Ngôn Tình Trở Về


"Huynh cảm thấy nơi này thế nào"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Muốn lên đảo phải ngồi thuyền.

Lúc lên thuyền, vài đệ tử Hưởng Thủy Ổ phát đi tín hiệu, đến khi học cập bến thì đã có người chờ sẵn trên bờ.

Bọn họ vây quanh hai người Tắc Dung, thái độ rất nhiệt tình, ai ai cũng tươi cười niềm nở, xem ra rất hiền lành chất phát, một nơi như thế ngoại đào nguyên.
Tuy dung mạo Tắc Dung Tắc Tồn không tuấn mỹ bằng đại sư huynh Chấp Đình nhưng mỗi người mỗi vẻ, ở Doanh Châu cũng thuộc hàng thượng đẳng rồi.

Một người xuất hiện đã đủ gây chú ý, nay cả hai cùng xuất hiện thì càng nổi bật biết bao nhiêu.
Hai huynh đệ rất giống nhau, nếu không có khí chất và phục sức khác nhau thì e rằng dễ bị nhầm là cùng một người.

Từ sau khi hai người xuống núi rèn luyện, hễ đi tới đâu cũng thu hút rất nhiều ánh nhìn, trong đó ánh mắt ái mộ của các nữ tu là nhiều nhất, cho dù không đem lòng ái mộ cũng sẽ nhìn vài cái.

Tắc Tồn đã quen với kiểu đối đãi này rồi, xem như không thấy những ánh mắt nhiệt tình đó.

Nhưng hôm nay đến Hưởng Thủy Ổ này lạ lắm, từ nam nữ già trẻ đều nhiệt tình y như nhau, giống như nhìn trúng họ vậy.
Tắc Tồn nghĩ thầm, cũng thú vị đấy, nụ cười càng rạng rỡ, lấy quạt che ngang mặt, truyền âm cho ca ca: "Huynh xem kìa, chúng ta ở dưới biển ba năm thế mà sức hút không giảm nhỉ.

Các tiên hữu ở đây nhìn chúng ta nhiệt tình chưa kìa… ừm, giống như kiểu được gặp người trong lòng á."
Tắc Dung đã quen với thói nói năng hàm hồ của đệ đệ, hắn truyền âm lại: "Đừng có nói bậy."
  
Tuy không tán đồng với suy nghĩ của đệ đệ nhưng khi nhìn kỹ lại, Tắc Dung cảm thấy ánh mắt của mọi người ở đây nhiệt tình đến khác thường.

Chẳng lẽ là vì sư phụ?
"Làm phiền hai vị đến tiếp viện cho chúng ta, tại hạ là chủ nhân ở Hưởng Thủy Ổ.


Nghe nói hai vị là cao đồ của đại ân nhân Hề Vi kiếm chủ, thật đúng là khách quý.

Nào, xin mời hai vị vào đảo nghỉ ngơi, để chúng ta tiếp đãi hai vị thật nồng hậu."
Đảo chủ Canh Thần đó trông không lớn hơn hai người là bao, hốc mắt rất sâu, đôi mắt có màu lam, mặc phục sức xanh lam có hoa văn hoa Lan Thảo.

Những người khác rất kính trọng hắn, thấy hắn đi tới bèn đồng loạt lui ra.

Tắc Tồn để ý ánh mắt của những người này nhìn đảo chủ không hẳn là tôn kính mà sợ hãi thì đúng hơn.
Nhưng đảo chủ Canh Thần này nói năng và thái độ hòa nhã lắm mà, không giống người tính khí không tốt.

Vậy tại sao lại sợ hắn?
Tắc Tồn chưa nói được câu nào đã được quần chúng nhiệt tình đẩy vào trong.

Y vừa đi vừa nghe những lời cảm kích chân thành của bọn họ, không khí đôi bên yên bình vui vẻ nhưng cảm giác khác thường từ khi bước vào đây ngày càng rõ ràng trong lòng y.
Tắc Dung không nhạy cảm như Tắc Tồn, nhưng dù gì hai người cũng là huynh đệ song sinh, hắn vẫn rất hiểu Tắc Tồn, nên đồng thời hắn cũng cảm thấy khác lạ.
Hai người im hơi lặng tiếng đi theo đám người vào trong đảo.

Hai thiếu nữ trẻ trung mang hai chén trà đen lên, đảo chủ Canh Thần đích thân dâng trà đến cho hai người.
"Đây là loại trà độc nhất vô nhị ở đảo chúng ta, khách quý từ xa đến đây xin mời dùng trà."
Ánh mắt Tắc Tồn dừng trên người hai thiếu nữ bưng trà, dáng vẻ phong lưu cười nói: "Ta chưa thấy loại trà này bao giờ, không biết là trà gì vậy?"
Y nháy mắt đưa tình với hai cô nương kia, nếu là tiểu cô nương bình thường một là đỏ mặt thẹn thùng, hai là trừng mắt với y rồi, nhưng nét cười nhiệt tình trên mặt hai cô nương không hề thay đổi, không hề e thẹn, dường như không rung động gì cả.

Tắc Tồn thầm hiểu, dưới ánh mắt cảnh cáo của ca ca y thôi không nhìn nữa.
"Trà này được chế tạo từ cỏ hình chuông đỏ và một loại thực vật lá đen, nhìn thì có vẻ không được đẹp mắt cho lắm, thực tế trà có hiệu khơi thông kinh mạch, chuyên dùng để tiếp đãi khách khứa." Canh Thần giải thích.
"Ồ? Thế à, vậy chúng ta không thể bỏ lỡ rồi." Tắc Tồn bưng chén trà lên, sau đó đột nhiên bỏ xuống, hỏi: "À phải rồi, sáu đệ tử Doanh Châu chúng ta phái đi lúc trước đâu rồi, sao không thấy họ?"
"Họ vất vả giúp chúng ta đánh lui kẻ địch, hiện tại còn đang nghỉ ngơi phía sau.


Ta cho người mời họ ra ngay, hai vị cứ ở đây uống trà chờ đợi giây lát nhé." Canh Thần phất phất tay, ngay lập tức có người đi ra phía sau.
Tắc Dung nhìn đệ đệ một cái rồi uống cạn ly trà đãi khách trong tay.

Tắc Tồn thấy vậy cũng uống theo.

Hai vị cô nương kia bước lên định rót thêm, Tắc Tồn ngăn lại, "Ấy, hai vị cô nương, không cần thêm nữa đâu."
Tay y vô tình lướt qua bàn tay của một vị cô nương, xúc cảm ấm áp, không có cảm giác băng lạnh trong tưởng tượng.

Canh Thần nói: "Là trà của chúng ta không hợp khẩu vị của hai vị sao?"
Tắc Tồn cười ha ha, gấp quạt lại nói: "Ấy, trà ngon thế này sao mà không hợp khẩu vị được, chỉ là ban nãy đảo chủ nói trà này làm từ cỏ hình chuông đỏ, lúc chúng ta ngồi thuyền lên đảo thấy cỏ trong hồ đã héo úa hết rồi, chắc trong khoảng thời gian ngắn không thể mọc lại được như vậy.

Thế nên chẳng phải loại trà này trở nên quý giá vô cùng sao? Hai huynh đệ chúng ta không dám uống nhiều."
 
Tắc Tồn nói xong, Tắc Dung thức thời tiếp lời: "Đảo chủ, chúng ta nhận nhiệm vụ từ đại sư huynh Chấp Đình đến trợ giúp Hưởng Thủy Ổ, nhưng hai lần gửi thư đến đều bặt vô âm tính, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Phiền đảo chủ kể rõ đầu đuôi sự việc cho chúng ta được biết, để chúng ta quay về có cái chuyển lời cho đại sư huynh, không phụ lòng ủy thác của huynh ấy."
Tắc Dung tươi cười trông rất dễ tính, cho dù với người không quen biết lần đầu tiên gặp gỡ y cũng có thể nói chuyện đủ thứ trên trời dưới đất với người ta.

Tính cách Tắc Dung thì trầm tĩnh hơn, thường biểu cảm nghiêm túc, làm việc cũng thỏa đáng.

Lúc hai người hành động với nhau thì một người hoạt bát lôi kéo quan hệ, một người làm chính sự, bày tỏ thái độ, phối hợp vô cùng ăn ý.
Tắc Dung đã hỏi tới chính sự thì Canh Thần cũng không tiện mời mọc trà nước họ thêm nữa.

Hắn giải thích: "Hơn một tháng trước, một đám quái vật giống người nhưng không phải người xông vào nơi này.

Ta chưa từng nhìn thấy quái vật nào như thế, không biết chúng nó đến từ đâu.

Chúng giết rất nhiều đệ tử trên đảo ta, mặc dù chúng ta giỏi thuật rèn nhưng không tinh thông thuật pháp, bất đắc dĩ phải gửi thư cầu cứu đến Doanh Châu.


Mau thay mấy vị tiên hữu của Doanh Châu đến giúp đỡ, giải quyết phần lớn quái vật."
"Vậy bức thư cầu cứu thứ hai thì sao?" Tắc Dung hỏi.
Canh Thần: "Lúc đó chúng ta cứ nghĩ chuyện đã kết thúc rồi, ai dè lại xuất hiện thêm một đám quái vật khó nhằn hơn.

Đám quái vật đó khống chế những tên quái vật trước đó còn sót lại, chúng ta nhất thời bất đắc dĩ phải gửi đi bức thư thứ hai.

Ai ngờ thư vừa gửi đi xong, đám quái vật đó lại chạy mất không hiểu lý do vì sao…"
Nói đến đây, ba đệ tử Doanh Châu bước vào.

Tắc Tồn từng gặp ba người họ, chỉ là không thân lắm.

Ba đệ tử nọ cũng biết hai người, "Đệ tử Ân Mạc, Dương Hỷ, Tống Chi tham kiến hai vị sư huynh."
"Sao chỉ có ba người các đệ, còn hai huynh đệ Trịnh Tử Do, Trịnh Tử Sĩ cà Lý Từ La sư muội đâu?" Tắc Tồn hỏi.
Trong ba đệ tử thì Ân Mạc thân với Tắc Tồn hơn, hắn đáp: "Vì chuyện ở đây đã xong nên hai người Trịnh sư huynh và Từ La sư muội về Doanh Châu trước rồi.

Ba người bọn đệ còn thương tích nên ở lại đây tịnh dưỡng mấy hôm, cũng tiện đề phòng quái vật quay lại.

Hai vị sư huynh vội vàng lên đường nên có thể không gặp ba người họ."
"Ra là vậy." Tắc Tồn mỉm cười, "Giải quyết xong việc đương nhiên là chuyện quá tốt rồi."
Tắc Dung nói: "Đúng là chuyện tốt, nhưng mà đảo chủ nói không biết đám quái vật đó bỏ đi đâu, chúng ta cũng nên nhanh chóng tìm ra chúng, tránh để chúng đi gây hại khắp nơi.

Ngoài ra, không biết đám quái vật đó trông như thế nào, trên đảo còn thi thể của quái vật không? Có thể để chúng ta xem không?"
Canh Thần gật đầu, nói: "Tiên hữu làm tròn chức trách thật, tất nhiên là có thể rồi, xin mời đi theo ta."
Những đệ tử khác trên đảo đều đã giải tán, chỉ có Canh Thần và hai đệ tử với nhóm người Doanh Châu bọn họ đi xem thi thể quái vật.
Mười mấy thi thể chất đống trong hố sâu, có hình dạng giống người nhưng không phải người, đầu to như cục bướu, tứ chi gầy nhỏ.

Tắc Tồn và Tắc Dung kiểm tra qua một lượt, xác định chưa từng gặp quái vật này.

Hai người nhìn nhau, đồng thời có một ý nghĩ nổi lên trong đầu.

Nếu có đại sư huynh ở đây chắc huynh ấy sẽ biết đây là quái vật gì.

Tắc Dung ở dưới hố nghiên cứu đám quái vật, còn Tắc Tồn quay lên, tiếp tục giao lưu với Canh Thần, moi được chút tin tức mới từ miệng hắn.

Tuy rằng sau khi đến đây không gặp bất cứ vấn đề gì nhưng Tắc Tồn vẫn thấy không ổn, y rất tin tưởng cảm giác của mình,trên đảo này chắc chắn có gì đó.
Tắc Tồn vừa nói chuyện với Canh Thần vừa quan sát ba đệ tử Doanh Châu kia.

Dù không thân lắm nhưng cũng có gặp mặt, biết sơ về tính cách của bọn họ.

Ba người họ rất im lặng, chỉ khi nào hỏi mới trả lời.

Không những vậy, Tắc Tồn còn phát hiện dường như họ khá kính sợ đảo chủ Hưởng Thủy Ổ.

Ba đệ tử Doanh Châu ở đâu ra cảm giác kính sợ với đảo chủ không hể quen biết này? Vả lại theo y biết, Tống Chi là người rất kiêu ngạo, luôn coi thường đám đệ tử trên chủ phong, tại sao bây giờ không còn thấy vẻ ngạo mạn đó của hắn nữa?
Trời tối, hai người Tắc Tồn được mời đến phòng dành cho khách nghỉ ngơi, ba đệ tử kia ở hai gian phòng kế bên.

Đến nửa đêm, có người ghé phòng Tắc Dung, ngồi xuống chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ, cầm quạt gõ gõ lên mặt bàn.
"Huynh cảm thấy nơi này thế nào?"
"Không ổn." Tắc Dung ngồi ở góc bàn chìm trong bóng tối bên kia, nói: "Thi thể quái vật nhìn qua không có gì khác thường nhưng ta dùng cách đại sư huynh dạy kiểm tra sâu bên trong, phát hiện vết thương trên người chúng đúng thật có dấu tích thuật pháp Doanh Châu nhưng không phải trí mạng, thứ thật sự giết chết chúng là vết thương trong đầu chúng.

Ngoài lớp vỏ bên ngoài thì bên trong đầu chúng đều bị phá hủy cả rồi, ta không tìm ra manh mối nào khác."
"Ừm." Tắc Tồn nói: "Thi thể có điểm kỳ lạ, người ở đây càng khiến đệ thấy lạ hơn.

Nhân số không đúng, ca ca có nhận ra không? Ở đây đáng lẽ có hơn trăm người nhưng chiều nay chúng ta đi ngắm cảnh khắp nơi cũng không thấy có bia mộ nào mới, thế số người thương vong của bọn họ chôn đâu mất rồi? Kỳ lạ nhất là hai cô nương dâng trà đó, nói chuyện với đệ một lúc thế mà vẫn luôn nhiệt tình thân thiện, không hề có ý gì quá phận với đệ!"
Tắc Dung nói: "Nghiêm túc đi."
Tắc Tồn: "Đệ thề là đệ đang rất nghiêm túc."
Tắc Dung nói: "Ý đệ là người ở đây bị khống chế rồi? Còn số người bị thiếu mất đó đệ nghi là quái vật và thi thể đang nằm dưới hố kia?"
Tắc Tồn: "Không hổ là ca ca sinh đôi của đệ, đệ mới nói một chút là huynh đoán ra đệ đang nghĩ gì rồi!"
Tắc Dung trầm ngâm giây lát: "Không biết Hưởng Thủy Ổ này rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, ta đoán hai huynh đệ họ Trịnh và Lý sư muội biết được gì đó.

Chúng ta phải tìm được họ và các đệ tử Hưởng Thủy Ổ khác nữa."
Tắc Tồn: "Ừa, đệ thấy ba tên tiểu tử Ân Mạc đó cũng lạ lắm, chúng ta đi thăm dò bọn họ trước nhé?"
- Hết chương 103 -.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận