời đưa tư liệu đã thu thập được cho Lăng Phong Sở: “Gần đây bọn họ đã phát triển một nhãn hiệu túi xách mới, trụ sở chính chuyển từ Nam Á tới Đế Đô, muốn đặt trụ sở ở tầng ba của Song Phan.”

Lăng Phong Sở nhìn lướt qua, không mặn không nhạt thu hồi tầm mắt: “Phòng xúc tiến đầu tư để làm gì, mấy chuyện thế này cũng tìm đến tôi?”

Vừa dứt lời, ba Lăng đột nhiên gọi điện thoại tới.

Mặc dù mấy ngày nay ầm ĩ với Lăng Phong Sở, nhưng Hảo Nhiên vẫn chưa quên chuyện chính.

Cô chuẩn bị dùng danh nghĩa của Hội chị em tổ chức một hoạt động từ thiện.

Sở dĩ Hảo Nhiên có thể trở thành thiên kim nổi tiếng ở Đế Đô, ngoại trừ bối cảnh gia đình hùng hậu, còn nhờ vào “Hội chị em” mà cô một tay sáng lập.

Khi những thiên kim tiểu thư khác còn đang du lịch vòng quanh thế giới, chụp hình với người nổi tiếng thì Hảo Nhiên đã bắt đầu thay đổi hình ảnh Hội chị em, thành công thiết lập danh thiếp cho mình với tư cách một nhà từ thiện trẻ tuổi, mở rộng ảnh hưởng xã hội của nhà họ Hảo.


Đây cũng là lý do một số người trong xã hội thượng lưu ở nước ngoài coi trọng Hảo Nhiên.

Hảo Nhiên ra nước ngoài 8 năm, hiện tại dù sao cũng phải làm chút gì đó để thông báo một tiếng, cô đã trở lại.

Cũng tránh cho chó mèo nào cũng có thể giành người với Hội chị em.

Ngụy Lộc là hội phó Hội chị em, Hảo Nhiên cũng muốn bàn bạc chuyện này với cô ấy một chút.

Hơn nữa, hai ngày này cô ấy không ngừng gọi điện thoại hẹn Hảo Nhiên đi ăn, hai người liền hẹn trưa hôm nay gặp mặt.

Bạn thân gặp gỡ nên Mộc Nhã không đi theo, hôm nay Hảo Nhiên tự lái xe đến chỗ ăn trưa.

“Trung tâm thương mại Song Phan?” Nhìn địa chỉ Ngụy Lộc gửi tới, Hảo Nhiên bỗng dưng nhớ tới tòa nhà chọc trời mà cô đã nhìn thấy khi đi ngang qua khu trung tâm thành phố vào cái đêm cô trở về nước.


Cô gọi cho Mộc Nhã: “Mình nghe nói đây là một trung tâm thương mại xa xỉ mới ở Đế Đô?”








Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận