“Á?”
Lâm Phiên Phiên kinh ngạc mồm chữ O thật đáng yêu, theo bản năng nhìn về theo ánh mắt Sở Tường Hùng hướng về phía đôi vợ chồng trung niên kia, chẳng lẽ họ chính là bố mẹ của Sở Tường Hùng?
Trẻ quá mà!
Mặc dù tuổi thật của họ cũng đã ngoài bốn mươi, nhưng dường như năm tháng đi qua lại không hề để lại trên khuôn mặt họ dấu tích gì, một người cao to anh tuấn, mặt mày nho nhã giống hệt Sở Tường Hùng, một người dáng vẻ uyển chuyển yêu kiều, toàn thân tỏa ra khí chất của một phu nhân quý phái tao nhã.
Vào lúc Lâm Phiên Phiên đang ngơ ngác ấy, Sở Tường Hùng đã kéo cô đến trước mặt bố anh Sở Quy Thôn và mẹ anh Hứa Bành.
“Bố, mẹ, giới thiệu với mọi người một chút, đây là bạn gái con, Lâm Phiên Phiên.”
Sở Tường Hùng dáng vẻ tươi cười giới thiệu Lâm Phiên Phiên với Sở Quy Thôn và Hứa Bành, trong giọng nói còn mang chút căng thẳng, bởi vì anh rất sợ bố mẹ mình không chịu chấp nhận Lâm Phiên Phiên.
Bất luận trong giới chính trị hay giới thương nhân thì gia đình anh dẫu sao cũng là gia đình có tiếng tăm, rất có danh vọng, mà xuất thân của Lâm Phiên Phiên lại khó tránh khỏi việc làm Tường Hùng có chút khó coi.
“Cháu chào bác trai, chào bác gái!”
Lâm Phiên Phiên vội vàng lễ phép chào hỏi Sở Quy Thôn và Hứa Bành.
Sở Quy Thôn, Hứa Bành hơi ngớ người ra, ngay sau đó Sở Quy Thôn cười mỉm, nói: “Không cần khách sáo.”
Hứa Bành cũng gật nhẹ đầu một cái, mặt nở nụ cười tao nhã.
Phản ứng ôn hòa nhã nhặn của hai người khiến Sở Tường Hùng thở phào nhẹ nhõm, sau đó bốn người liền ngồi trên chiếc ghế sô pha, ai cũng vui vẻ nói chuyện với nhau.
Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên ồn ào ào cả lên, hóa ra là Mạc Tiên Lầu và Hứa Thịnh mỗi người đều dẫn theo một cô gái gợi cảm bước vào.
“Con trai, mau đi chào hỏi Tiên Lầu với Hứa Thịnh đi, có tiểu Lâm ở đây nói chuyện cùng bọn ta là được rồi.”
Bà Sở cười rồi đẩy Sở Tường Hùng như đang làm sứ giả bảo vệ Lâm Phiên Phiên không rời một bước một cái.
“Nhưng mà…”
Sở Tường Hùng có hơi lo lắng nhìn Lâm Phiên Phiên một cái, để một mình Lâm Phiên Phiên ở lại với bố mẹ anh, anh cứ thấy hơi lo lắng.
“Tường Hùng, anh đi đi.”
Mặc dù một mình ở lại sẽ rất căng thẳng, nhưng Lâm Phiên Phiên không muốn bà Sở nghĩ cô là một cô gái nhõng nhẽo.
“Vậy được, có chuyện gì cứ gọi anh.”
Lúc này Sở Tường Hùng mới rời Lâm Phiên Phiên, cầm ly rượu bước về phía Mạc Tiên Lầu và Hứa Thịnh.
Nhưng lại không thấy, khi anh vừa quay người rời đi thì sắc mặt Sở Quy Thôn và Hứa Bành lập tức mặt lạnh tanh.
Đặc biệt là bà Sở, đôi mắt sắc bén, đột nhiên nhìn chằm chằm Lâm Phiên Phiên, thốt ra câu nói lạnh ngắt: “Nói đi, bao nhiêu tiền? Ra giá đi!”
“Sao… cơ ạ”
Lâm Phiên Phiên ngớ người ra, thái độ của Hứa Bành lúc trước với bây giờ cũng thay đổi nhanh quá đi, hơn nữa cô thật sự không hiểu câu nói này của bà có ý gì.
Sắc mặt Hứa Bành không còn hòa nhã như lúc trước nữa, thay vào đó là nụ cười khẩy châm biếm, giọng nói khinh thường đáp: “Không cần giả bộ trước mặt tôi, loại phụ nữ như cô tôi gặp nhiều rồi, tưởng rằng bám vào được thiếu gia quyền quý thì có thể bay lên tận trời xanh, gà rừng biến thành phượng hoàng, tôi nói cho cô biết, Sở gia nhà chúng tôi có quyền có thế như vậy, không phải thứ loại gà rừng như cô có thể với tới được, vậy nên kẻ thức thời như cô cứ ra giá đi, sau đó cầm tiền rồi cút đi càng xa càng tốt, đừng bao giờ gặp lại con trai tôi nữa.”
Lâm Phiên Phiên đột nhiên như bị sét đánh, từng chữ từng chữ trong lời Hứa Bành nói như kim đâm xuyên vào trái tim cô, quay đầu nhìn sang Sở Quy Thôn đang ngồi bên cạnh, chỉ thấy ông đang nâng ly rượu lên nhấm nháp thưởng thức mà thôi, dù không nói gì nhưng nhìn bộ dạng ông lúc này cũng đủ hiểu ông cũng đồng ý với cách làm của Hứa Bành, ý của người làm mẹ như Hứa Bành cũng chính là ý của người làm bố như ông.
Lâm Phiên Phiên đột nhiên cảm thấy tức giận, hít thở sâu, giương mắt lên, dùng ánh mắt không chút sợ hãi nhìn Hứa Bành, “Bác gái, cho dù bác tin hay không thì cháu cũng phải nói, cháu yêu Tường Hùng, yêu con người anh ấy chứ không phải gia thế và tiền bạc của anh ấy, bác có thể xem thường cháu, nhưng mong bác đừng sỉ nhục tình yêu của cháu và Tường Hùng.”
“Cô lại dám nói đến tình yêu với tôi? Xem ra cô căn bản vẫn chưa hiểu lời tôi nói, vậy thì tôi cũng không ngại nói rõ hơn với cô.”
Hứa Bành cười một cách dè bỉu, nói: “Nói thật với cô vậy, cái ngày cô chuyển vào biệt thự con trai tôi, tôi sớm đã cho người điều tra nguồn gốc thân thế cô, tôi cũng chẳng lạ gì cô, cô xuất thân vùng nông thôn, trong nhà bố mẹ đều còn khỏe mạnh, còn có một người em gái, cô tốt nghiệp ở một trường đại học bình thường, hơn nữa còn từng đính hôn với một người đàn ông khác, bản thân ngoài việc có chút sắc đẹp ra thì chẳng có gì nữa, thế nên tôi luôn bỏ mặc không quản, để cô và Tường Hùng chung sống vài tháng, đó chỉ là trò chơi tôi dành cho Tường Hùng mà thôi, một người đàn ông, bên cạnh không có phụ nữ thì sẽ cảm thấy cuộc sống thiếu đi thứ gì đó, nhưng mà bây giờ trò chơi đã kết thúc rồi, vậy nên cô nên rời đi rồi. Còn nữa, đừng nhắc đến tình yêu với tôi, cô phải biết, cô không xứng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...