Tổng Tài Lẳng Lơ Tình Yêu Xấu

Triệu Dân Thường biết cô đã động tình, một tay kéo khóa quần mình xuống, phóng thích cơn dục vọng điên cuồng của mình ra, sau đó đặt cơ thể Lâm Sương Sương ở phía dưới, để hai chân cô lên thành ghế nhưng cũng không vội tiến vào. 

"Muốn không?" 

Triệu Dân Thường kéo thắt lưng của Lâm Sương Sương xuống, bàn tay to lớn vân vê bầu ngực đầy đặn của cô, đầu lưỡi linh động như càng tăng thêm nhiệt cho cặp nhũ hoa nhỏ. 

"Muốn..." 

Lúc này Lâm Sương Sương hoàn toàn ý loạn tình mê rồi, sớm đã quên mục đích mình đến đây rồi. 

"Nói xem em có yêu tôi không?" 

Hàm răng Triệu Dân Thường nhẹ nhàng khẽ cắn nhũ hoa nhỏ. 

"Em... yêu..." 

Cơ thể Lâm Sương Sương run lên, bắt đầu khó chịu mà uốn éo, ngón tay quá nhỏ, bây giờ cô cần một thứ gì đó lớn hơn lấp đầy khoảng trống trong cô, nhưng bàn tay còn lại của Triệu Dân Thường lại nhấc cặp mông của cô lên, hoàn toàn không để cô ngồi xuống. 


"Vậy em còn muốn từ chức nữa không?" 

Khóe môi tà mị của Triệu Dân Thường giương lên nụ cười tà ác, hai tay càng như châm lửa trên người Lâm Sương Sương. 

"Em..." 

Bị Triệu Dân Thường nhắc nhở như vậy, trong đầu Lâm Sương Sương như bị kích động, lúc này mới nhớ tới mục đích mình bước vào đây, tuy đầu óc đã tỉnh táo lại nhưng cơ thể lại chìm đắm trong đó mất rồi, lúc ày cô chỉ muốn ngồi xuống thôi, những cái khác cô chẳng cần nữa: "Em không từ chức nữa, không chối chức nữa..." 

Lúc này Triệu Dân Thường mới hài lòng mỉm cười, nhưng hắn vẫn không có ý định buông tha cho Sương Sương, tiếp tục nói: "Vậy sau này anh ở bên người khác, em có giận không?" 

"Không giận..." 

"Cho dù ở ngay trước mặt em, cũng không giận sao?" 

Hôm nay hắn nhất định phải xử lý dứt khoát một lần để cô gái không chịu nghe lời này ngoan ngoãn phục từng mới được. 

"Vâng..." 

"Tốt, thế mới ngoan chứ!" 

Triệu Dân Thường cuối cùng cũng thả tay trái đang nâng mông Lâm Sương Sương xuống. 

Vốn dĩ cơ thể Lâm Sương Sương đã bình tĩnh lại rồi, hắn vừa thả tay ra, cô lập tức ngồi xuống, thở phù một tiếng, không sao rồi. 

"A..." 

Lâm Sương Sương kêu lên một tiếng vô cùng thỏa mãn, cơ thể không nhịn được mà ngả về phía sau, bộ ngực vững chãi như hai ngọn núi run lên một hồi. 


Chỉ nhìn thấy * của Triệu Dân Thường nổi lên, đứng dậy đặt Lâm Sương Sương nằm trên bàn làm việc của tổng giám đốc, sau đó đặt hai chân cô lên vai, cúi đầu xuống nhìn con thú đang ra vào cơ thể của Sương Sương, đúng là khiến người ta hồn tiêu phách tán mà... 

Nửa giờ sau! 

Cuối cùng Lâm Sương Sương cũng bước ra từ phòng của tổng giám đốc. 

Lâm Phiên Phiên vẫn đắm chìm trong tin Sở Tường Hùng là thị trưởng thành phố, mãi đến khi Lâm Sương Sương đi vào phòng làm việc của cô, cô mới giật mình lấy lại Tiên Phong. 

Vội vã đứng dậy nắm lấy tay Lâm Sương Sương, lo lắng hỏi: "Sương Sương, tổng giám đốc không làm gì cậu chứ? Đơn từ chức của cậu được phê chuẩn chưa?" 

"Chưa... Tớ không muốn từ chức nữa.." 

Gương mặt ửng hồng của Lâm Sương Sương lập tức hiện lên tia thẹn thùng, cúi đầu nhỏ giọng nói. 

Tim Lâm Phiên Phiên đập mạnh, cô quan sát thật kỹ Sương Sương lúc này, khuôn mắt đỏ ửng như hoa anh đào, dường như trên người còn thoảng thoảng một mùi lạ, đó là mùi sau khi nam nữ quan hệ xong. 

"Trời ơi, đừng nói vừa rồi cậu cùng tổng giám đốc... xảy ra chuyện đó rồi nhá?" 

Lâm Phiên Phiên kinh ngạc kêu lên thành tiếng. 

"Phiên Phiên, cậu nhỏ giọng một chút." 


Lâm Sương Sương tức giận trợn mắt nói. 

Lâm Phiên Phiên nhắm mắt lại, vậy là cô đoán đúng rồi, cô tự vỗ trán mình, hi vọng càng nhiểu thì thất vọng càng lớn mà, cô lắc đầu nói: "Sao cậu không đấu tranh đến cùng chứ, tối qua anh ta đối xử với cậu như thế, cậu vẫn chưa nhìn rõ con người thật của anh ta sao? Cậu còn tiếp tục dây dưa với anh ta rồi người cuối cùng chịu tổn thương cũng chỉ có cậu thôi, Sương Sương của tớ ơi, cậu mau tỉnh lại đi." 

Lâm Sương Sương ngẩng mặt lên, buồn bã nở nụ cười: "Không kịp nữa rồi, tớ đã lún quá sâu rồi, tớ yêu anh ấy, không có anh ấy tớ không sống nổi, cậu có biết vừa nãy ở trong phòng làm việc, đột nhiên anh ấy nói sẽ phê chuẩn để tớ rời đi, trái tim tớ như như rơi xuống động băng ngàn năm không, lạnh từ đầu đến chân. Lúc đó, trong lòng tớ chợt dâng lên một cảm giác sợ hãi và hối hận trước nay chưa từng có, cũng trong thời khắc đó tớ mới phát hiện ra, tớ hoàn toàn không muốn xa anh ấy. Thôi, cứ như vậy đi, anh ấy có yêu tớ hay không thì kệ anh ấy, chỉ cần tớ yêu anh ấy là đủ rồi." 

Lâm Phiên Phiên bất lực trở về chỗ ngồi, cô biết, dù cô dùng cách nào đi chăng nữa cũng không thể khuyên Lâm Sương Sương quay đầu lại nữa rồi. 

Sương Sương si mê như vậy, còn cô thì sao? 

Rõ ràng biết mình và Sở Tường Hùng hoàn toàn không có tương lai, nhưng cô vẫn nhớ anh.... 

Mang tâm trạng hoảng loạn trải qua tám tiếng làm việc, cuối cùng cũng được tan ca. 

Lâm Phiên Phiên cùng Sương Sương đi thang máy xuống lầu, từ xa Lâm Phiên Phiên đã thấy xe của Sở Tường Hùng ở phía dưới. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui