Ngôn Tình - Tuyển Tập

1. Thẩm Ly kề sát bên tai Hành Chỉ nói lớn: "Ngài đẹp quá rồi! Đừng đi trước mặt ta nữa!"


Vì nhìn thấy hắn thì sẽ không thấy được các màu sắc khác nữa.




2. Hành Chỉ mấp máy môi, dường như nói một câu gì đấy nhưng Thẩm Ly vẫn không nghe thấy. (...) Trong đầu Thẩm Ly cứ lặp lại khẩu hình vừa rồi của hắn. Từng chữ từng chữ nghĩ thật kĩ, đến khi nghĩ thông rồi, tiếng ồn ào xung quanh bỗng như hóa thành hư không, dường như nàng nghe thấy thanh âm dịu dàng của hắn nói rằng: "Ta đi trước mới có thể bảo vệ cô."





3. Sức mạnh của Thần minh, phẩy tay áo là có thể tiêu trừ vạn dặm chướng khí, khiến ánh sao chiếu rọi bóng tối trong lòng người. Thẩm Ly nhìn bóng mình lặng lẽ ngẩn ngơ, đi rồi cũng tốt, Thẩm Ly nghĩ, không gặp sẽ không phiền não, nói gì mà phân rõ Hành Vân Hành Chỉ chứ. Nàng nào có phân rõ, cho dù trước đây có, bây giờ cũng chẳng thể nữa rồi. Giờ thì tốt rồi, cho dù là Hành Vân hay Hành Chỉ cũng đều không còn nữa, có phân rõ hay không thì có liên quan gì đến nữa đâu, có khống chế được lòng mình hay không thì cũng có liên quan gì nữa đâu.




4. "Vương Thượng khác với nữ nhân bình thường, nhưng cũng có chỗ tương tự. Trong mắt Mặc Phương, Hồng anh thương trong tay cô chính là kim của cô, thêu nên một dải giang sơn cẩm tú trong vạn dặm cương thổ của ma giới."

Mặc Phương





5. "Thứ không nên có đương nhiên phải buông bỏ. Đế quân, đừng nên quá cố chấp với một vật mới là tốt. Đừng để không khống chế được mình.

Sống lâu như vậy rồi, lúc nào cũng cảnh cáo mình phải thanh tâm quả dục, nhưng không gặp được thứ yêu thích thì thôi, chứ gặp được rồi thì không thể nào kìm lòng được mà nhào đến. Không thể khống chế chừng mực, tiến thoái lưỡng nan."

Thiên đế




6. "Bởi vậy Thẩm Ly... Ta không thể yêu cô."

Hành Chỉ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận