Ngôn Tình - Tuyển Tập

1. "Lại lên cơn gì vậy hả?"

Lâm Thế Nhân đè tay Giang Từ, giãy giụa muốn tránh thoát, lại bị y ngồi đè lên nửa thân người.

"Lâm Thế Nhân!" Giang Từ gằn giọng. "Địt con mẹ nó anh muốn chết? Tôi địt con mẹ đéo cho anh chết!"

Hơi thở y dồn dập, trán nổi gân, lực tay đặt ở cổ khiến Lâm Thế Nhân hít thở khó khăn.

"Này, tao đéo phải..."

"Tại sao anh lại không nguyện ý đến thế?" Giang Từ cắt lời hắn, lớn tiếng. "Tại sao không thể ở bên cạnh tôi? Dù có chết cũng không muốn ở bên cạnh tôi? Anh ghét tôi đến thế sao? Tại sao lại ghét tôi đến thế?!"

Lâm Thế Nhân nghẹn họng, hơi ngây ngốc nhìn vào đôi mắt đỏ au của Giang Từ.

Giang Từ cũng nhìn hắn chòng chọc:

"Tôi chưa từng trải qua cảm giác này, cảm giác khi tất cả mọi người quay lưng cũng chưa từng không thể chịu nổi như thế. Tôi đéo biết tại sao mình thích anh, nhưng thích anh thì làm sao, biết lí do hay không thì có thể thay đổi được sao? Tôi biết thay đổi làm sao? Tay tôi đã nhuốm máu, tôi không thể quay đầu, cũng sẽ không quay đầu. Bốn phía của tôi đều là biển cả, anh có hiểu không?"

Y nói: "Tôi chưa từng mong đợi lòng thương hại từ người khác, nhưng chỉ cần anh đối xử tốt với tôi một chút, dù cho đó chỉ là lịch sự, tôi cũng đã rất vui. Tôi luôn biết hạnh phúc là xa xỉ, nhưng vẫn mong anh có thể ít nhiều bố thí cho tôi, tại sao cũng không được? Tôi nhốt anh, là tôi sai, nhưng tôi còn biết làm thế nào? Nếu anh lại tiếp tục biến mất như thế, tôi biết làm thế nào? Thích anh nhiều như thế, tôi biết làm thế nào?"





2. "Giang Từ." Đây chắc hẳn là lần đầu tiên Lâm Thế Nhân nhìn Giang Từ với ánh mắt kiên định như vậy. "Tôi nghĩ rằng... Tôi cũng thích cậu."

Giang Từ không nói gì.

Hai người ngồi trên hai bên sofa tạo thành góc vuông, mặt đối mặt. Không khí xung quanh pha trộn chút se lạnh của đầu thu, lòng bàn tay Lâm Thế Nhân lại hơi ướt mồ hôi.

"Không. Không phải tôi nghĩ." Lâm Thế Nhân tiếp. "Tôi thích cậu. Không phải kiểu vì được thích mà cảm kích thích lại, càng không phải vì áy náy nên cố tình bù đắp. Dù tôi biết điều này có chút bồng bột, nhưng nếu không thật sự chắc chắn, tôi sẽ không bao giờ nói ra sớm như vậy."

Hắn nói: "Tôi thừa nhận bản thân từng vì thân phận của cậu mà nảy sinh dị nghị, nhưng tôi không phải Phật, tôi không có quyền phán xét cậu, cũng sẽ không phán xét cậu. Tôi không thuộc vào dạng người tốt gì. Tôi thích cậu, tôi không cần cậu phải thay đổi, nên cậu không cần dằn vặt chính mình. Chuyện trước đây với Trần Đức hay Chu Thanh Lam tuy không thể giải thích tường tận, tôi chỉ mong cậu có thể tin tưởng tôi, như việc tôi từng cứu cậu không vì lí do gì cả vậy."




3. Niềm tin vốn luôn là một thứ xa xỉ, thế mà những kẻ yêu nhau vẫn nguyện trao nó đi không điều kiện.





4. "Cơ lưng anh rất đẹp." Giang Từ nói.

Lâm Thế Nhân đáp: "Ừ."

"Xương cánh bướm cũng rất đẹp." Giang Từ nói.

Lâm Thế Nhân đáp: "Trời sinh."

"Eo sao cũng thon như vậy?"

Lâm Thế Nhân đáp: "Tập gym đấy."

"Vậy còn chỗ này?"

Giang Từ luồn tay vào lưng quần Lâm Thế Nhân, hai tay bóp hai cánh mông tròn trĩnh.

Lâm Thế Nhân: "Đệt."

Đờ mờ, hắn suýt quên hôm nay Giang Từ định làm cái khỉ mẹ gì.

"Được." Giang Từ bật cười. "Hôm nay tôi sẽ phục vụ anh thật tốt mà."




5. Con người là sinh vật có trái tim và lí trí, họ tìm đến nhau vì một lẽ dĩ ngẫu nào đó. Hợp nhau, bên nhau, bạc đầu. Vậy thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận