Ngông Cuồng


Mộc Nhã gật đầu: “Ừm, ông nội biết em về liền gọi điện thoại cho chị.”

Triệu Dung lúc này xuất hiện ở phía sau: “Cô chủ, hôm nay cô muốn mặc bộ nào?”

Hảo Nhiên quay lại, thoáng nhìn mấy bộ quần áo trong tay cô thì khẽ nhướn mày.

“Em chọn?”

Triệu Dung có chút ngượng ngùng: “Trợ lý Mộc nói chị trở về thăm ông nội, em cảm thấy ông cụ hẳn là thích kiểu này.”

Hảo Nhiên không khỏi nhìn Triệu Dung thêm vài lần, nghĩ thầm cô gái nhỏ này cũng thật chu đáo.

Hôm nay cô muốn ăn mặc đơn giản về nhà cũ.

Dù sao hôm qua cô đã tiêu xài hoang phí 8000 vạn, nếu hôm nay còn loè loẹt mà trở về, khó tránh bị ông nội cằn nhằn một buổi.

“Lấy cái này đi.” Hảo Nhiên chỉ vào một cái váy liền tweed lông lấp lánh đen cúc đính kim loại viền xích.

Khu biệt thự nơi Hảo Nhiên sống nằm trong khu vực sầm uất ở trung tâm thành phố, cách ngôi nhà cũ của nhà họ Hảo ở trang viên Mãn Du không xa.

Người già không giống người trẻ tuổi, họ thích sự yên tĩnh.


Khi đến nhà cũ thì cũng đã sắp tới giờ ăn trưa.

“Ông nội!” Mới vừa vào cửa Hảo Nhiên liền ôm lấy ông cụ hôn một cái: “Ông có nhớ cháu không?”

Trước mặt người ngoài, Hảo Khâm Chung là chủ tịch tập đoàn Khiết Vũ, là doanh nhân nức tiếng cả nước, luôn hành động mạnh mẽ dứt khoát, không giận tự uy.

Nhưng một người như vậy ở trước mặt Hảo Nhiên lại tự động trở thành một người ông hiền hòa, nuông chiều cháu gái tới cực điểm.

Hảo Khâm Chung đánh yêu Hảo Nhiên một cái: “Cháu lúc nào cũng làm loạn, tiệc tốt nghiệp cũng không tham gia mà đã chạy về nước.”

“Tiệc tùng cháu tham gia còn ít sao?”Hảo Nhiên hờ hững nói, giọng ngọt ngào: “Còn không phải do cháu nhớ ông nội sao, nên mới muốn sớm quay về để gặp ông.”

Hảo Khâm Chung cười sảng khoái, sau đó không nương tình mà vạch trần cô: “Là muốn gặp viên kim cương 8000 vạn chứ.”

....

Hảo Nhiên không ngờ ông cụ biết chuyện mình tiêu xài phung phí nhanh như vậy, chớp chớp mắt, lập tức lấy món quà mình mang tới cho ông nội một bức tranh cao cấp làm từ sứ Thanh Hoa, nhìn xa trông giống một bức tranh cổ, mang đậm nét đẹp rất nghệ thuật.

“Ông nội có thích không?” Hảo Nhiên dỗ dành ông cụ: “Bức tranh này do cháu tự mình chọn nguyên liệu rồi tìm một nghệ nhân điêu khắc ngọc làm.”

Hảo Khâm Chung được dỗ đến khóe môi không hạ xuống được: “Thích chứ, cháu mua gì ông nội cũng thích.”

Hai ông cháu nói chuyện một hồi, cũng không biết nói tới cái gì mà ông nội bỗng nhiên nảy ra một ý, cầm tay Hảo Nhiên hỏi: “Cháu đi nước ngoài 8 năm, đã có bạn trai chưa?”

Hảo Nhiên khựng lại, vẫn chưa hoàn hồn: “Dạ?”

Hảo Khâm Chung nói: “Cháu đã 25 rồi, cũng nên yêu đương.”

Hảo Nhiên ngẩn ra hồi lâu, sau khi tỉnh táo lại mới nhớ tới việc tối qua mình trằn trọc trên giường không ngủ được, cảm thấy sắp có chuyện xảy ra

Chắc ông nội đã nghe tin Lăng Phong Sở có người yêu, cho nên mới bắt đầu ngấm ngầm so sánh cô với Lăng Phong Sở.

Dù sao từ nhỏ đến lớn phong cách của ông đều như vậy.

“Nhiên Nhiên, Phong Sở đi thi lại đoạt giải.....”

“Nhiên Nhiên, Phong Sở nhận được thư mời của đại học K.”


“Nhiên Nhiên, công ty của Phong Sở đã lên sàn.”

Có đôi khi Hảo Nhiên tự hỏi liệu có phải ông nội là fan hâm mộ ngầm của Lăng Phong Sở không.

Nếu không thì tại sao từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng thông báo hết thảy thành tựu của anh ở bên tai cô.

Cho nên bây giờ đến chuyện tìm nửa kia cũng phải cùng Lăng Phong Sở cạnh tranh sao?

Lăng Phong Sở có chút khó chịu, xụ mặt ngồi đối diện với ông nội: “Ông nội, ông có thể đừng muốn cháu học mọi thứ của Lăng Phong Sở không, chuyện Lăng Phong Sở yêu đương đâu có liên quan tới cháu.

Cháu còn muốn chơi thêm mấy năm nữa.”

Hảo Khâm Chung ngẩn người, xích lại gần cháu gái một chút, trưng nguyên vẻ mặt hóng hớt: “Sở Sở yêu đương?”

“?” Hảo Nhiên chớp mắt: “Ông không biết sao?”

“Ông không biết!”

“……”

Xem ra lần này đánh giá sai rồi.

Nhưng ông cụ lại đầy hứng thú: “Chuyện khi nào? Sao cháu biết được? Con gái nhà ai?”

Mặc dù Hảo Nhiên và Lăng Phong Sở không hợp, nhưng cũng không thích nhiều chuyện sau lưng người ta.

Cô hàm hồ nói mình cũng không rõ lắm, vừa khéo ngoài cửa có tiếng xe hơi, dường như có khách đến.


Khi dì giúp việc ra mở cửa, Hảo Nhiên cũng mượn cơ hội này lẻn vào nhà vệ sinh.

Trong lúc rửa tay, Hảo Nhiên nghĩ cô cũng không xem là bịa đặt đúng không?

Lăng Phong Sở tới đấu giá viên kim cương, ngày hôm qua hỏi có phải anh đang theo đuổi phụ nữ hay không anh cũng không phủ nhận.

Không sai, là anh ấy cam chịu.

Tự an ủi mình như vậy, Hảo Nhiên rửa tay xong thản nhiên ra khỏi nhà vệ sinh.

Không nghĩ tới mới ra tới liền nhìn thấy trên sô pha ở phòng khách đã có thêm ba người.

Nghe thấy động tĩnh, ba mẹ Lăng liền quay đầu lại, ôn hòa vẫy tay nói: “Tiểu Nhiên, mau tới đây cho chú dì nhìn xem.”

Ông nội cũng cười: “Chú Lăng và dì Kim của cháu nghe nói cháu về liền nóng lòng muốn tới gặp cháu, mau chào hỏi nào.”

Hảo Nhiên rõ ràng sửng sốt trong giây lát, tầm mắt chếch đi một chút liền nhìn thấy một người đàn ông quen thuộc ở bên kia sô pha.

Hôm nay anh ăn mặc đơn giản, áo sơ mi trắng còn cởi hai cái cúc, xắn tay áo lên gọn gàng, có thể là nghe thấy cô đi ra nên cũng ngẩng đầu nhìn sang đây.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận