Chuyến bay kéo dài hơn bốn tiếng, chuyên cơ của Ngạo gia cuối cùng cũng đáp xuống sân bay ở đảo tư nhân, thuộc gia sản của Ngạo Lăng Cẩn trong phạm vi thành phố Geneva, bang Geneva.
Đảo nằm bên bờ sông thơ mộng.
Trên đảo gồm tám ngôi nhà với đầy đủ những tiện nghi bậc nhất, trong đó dinh thự chính rộng hơn bảy trăm mét vuông là nơi mà Ngạo Lăng Cẩn thi thoảng lui đến mỗi lần ghé sang.
Phía Bắc đảo là bến tàu, phía Tây đảo là sân bay.
Bao quanh dinh thự chính gồm có sân tennis, sân golf và một trường đua ngựa.
Hiện tại đã là sáu giờ tối, khắp đảo từ trong ra ngoài đều bật đèn sáng rực.
Đảo tư nhân của Ngạo Lăng Cẩn lại lần nữa nghiễm nhiên trở thành viên ngọc nổi bật nhất tại hồ Geneva.
Còn chưa kịp chiêm ngưỡng cảnh quan hoành tráng ở đây, Lam Hạ đã phải ngồi yên chịu trận để cho các chuyên viên trang điểm và trang phục chuẩn bị cho cô.
Buổi tiệc đêm nay, Ngạo Lăng Cẩn đã nhấn mạnh đạc biệt quan trọng, một chút sơ suất cũng không được phép xảy ra.
Lam Hạ ngồi trước gương, nhìn mái tóc đang được nữ chuyên viên phía sau chăm chút, trong lòng cơ hồ thấy nặng trĩu.
“Hội nghị của cha nuôi thì liên quan gì đến mình? Sao nhất quyết phải bắt mình theo mới được chứ? Thật mệt chết mất!”
Lẩm bẩm rồi Lam Hạ khẽ cau mày, lập tức khiến chuyên viên trang điểm phải nhắc nhẹ.
“Ngạo tiểu thư, chỉ một chút nữa chúng ta đã xong rồi! Cẩn thận, kẻo làm hỏng cả thì nguy mất.”
“Xin lỗi, tôi không cố ý!”
Cúi xuống nhìn bộ váy trên người, thực sự trong lòng có chút cảm thán về mắt thẩm mỹ của Ngạo Lăng Cẩn.
Những bộ cánh dạ hội mà Ngạo Lăng Cẩn đã chọn cho cô, tất thảy mười đều tuyệt cả mười!
“Nếu cha nuôi có bạn gái, chắc chắn cô gái đó sẽ còn khoác lên người những thứ còn đẹp hơn như thế!”
Lam Hạ nghiêng đầu, trong miệng khẽ nói một câu khen ngợi.
Bỗng, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Sau đó là Ngạo Lăng Cẩn bước vào.
Thật ngắn gọn như mọi khi, anh hỏi: “Xong chưa?”
“Ngạo tiên sinh, chúng tôi đã xong rồi! Ngài nhìn xem, có vừa ý hay chưa?”
Nói rồi ba nữ chuyên viên liền tránh sang một bên, để tiện cho Ngạo Lăng Cẩn quan sát.
Lam Hạ ngồi ngây người tại chỗ, tròn mắt nhìn người đàn ông cao quý đang chậm rãi tiến về phía mình.
Tự nhiên trong lòng cảm thấy có chút hồi hộp.
“Cha nuôi…”
Lam Hạ khẽ gọi, trong giọng nói vẫn là sự căng thẳng vụn về không thể che đậy.
Ngạo Lăng Cẩn đứng ngay trước mặt cô, đưa mắt nhìn lấy hình ảnh của cô trong gương.
Hài lòng nói: “Rất đẹp!”
“Cha nuôi, con…”
“Vẫn là thứ này hợp với con hơn!”
Ngạo Lăng Cẩn nói, tiện tay tháo bỏ sợi dây chuyền mà Nguỵ Thái Văn đã tặng cho Lam Hạ.
“Cái này…”
Lam Hạ lúng túng muốn lấy lại, nhưng ánh mắt lạnh lùng của Ngạo Lăng Cẩn làm bàn tay vừa muốn đưa ra của cô liền thu về vị trí cũ.
Nhíu mày nhìn cô, Ngạo Lăng Cẩn trầm giọng hỏi: “Con vẫn còn cả gan dám đeo nó?”
“Cha nuôi, người vẫn còn giận sao?”
Lam Hạ lo sợ nhìn Ngạo Lăng Cẩn, cánh môi căng mọng vì lớp son dưỡng hơi mím lại với nhau.
Cử chỉ này của cô vô tình lọt vào mắt Ngạo Lăng Cẩn, khiến anh thực muốn một lần nữa đem đôi môi ngọt ngào này mà ăn trọn.
Ngạo Lăng Cẩn kéo ngăn tủ, không nương tay ném mạnh sợi dây chuyền vào trong.
Không nhìn Lam Hạ, nhưng khẩu khí lại đầy mùi đe doạ.
“Ta không giận, nếu như con không mang theo thứ này trên cổ vào tối nay.”
“Được rồi! Ta đợi con trên du thuyền.”
Nói rồi Ngạo Lăng Cẩn xoay lưng rời khỏi phòng, trong vài giây đầu sau khi anh rời đi, vẻ mặt Lam Hạ vẫn ngây ngốc như vậy.
Cô nhìn sang ngăn kéo vừa bị Ngạo Lăng Cẩn mạnh tay đóng lại, tự dưng cảm thấy ngờ nghệch khó hiểu.
Thái độ của Ngạo Lăng Cẩn vì sao mỗi lần nhắc đến Nguỵ Thái Văn lại tệ đến thế?
“Là do cha nuôi ghét Nguỵ gia, hay còn do cha nuôi…”
“Tiểu thư, đến giờ rồi!”
Tiếng của Lam Vũ nhất thời cắt ngang sự suy diễn của Lam Hạ.
Cô đứng dậy, lần nữa để các chuyên viên kiểm tra mọi thứ rồi mới cùng Lam Vũ rời khỏi.
Đoạn đường từ dinh thự ra bến tàu không xa, thông qua đại sảnh bao quanh bằng kính có một lối đi riêng dẫn thẳng ra cầu nối ở bến tàu.
Phía trước, Ngạo Lăng Cẩn ngồi trên tầng thượng của du thuyền, nhâm nhi chút rượu nhẹ.
Từ góc độ nhìn xuống, anh thấy sự xuất hiện của Lam Hạ lại vô thức đẹp đến động lòng.
Cô mặc một bộ váy xoè màu hồng nhạt, tóc được uốn sóng xoã hờ hững hai bên vai.
Gương mặt được tô điểm chút son phấn càng trở nên sắc sảo và nổi bật.
Cô đi giữa hai dãy đèn vàng đang rực sáng ở hai dãy thành cầu, trong đôi mắt say mê của Ngạo Lăng Cẩn lại càng trở nên xinh đẹp thoát tục.
Là đẹp đến mức phải khiến mười ngón tay Ngạo Lăng Cẩn cơ hồ siết lại.
Phía dưới, Lam Hạ đã bước lên du thuyền.
Cảm nhận đươc có ai đó đang dõi theo mỗi bước chân của mình, Lam Hạ mới dừng lại.
Ngước mặt lên, Lam Hạ chợt giật thót cả tim khi chạm phải ánh mắt của Ngạo Lăng Cẩn ở tầng trên.
Trong lòng Lam Hạ dâng lên loại cảm giác bị áp đảo, thình lình không rõ ánh mắt mà Ngạo Lăng Cẩn đang dùng để nhìn mình là loại ánh mắt gì.
Chỉ biêt rằng đối diện với nó, khiến thần kinh cô thực sự cảm thấy ngột ngạt.
“Cha nuôi…”
Ngạo Lăng Cẩn im lặng nhìn Lam Hạ, hồi lâu cũng không nói nửa lời.
Khẽ lắc nhẹ ly rượu trong tay, Ngạo Lăng Cẩn đưa lên miệng, thong thả uống một ngụm.
Mắt vẫn hướng về Lam Hạ, cánh môi chậm rãi cong lên, trao cho cô một nụ cười đầy ẩn ý.
[…]
“Thiếu gia đâu?”
“Thưa lão gia, cậu hai nói trong này bí bách nên đã ra ngoài hóng gió.
Lát nữa sẽ quay lại ngay.”
Nguỵ Trình trong lòng quả thực có chút nóng giận, nhưng cũng chỉ đành ngậm lửa thở hắc một hơi.
Nguỵ Thái Văn – đứa con này của ông hôm nay lại vâng lời ông, theo ông đến Thuỵ Sĩ để tham dự hội nghị vốn đã là chuyện hiếm có.
Ông tuy giận Nguỵ Thái Văn nhưng cũng không phải nhẫn tâm đến mức không công nhận sự hợp tác này của con trai.
“Được rồi! Khi nào thiếu gia quay lại, bảo thiếu gia chuẩn bị cùng ta đến buổi hội nghị.
Không được chậm trễ!”
“Vâng, lão gia!”
Đứng trên sân thượng, Nguỵ Thái Văn nhìn thấy Nguỵ Trình vừa từ trong đại sảnh rời đi, bộ dạng vẫn hằn hộc như mọi lần.
Anh đứng đó, nhìn theo bóng dáng Nguỵ Trình bước vào đại sảnh ở khu phía Bắc, cửa miệng vô thức bật ra tiếng cười.
“Lâm Lâm, lần này theo ông ấy đến đây, mong rằng sẽ không phụ sự trông đợi của chị!”
Nói rồi Nguỵ Thái Văn đưa điếu thuốc lên môi, chưa kịp rít một hơi lại bất chợt nghe thấy giọng nói của Lam Hạ vang lên trong đầu.
Chính là khoảnh khắc lần đầu anh gặp Lam Hạ, vào năm cao trung thứ hai ở học viện Triết Duật.
“A, thấy rồi!”
Nguỵ Thái Văn vừa mồi lửa điếu thuốc đang ngậm trên miệng, nghe thấy giọng của một nữ sinh thốt lên, chỉ thờ ơ quay sang hỏi.
“Thấy gì?”
“Thấy anh hút thuốc trong trường!”
Lam Hạ chỉ tay lên thứ trên miệng Nguỵ Thái Văn, hất cằm nói.
Không để tâm đến lời nói của Lam Hạ, Nguỵ Thái Văn còn cố tình rít một hơi dài rồi phả ra làn khói trắng đục trước mặt.
Thản nhiên nhếch cười: “Vậy thì sao?”
“Anh…”
Lam Hạ khó chịu né tránh, che miệng mà ho khụ khụ.
Trong lòng thực sự căm ghét loại hành động thô lỗ này, mạnh tay gạt rơi điếu thuốc trên tay Nguỵ Thái Văn xuống đất mà dùng giày dẵm tắt.
Cáu gắt nói: “Thật bất lịch sự, sao lại có thể nhả khói thuốc vào mặt người khác được chứ?”
Đáp lại Lam Hạ chỉ có ánh mắt cười cợt không mấy bận tâm của Nguỵ Thái Văn.
Anh ném cho cô cái nhếch môi đầy nhạt nhẽo rồi xoay lưng đi.
Nhưng vừa đi đươc hai bước đã bị Lam Hạ níu áo kéo quay trở lại.
Chạy ra phía trước, Lam Hạ nhìn lên ngực áo bên trái của nam sinh kia.
Đắc ý đe doạ: “Nguỵ Thái Văn lớp chọn năm hai ư? Được rồi! Tôi đi mách giám thị, nam sinh ưu tú nhất trường hoá ra lại trốn ở đây lén hút thuốc!”
Lam Hạ lém lỉnh nói, vốn chỉ có ý muốn doạ người này một chút cho hả giận nhưng không ngờ lại tính sai một bước.
Ngay khi cô vừa muốn quay đi thì vai áo đã bị một lực phía sau kéo lại rất mạnh.
“Bỏ ra!”
Lam Hạ vùng vẫy, muốn gỡ tay người kia ra nhưng không được.
“Ngạo Lam Hạ! Ra là con gái cưng của Ngạo gia, thảo nào khẩu khí lại lớn như vậy!”
Giọng nói trầm ấm vang nhẹ bên tai, mang theo sức nóng thiếu niên lướt qua làm Lam Hạ vô thức rùng mình.
Lam Hạ cũng thật không ngờ, người này lại tinh ý và ranh mãnh đến thế.
Kéo cô trở lại đã rất nhanh nhìn qua bảng tên trên áo cô, còn dùng loại ngữ khí kiêu căng kia mà nói chuyện.
Chắc hẳn gia thế cũng không tầm thường!
Nhưng Lam Hạ mọi khi không hề ỷ lại vào danh tiếng của Ngạo Lăng Cẩn, đến hôm nay mới mang ra sử dụng.
“Biết tôi là con gái của Ngạo gia thì mau bỏ tay ra! Nếu để cha nuôi của tôi biết anh hành xử lỗ mãng, nhất định ông ấy sẽ chặt đứt tay anh đấy!”
“Vậy sao!? Tôi thực sự cũng tò mò muốn biết, dáng vẻ tức giận của Ngạo tiên sinh đáng sợ như thế nào!”
Lam Hạ vừa muốn đôi co thì lại thấy giám thị từ xa đang đi đến.
Cô mới hoảng hốt khẽ thốt lên: “Giám thị Hào…mau…mau bỏ ra!”
Thấy vậy, Nguỵ Thái Văn cũng chịu buông Lam Hạ ra.
Nhưng anh còn tưởng cô nữ sinh này sẽ chạy đi mách giám thị tội anh dám hút thuốc thì lại khá ngạc nhiên khi cô ấy lại giúp anh che giấu, nhanh chân đá điếu thuốc bên dưới văng vào trong kẹt tường.
“Không mách à?”
Nguỵ Thái Văn cười, giọng có chút trêu ghẹo.
Lam Hạ mắt vừa nhìn vị giám thị phía trước, vừa phủi phủi tay.
“Không mách được, bởi vì hiện giờ tôi còn đang trốn tiết!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...