Tổng Tài Lẳng Lơ Tình Yêu Xấu

Mà Sở Mộng, bốn năm không thấy, lại có thay đổi lớn như thế.

Không mặc những bồ đồ phản nghịch thời thanh xuân nữa, không nhuộm tóc đỏ quái dị nữa, không trang điểm đậm, rực rỡ nữa, không đi giày cao gót mười phân cao đến dọa người nữa, Sở Mộng cả giờ phút này, không son phấn, mặc một chiếc quần jeans phối với áo T-shirt màu trắng, trên chân cũng là một đôi giày vải màu vàng nhạt, cả người như được gột sạch đi năm tháng, sạch sẽ đến mức gần như trong suốt, tuy vẫn thanh lệ như trước nhưng giữa lông mày lại không còn sự sinh động và linh khí như trước kia nữa.

Ánh mắt của cô ấy đã trống rỗng rồi.

Đại khái là người đã chết tâm chính là dáng vẻ này.

Xem ra bốn năm qua, không chỉ là cô đã xảy ra rất nhiều chuyện, Sở Mộng cũng vậy.

Lâm Phiên Phiên nhìn, đột nhiên cảm thấy lòng tê rần, cô gái đã từng phản nghịch thanh xuân, to gan suồng sã trước kia đã để lại ấn tượng quá sâu cho cô, nhất thời Lâm Phiên Phiên thực sự không thể hợp Sở Mộng của bây giờ với Sở Mộng trước kia làm một.

Mà khi Lâm Phiên Phiên quan sát Sở Mộng, Sở Mộng cũng nhìn Lâm Phiên Phiên, nhưng trong mắt cô ấy lại không có sự khiếp sợ và kinh ngạc khi nhìn thấy Lâm Phiên Phiên của những người khác.

“Cô đã trở về.”


Tựa như đang chào hỏi một người bạn cũ, Sở Mộng nhìn Lâm Phiên Phiên, nụ cười nơi khóe miệng hơi quái dị: “Tôi biết cô sẽ trở về, chỉ là không ngờ cô lại về muộn như vậy, bốn năm, quá lâu!”

Bốn năm, quá lâu, để những người nên chịu trừng phạt ung dung tự tại quá lâu rồi!

Lâm Phiên Phiên nhìn nụ cười trên mặt Sở Mộng, cô hơi kinh hãi, thì ra ở đây người nhìn rõ nhất là Sở Mộng, thì ra cô ấy đã sớm biết, sự ra đi của cô ngày đó chính là vì sự quay lại ngày hôm nay.

Báo thù!

"Chúng ta có thể nói chuyện không?"

Lâm Phiên Phiên mời rất thành tâm.

Sở Mộng lại lắc đầu: “Không được, chúng ta khong quen thân, có thể nói chuyện gì chứ!”

Nói xong, Sở Mộng liền đi vòng qua Lâm Phiên Phiên, đẩy cửa phòng bệnh ra.

Thấy vậy, Lâm Phiên Phiên cũng không nói gì nữa, cô và Sở Mộng chỉ vì có quan hệ với Sở Tường Hùng mới thỉnh thoảng có giao thiệp với nhau, ngay cả bạn cũng không phải, hoàn toàn không có gì hay để nói chuyện.

Thực ra cô chỉ đang lo lắng cho cô ấy!

Không biết tại sao, Lâm Phiên Phiên luôn cảm thấy cô gái giống như Sở Mộng không hề xấu thực sự, nếu có người dẫn dắt, cô ấy nhất định sẽ lương thiện tốt đẹo hơn bất kỳ ai, vì vậy hầu hết thời gian Lâm Phiên Phiên đều sẽ sinh ra chút cảm giác không nỡ với Sở Mộng.

Sở Mộng vừa vào phòng bệnh, Lâm Phiên Phiên lập tức rời đi từ hành lang bên kia, nhưng không nghĩ tới Triệu Dân Thường lại theo sau.

Đối với việc Lâm Phiên Phiên chỉ nói chuyện với Sở Mộng mà hoàn toàn quên đi mình, Triệu Dân Thường rất khó chịu.


“Số tiền lần trước cô ra tay với tôi còn chưa tính đâu, lần này gặp nhau dù sao cô cũng nên nói tiếng xin lỗi đi chứ, thư ký cấp cao của tôi.”

Triệu Dân Thường chặn trước mặt Lâm Phiên Phiên, cố ý cắn răng nói hai chữ thư ký thật nặng, nhắc nhở rằng Lâm Phiên Phiên đã từng là nhân viên dưới quyền hắn.

Lâm Phiên Phiên lạnh lùng ngước mắt, cười khẩy nói: "Triệu tổng, mặc dù nói chuyện hôm nay tôi lên làm tổng giám đốc mới của công ty Thiên Phàm phải ngày mai mới đăng báo, nhưng với thủ đoạn của anh thì sẽ biết tin tức này chứ, biết vì sao tôi trở thành tổng giám đốc mới của công ty Thiên Phàm không, đó là bởi vì Hoắc Mạnh Lam đã đắc tội với tôi, nên tôi muốn cướp đi thứ hắn quan tâm nhất, cướp lấy, vì vậy anh không cần đến gây chuyện với tôi nữa đâu, nếu không tôi sẽ khiến anh trở thành Hoắc Mạnh Lam thứ hai đấy…”

Điên, lời này không phải điên bình thường đâu.

Nghe vậy, sắc mặt Triệu Dân Thường lập tức muốn khó bao nhiêu thì khó bấy nhiêu, từ trước đến nay người kiêu ngạo đều là Triệu Dân Thường hắn, nhưng hôm nay lại bị một người phụ nữ đè ép khí thế, chỉ một hiệp, Triệu Dân Thường đã tức đến mức toàn thần phát run.

Giơ tay lên, hung tợn chỉ vào Lâm Phiên Phiên, lạnh nhạt nói: “Người phụ nữ kia, đừng nên quá kiêu ngạo, còn có, đừng có so sánh tôi với Hoắc Mạnh Lam, hắn cũng chỉ là một nhân viên trong tay tôi mà thôi, mà công ty của hắn càng không ra hồn, đừng tưởng cô có thể lật đổ hắn thì cũng có thể lật đổ tôi, tôi và hắn căn bản không cùng đẳng cấp!”

Lời này của hắn hoàn toàn không sai, công ty Phàm Thanh dù sao cũng chỉ là lính mới trên thương trường gần bốn năm mới nổi, mặc dù phát triển thần tốc, chung quy cũng không sánh được với cơ nghiệp trăm năm hùng hậu vững chắc như tập đoàn Triệu thị.

“Phải vậy không?”

Lâm Phiên Phiên không cho là đúng cười, một bước tới gần Triệu Dân Thường: “Nếu anh không tin, chúng ta thử xem.”


Bất kỳ tập đoàn lớn, công ty lớn nào cũng có lỗ hổng, một khi bắt được nó sẽ có thể khiến một ngọn núi lớn tan vỡ trong chớp mắt, tựa như một hệ thống lớn mạnh, một khi bị hacker xâm nhập, còn chưa nói tê liệt đã tê liệt rồi.

Nhìn sự điên cuồng và ý chí chiến đấu nơi đáy mắt Lâm Phiên Phiên, Triệu Dân Thường không nhịn được run rẩy, nhưng trước mặt một người phụ nữ, Triệu Dân Thường sao có thể cúi đầu, huống hồ hắn tin mình không phải là người Hoắc Mạnh Lam có thể so sánh được, vì vậy hắn cười nhạt nói: “Được, tôi lại muốn nhìn xem cô lật đổ tôi như thế nào, đừng nói tôi không nhắc nhở cô không tự lượng sức mình, đến lúc đó nhất định khiến cô thua tan xương nát thịt.”

“Được, vậy chống mắt mà đợi đi!”

Lâm Phiên Phiên không nhường chút nào. Nếu như bởi vì quyền và tiền của Triệu Dân Thường khiến Sương Sương không còn cách nào có được tự do, vậy thì để cô khiến Triệu Dân Thường trắng tay đi, đến lúc đó, không cần bất kỳ lời nói nhảm nào, Triệu Dân Thường có muốn giữ lạiSương Sương cũng không có khả năng kia.

Đúng vậy, Lâm Phiên Phiên và Triệu Dân Thường đối chọi gay gắt như vậy tuyệt đối không phải nhất thời nộ khí công tâm mà là cô đã sớm muốn làm vì Sương Sương rồi.

Giờ phút này, Lâm Phiên Phiên cũng không biết Sương Sương không còn cách nào rời khỏi Triệu Dân Thường, bị quyền và tiền của hắn vây khốn cũng không phải nguyên nhân quan trọng nhất, mà là bởi vì…

Đó là vì Sương Sương không dám nói ra chân tướng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui