Ngôn Tình - Tuyển Tập

1. Người ở nơi đây, cuộc sống tựa như mấy tuyến đường trên bàn cờ đọng nước xen kẽ ngang dọc, mỗi một ngã tư cuối cùng đều sẽ lượn trở về điểm bắt đầu, lặp đi lặp lại, mấy thế hệ người có lẽ cũng đều lặp lại con đường y như vậy, thậm chí đã không cần thiết phải ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, cũng có thể thuận đường mà lặp đi lặp lại đi tới hết cả đời.

Người ở dưới lầu ngước cổ nhìn lên, người ở trên thò đầu ra cửa sổ dòm xuống, người đóng cửa lại vễnh tai lắng nghe, tâm tình của hầu hết mọi người sớm đã không còn hai chữ "Hy vọng", hay có thể nói từ trước tới nay chưa từng có qua, cũng căn bản sẽ không đi nghĩ, điều lạc thú duy nhất đại khái chính là những hỗn loạn và đau khổ vây quanh bên mình.








2. Bỏ qua chuyện não tàn này, số 1 kỳ thực là một chàng rất đẹp trai, việc ra sân này vẫn là có thể cho 82 điểm, 18 điểm còn lại dùng phương thức 666* mà gửi đi..."
(*666 nghĩa là rất lợi hại, đỉnh, ngầu, cừ...

666 là 6×3=18 điểm, 82+18=100, cách nói này vốn là cho tròn 100 điểm nhưng để khích lệ hơn nên mới là 666 – đỉnh đỉnh đỉnh)

"Bà cha nó, trong đầu tuyển thủ Tưởng Thừa mười ngàn con llama đang nhảy qua tòa nhà, cậu ta chắc chắn vô cùng vui mừng khi bộ dạng sợ hãi này của bản thân không bị người khác nhìn thấy..."

(Llama là lạc đà không bướu, đọc là Cǎonímǎ, ĐMM là Cāo nǐ mā)





3. Thực ra ở tuổi này vốn là nên như vậy, dù cho có suy nghĩ qua vẫn nghĩ không được quá xa, quá lâu dài, có phải tôi đã thích rồi không, phải, hiện tại đúng là thích rồi, tôi hiện tại đúng là bằng lòng, ngay bây giờ đúng là muốn yêu nhau... Còn cần cái gì nữa? Không cần nữa thì phải.








4. "Hôm nay có phim gì?" – Tưởng Thừa nắn nắn đầu ngón tay út Cố Phi trong túi


"Không biết" – Cố Phi thả vào trong lòng bàn tay cậu một viên kẹo nhỏ – "Kịp giờ phim gì thì xem phim đó đi, dù sao mục đích chính cũng không phải là xem phim."

"... Đệt" – Tưởng Thừa liếc mắt nhìn Cố Phi – "Cậu muốn làm gì? Cậu biết trong rạp chiếu phim đều là camera giám sát hồng ngoại không?".

"Việc này tôi đúng là chưa nghĩ qua... Không phải" – Cố Phi có chút giật mình cũng nhìn vào cậu, hơn cả buổi mới bật cười – "Thừa ca cậu nghĩ quá nhiều rồi có phải không?".

"Cút!" – Tưởng Thừa cắn răng.

"Tôi nghĩ chuyện khá đơn giản..." – Cố Phi nói.

"Im đi." – Tưởng Thừa thở dài.

"Tôi chỉ là muốn tìm một góc tối tối" – Cố Phi nói – "Ở cùng một chỗ với cậu."

"... Vì sao phải là góc tối?" – Tưởng Thừa buông lỏng Cố Phi ra, tiện tay lấy chìa khóa xe đạp ra từ trong túi cậu ta- "Tôi đạp xe chở cậu qua?"

"Ừm." – Cố Phi gật đầu.

"Vì sao phải là góc tối?" – Tưởng Thừa tiếp tục hỏi, mở khóa xe ra, ngồi lên xe.

"Vừa rồi ở quầy điểm tâm sáng" – Cố Phi nói – "Nếu tôi chạm vào cậu một chút, cậu sẽ nhảy lên cột đèn luôn phải không?".

"Hả" – Tưởng Thừa ngẩn ra – "Đệt, mấy chuyện này cậu cũng đâu có nghĩ ít hơn tôi!".

"Phải không đó?" – Cố Phi vắt lên chỗ ngồi phía sau – "Tôi cho rằng phải là động tác lớn thì camera giám sát hồng ngoại mà cậu nói mới có thể thấy được rõ ràng, kéo tay một cái, sờ chân một chút, không đến nỗi lo lắng có hồng ngoại hay không".

"Bỏ đi không nói nữa." – Tưởng Thừa 'chậc' một tiếng.

Cưỡi xe đi về phía trước mấy mét rồi cậu bỗng nhiên dừng xuống, quay đầu lại nhìn Cố Phi: "Tôi còn lời vẫn muốn chính thức nói luôn một chút, dù là hình như tôi đã nói qua một lần rồi".

"Tôi rất thích cậu" – Cố Phi nói – "Tôi sẽ luôn thích cậu cho đến khi cậu không cần tôi thích cậu nữa."

Tưởng Thừa hé môi nhìn cậu, không nói nên lời, cũng cảm thấy trong đầu ong ong.

Tôi rất thích cậu, lời này từ trong miệng Cố Phi nói ra khiến cậu có chút choáng váng.

"Cậu muốn nói gì?" – Cố Phi xoa xoa trên lưng cậu.

"... Quên rồi." – Tưởng Thừa nói.

Cố Phi cong cong khóe miệng không nói.

"À" – Tưởng Thừa dụi dụi mũi – "Nhớ ra rồi, chính là... Tôi thật sự rất thích cậu, trước giờ tôi chưa từng thích ai đến như vậy cả".

(Chương 55 tỏ tình)







5. "Ăn no rồi thì xỉa răng" – Tưởng Thừa nói với cửa sổ lầu hai – "Trước tiên nhai sạch cặn bã trong miệng mình đi rồi hãy nhai tới chuyện nhà người khác."








6. (Ch67,68 hình xăm)







7. "Cậu biết không, có một số người" – Cố Phi cuối đầu, dán ở bên tai cậu nhẹ giọng nói – "Sẽ với đủ loại phương thức cậu tình nguyện hay không tình nguyện mà ở lại trong ký ức cậu, ví dụ như tôi."




"Cố Phi" – Tưởng Thừa lỏng miệng ra, ghé vào lỗ tai cậu khẽ nói – "Tôi biết cậu đang suy nghĩ gì, cho dù sau này chúng ta không có ở cùng một chỗ, tôi cũng phải lưu lại ký hiệu trên người cậu, không cần quan tâm ai thấy, đều phải biết được cái này là của tôi, học bá chúng tôi chính là không nói đạo lý như thế."






8. Khi cậu muốn quay đầu tôi sẽ ở đây, khi cậu nhớ nhà tôi sẽ ở đây, khi cậu cần tôi tôi sẽ ở đây, có thể đứng bao lâu sẽ đứng bấy lâu. (Cố Phi)






9. Đối với những người trong lớp học này mà nói, khoảng thời gian lúc này trôi qua vô cùng chậm, e rằng thời gian này sang năm, lúc bọn họ quay đầu lại mới có thế phát giác, một năm lớp 12 này, trôi qua rất nhanh, nhanh đến mức rõ ràng chẳng lưu lại ký ức gì.








10. "Thừa ca" – Cố Phi đứng trước tủ quần áo, lấy từng chiếc quần áo của cậu đem ra – "Cậu không tự thu dọn hành lý của mình thật sao? Lỡ như tôi để vào những đồ cậu không thích..."

"Tôi không quan tâm." – Tưởng Thừa ngồi xếp bằng trên giường, cầm điện thoại của Cố Phi chơi Yêu tiêu trừ, đã rất lâu cậu không giúp Cố Phi chơi, Lý Viêm đã qua không biết bao nhiêu màn rồi, trò chơi cũng đã update thêm ba màn mới.

"Tới lúc đó đồ không vừa ý đừng có mắng tôi nha." – Cố Phi nói.


"Ừm" – Tưởng Thừa nhìn thoáng qua Cố Phi – "Bỏ thêm cái áo thun ngu ngốc có chữ FUCK kia của cậu vô đi."

"Cái áo thun ngu ngốc đó rất cũ rồi." – Cố Phi nói.

"Tôi khi ngủ mặc." – Tưởng Thừa cuối đầu tiếp tục chơi.

"Được thôi, lát nữa tôi trở về lấy." – Cố Phi cười cười.

"Với quần thể thao có sọc, hoodie đen của cậu nữa" – Tưởng Thừa nói – "Đúng rồi, với lại cái áo khoác màu xám... Ơ, còn thêm cái gì ta, nếu không cậu lấy thêm mấy cái... quần lót của cậu đưa tôi mang theo đi."

"Thế này đi" – Cố Phi vịn cửa tủ nhìn cậu – "Không lấy đồ ở đây nữa, ngài qua nhà tôi lấy đi?"

"Chỉ nhiêu đó được rồi" – Tưởng Thừa nghĩ nghĩ cũng cười lên – "Cậu không cần quan tâm tôi, cậu cũng đâu có thiếu mấy cái đồ đó đâu."

"Những đồ mà ngài muốn đều là những cái tôi mặc thường ngày." – Cố Phi nói.

"Haizz" – Tưởng Thừa liếc cậu ta – "Vậy bỏ đi, tôi lấy đi chắc cậu phải ở truồng mà đúng không?"

Cố Phi cười lên hồi lâu: "Phiền chết rồi, còn muốn thêm cái nào nữa không? Lát nữa trở về tôi lấy qua luôn."

"Cố Phi." – Tưởng Thừa nói.

"Hửm?" – Cố Phi nhìn cậu.

"Cố Phi." – Tưởng Thừa nói.

"Hả?" – Cố Phi lại đáp.

"Cố, Phi" – Tưởng Thừa nói – "Sao cậu đột nhiên thành chậm phát triển vậy?"

"... À" – Cố Phi cười lên – "Tôi biết rồi."

Cố Phi đi tới bên giường, hôn lên tràn Tưởng Thừa: "Không cần mang Cố Phi theo, vốn là của cậu, để ở đâu cũng không mất được, đều là của cậu hết."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận