Ngôn Tình - Tuyển Tập

1. Có người đang lặng lẽ đứng trước cửa sổ, đứng trong kí ức không thể xóa nhòa của cô sau này.

Về sau cô vẫn thường nghĩ, lấy anh làm mốc khởi điểm, quãng thời gian mười năm đó rốt cuộc có là gì đâu. Già nửa thời gian đều là cô yêu thầm. Anh là người đặt ra mốc thời gian, nhưng quãng thời gian đó lại không liên quan gì tới anh.

Số phận sở dĩ có thể mạnh mẽ là do nó có thể đứng ở điểm cuối để nhìn các cuộc gặp gỡ tình cờ mà nó tạo ra cho bạn ở dọc đường. Và những cuộc gặp gỡ tình cờ kia mặc dù lần nào bạn cũng cho rằng nó chiếm một vị trí không thể thay thế trong lòng mình, nhưng khi nhìn lại bỗng thấy đó chỉ là sự tồn tại rất tự nhiên và bình thường, giống như miếng ghép rất nhỏ gần như có thể bỏ qua trong cả một bức tranh lớn, tuy nhiên phải có nó thì bức tranh đó mới hoàn chỉnh.





2. "Ôn Hoành, cậu dạy mọi người đi, sao cậu có thể tính toán thời gian chuẩn xác như vậy, Ôn Tư Hoán vừa bước đến là cậu xỉu ngay được?" Cô bạn ném bóng vào cô ngồi cách đó mấy hàng ghế nói vọng lại, miệng thì cười nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ lạnh lùng.


Tay A Hoành run lên, nhưng cô chỉ cúi đầu, tiếp tục học bài.

"Giả vờ gì chứ, cậu không thấy ghê tởm à?"

A Hoành cảm thấy máu nóng trong người bốc lên ngùn ngụt, cô định nói "Tư Hoán là anh trai tớ". Nhưng Tư Hoán rạng ngời như thế, mọi người đều quý mến anh, cô không thể bôi nhọ anh được. Có em gái ăn nói lắp ba lắp bắp không phải là một chuyện đáng tự hào. Cô lớn bằng ngần này, từng có rất nhiều thầy cô dạy dỗ, nhưng chưa một ai dạy cô rằng bị sỉ nhục vẫn phải chịu đựng. Mọi người trong lớp đều đổ dồn ánh mắt về phía cô. Vẻ châm chọc, chế giễu, đắc ý, coi thường lộ rõ trong mắt họ.

Cô lặng lẽ lấy một quả bóng rổ để trong tủ chứa đồ phía cuối lớp học, đập quả bóng đó bằng một lực vừa phải về phía cô bạn kia.

"Á!" Một tiếng kêu đau đớn vang lên.

A Hoành nhìn cô bạn đó nhăn nhó bằng ánh mắt không chút cảm xúc, rồi bình thản nói: "Đau không?"





3. Hôm đó, Tư Hoán loanh quanh gần cửa phòng A Hoành gần nửa tiếng đồng hồ. A Hoành biết có người đứng ngoài từ lâu, nghe tiếng bước chân bèn nhận ra đó là Tư Hoán. Đợi mãi mà không thấy anh gõ cửa, A Hoành liền ra mở.

Tư Hoán dừng chân, khẽ hắng giọng rồi bước đến trước mặt cô. "A Hoành, em ở phòng này có quen không?" Mặc dù anh đã cố gắng cân nhắc câu từ và tỏ vẻ hỏi rất vô tình, nhưng đầu mày lại cau chặt.

"Phòng rộng quá, không quen." A Hoành mỉm cười, lắc đầu.


"Thế... đổi cho em phòng nhỏ hơn nhé.?" Tư Hoán liếm đôi môi khô nẻ, rụt rè hỏi.

"Vâng." A Hoành cười.

Mắt Tư Hoán sáng lên rồi anh thở phào, lộ rõ đôi lúm đồng tiền sâu hoắm.

"Tư Nhĩ, về, bao giờ?" Giọng cô rụt rè, đôi môi mỏng nhưng nụ cười không cay nghiệt.

"Chiều hôm nay." Tư Hoán đáp nhưng vẫn có cảm giác rằng mình đã lỡ lời.

"Bây giờ, chuyển được không?" A Hoành đẩy hẳn cánh cửa đang mở nửa chừng ra.

Trong đó gần như không có dấu vết gì chứng minh cô đã từng tồn tại, mọi thứ vẫn nguyên xi như khi Tư Nhĩ đi. Cuối giường có hai chiếc ba lô đặt rất gọn gàng.


Cô đã chuẩn bị hết đồ đạc từ lâu, giả vờ không gì và lặng lẽ chờ đợi. Nhưng ánh mắt Tư Hoán lạnh dần, giây phút này, mọi sự chuẩn bị, mọi câu định nói, mọi nỗi thấp thỏm bất an đã trở nên bạc bẽo, nực cười. Từ trước đến nay, anh không dám đánh giá sai sự vụng về hay thông minh của A Hoành như mọi người trong nhà, nhưng rõ ràng là cô thông minh ngoài sức tưởng tượng của anh, cô thấu hiểu người khác một cách đáng sợ.





4. Bọn họ muốn bỏ bức ảnh thiếu mĩ cảm này đi, nhưng Ngôn Hi chỉ lắc đầu.

"Tại sao ạ?" Bọn họ còn rất trẻ nên còn rất nhiều thời gian để hỏi tại sao.

"Người cô ấy nhìn là tôi." Ngôn Hi cười, ánh mắt già nua, thâm trầm và tối hơn xưa. "Tôi có thể phủ định cả thế giới này nhưng không thể phủ định mình trong mắt cô ấy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận