Ngôn Tình - Tuyển Tập

1. Liệu con người có thể điều khiển ký ức của mình không?

Nếu không thể, vậy những che đậy giấu diếm, những an ủi dối lòng kia từ đâu mà đến?

Nếu có thể, vậy tại sao trong rất nhiều chuyện quan trọng, chúng ta lại chỉ nhớ được các chi tiết vụn vặt nhỏ nhoi? Những thứ quan trọng không thể xem nhẹ thì bị chặn lại trước ống kính của thời gian, khuôn mặt của diễn viên chính như trở nên mơ hồ loáng thoáng?

Có thật là tôi đã từng gặp người ấy hay không?




2. Muốn thổ lộ thì phải cần dũng khí. Là thứ dũng khí sẵn lòng gánh chịu mọi hậu quả.

Bởi vì, nếu không nói ra thì sẽ tiếc nuối. Nhưng nói ra rồi, cũng chỉ còn hối hận mà thôi.




3. "Tạm biệt, hoàng đế bệ hạ."


Từng có một thời, một khoảnh khắc đẹp nhất của cô đều được hình thành từ những hành động vụn vặt của anh. Nhưng lúc này đây khi nói lời tạm biệt, cô thậm chí còn không nhìn anh lấy một cái.

Không phải vì Đinh Thuỷ Tịnh hãm hại, cũng không phải vì Diệp Triển Nhan khoác tay anh.

Thực ra hiểu lầm là trở ngại bé nhỏ nhất. Giữa họ không có hiểu lầm, vì họ vốn chưa từng thấu hiểu đối phương.

Trong tai nghe vang lên câu ca nhẹ nhàng của Hoàng Diệu Minh, "Hãy hôn anh một nụ hôn thật khẽ, chứng minh em không phải người qua đường."

Lạc Chỉ mỉm cười. Hôn rồi, họ mới trở thành người qua đường trong cuộc đời của nhau.




4. Một thoáng quay đầu, người ấy đã không còn ở đó. Có lẽ nên nói là tới tận bây giờ anh vẫn chưa từng đứng sau lưng đợi cô. Người đứng một mình dưới ánh đèn luôn luôn là cô, chỉ khác là lúc này, đến cô cũng rời đi rồi.Nếu anh quay đầu lại, liệu có thất vọng vì sau lưng chỉ còn lại một vầng sáng lẻ loi? Chắc là không đâu, cô nghĩ, anh chưa từng quay lại. Mà dù có quay lại, anh cũng không bao giờ biết cô từng chờ đợi và trông ngóng với tâm trạng thế nào, cho nên anh sẽ không cảm thấy mất mát.




5. "Này, em nói xem, nếu có một ngày em phát hiện anh không được thì phải làm sao?"

Cô nghi hoặc: "Phương diện nào không được?"

Thịnh Hoài Nam bỗng dưng cứng người, một lúc sau mới thấp giọng nói: "Hạ lưu."

Lạc Chỉ chẳng hiểu gì, mất cả buổi mới nghĩ ra, liền cắn răng cãi lại: "Ai hạ lưu? Đúng là suy bụng ta ra bụng người."

Thịnh Hoài Nam chỉ muốn cắn cho cô một cái. Anh cố lắm mới kìm nén được, rồi khẽ giọng giải thích: "Ý anh là, nếu có một ngày anh không còn là Thịnh Hoài Nam trước kia em thích nữa, vậy thì phải làm sao?"

Lạc Chỉ cẩn thận suy nghĩ, cũng không vội bộc bạch điều gì.

"Em nhớ có một câu thế này: Đàn ông nói khoác để thể hiện tình yêu của mình, còn phụ nữ lại diễn tả nó thông qua việc lắng nghe. Khi một người phụ nữ có trí tuệ đạt tới một trình độ nhất định, cô ấy sẽ khó có thể tìm được chồng, bởi khi nghe đàn ông khoe khoang, trong lòng cô ấy ắt hẳn sẽ tràn đầy giễu cợt."

Cô chậm rãi đọc từng câu từng chữ. Thịnh Hoài Nam chợt dừng chân, xoay vai cô lại, trong ánh mắt đong đầy ý cười: "Cảm ơn em, thế này thì anh yên tâm rồi."


"Vì sao?"

"Rõ là trí tuệ của em còn chưa đạt đến trình độ có thể giễu cợt anh."

Lạc Chỉ bị câu đùa và bộ dạng hớn hở của anh chọc cho bật cười.

"Nói thật là anh rất thích nhìn em nghiêm túc đọc cho anh mấy câu danh ngôn trích dẫn mà anh vốn chẳng muốn nghe chút nào." Anh cởi khóa áo khoác đang mặc trên người, kéo sát Lạc Chỉ vào lồng ngực mình, bọc cả người cô vào trong áo rồi ôm thật chặt.

Cô cũng vòng tay ôm ngang hông anh.

"Sao tự dưng lại hỏi chuyện này?"

"Chẳng biết nữa. Bỗng nhiên thấy sợ. Anh không biết em thích điểm nào ở anh. Đến giờ anh vẫn lo nếu có một ngày anh không còn là Thịnh Hoài Nam mà em thích nữa, lúc đó anh phải làm thế nào?"

"Chỉ cần anh còn là anh bây giờ. Nếu mai kia anh vì chuyện gì đó mà mất hết tất cả, bị mọi người xa lánh, có lẽ em còn vui hơn. Bởi anh như thế thì sẽ chỉ còn một mình em thích anh thôi."

"Thật à?"

"Giả đấy."

"Giả?"

"Em vẫn mong anh được cả thế giới yêu thương. Bởi vì anh cũng thích thế mà, đúng không?"


Thịnh Hoài Nam bật cười: "Ừ, cứ coi là vậy đi."

"Nhưng dù có thế thì anh cũng chỉ được ở bên em thôi đấy."

Nụ cười của anh càng thêm rạng rỡ: "Ừ, nhất định."




6. Người ấy ở đây, trong trái tim Lạc Chỉ, trong đôi mắt Lạc Chỉ. Chỉ cần bước thêm một bước là có thể phá vỡ khoảng cách của mười mấy năm.

Nhưng khoảng cách xa nhất trên thế gian, không phải là em yêu anh nhưng anh không biết. Mà là yêu anh, nhưng không thể chạm tới anh.




7. Lạc Chỉ yêu Thịnh Hoài Nam, không ai biết.

Thịnh Hoài Nam yêu Lạc Chỉ, cả thế giới đều biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận