Tổng Tài Lẳng Lơ Tình Yêu Xấu

Sau khi đi du lịch ở Thái về, do Tề Huynh không chịu ly hôn với Đỗ Minh, thế là…Đỗ Minh liền kiện Tề Huynh và Lâm Tinh Tinh lên tòa với lý do có quan hệ bất chính thật.

Sau khi Lâm Tinh Tinh biết chuyện thì ngây ra như phỗng, mấy ngày liền đều sống trong cảnh lo âu và sợ hãi.

Mà Hoắc Mạnh Lam vốn không định cùng Lâm Tinh Tinh về thôn, thế nhưng sau khi biết Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng cũng ở đó, thì hắn cũng không hề do dự mà đồng ý cùng về thôn.

Khi nhìn thấy Lâm Phiên Phiên tựa như một chú mèo nhỏ dịu ngoan mà ngồi trong lòng Sở Tường Hùng, sâu thẳm trong ánh mắt Hoắc Mạnh Lam bỗng chốc lóe lên những tia thù hận điên cuồng.

Nhưng vào lúc này, ánh nhìn của mọi người đều tập trung trên người bà Lâm đang gào khóc kia, nên không ai chú ý sự khác lạ của hắn ta.

Lâm Tinh Tinh an ủi đỡ bà Lâm đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn ông Lâm: “Bố, dù mẹ con có làm sai điều gì, bố cũng không được đánh mẹ con thế, nếu hôm nay bố kiến quyết ly hôn với mẹ con vì Lâm Phiên Phiên, con cũng không cản bố, chỉ là sau này, bố không chỉ mất đi người vợ ở cạnh bố mấy chục năm, mà còn mất đi đứa con gái ruột này!”

Mặc dù từ nhỏ ông Lâm đối với cô rất tốt, thế nhưng trong lòng Lâm Tinh Tinh luôn có cảm giác rằng bố mình luôn đặc biệt tốt với Lâm Phiên Phiên, cái tốt ấy, sợ là dù cộng cả cô và mẹ cô vào cũng chẳng thể sánh bằng được, thế nên trong lòng Lâm Tinh Tinh luôn thiên hướng về phía mẹ mình, điều đó cũng như việc Lâm Phiên Phiên luôn nghiêng về phía ông Lâm vậy, đều là đạo lý giống nhau.


Cứ như thế, vốn là người một nhà, giờ lại phân thành 2 phe, Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng thì ủng hộ ông Lâm, là một phe, Lâm Tinh Tinh và Hoắc Mạnh Lam thì ủng hộ bà Lâm, lại thành 1 phe khác, các thôn dân bên ngoài đứng xem cũng thật là đã.

Tuyệt vời, quá tuyệt vời, còn tuyệt vời hơn cả xem tivi.

“Con…con…”

Ông Lâm nhìn chằm chằm vào Lâm Tinh Tinh, những lời nói của Tinh Tinh thật khiến ông đau lòng, đây là đang ép ông, ép ông chịu thua trong việc này, ép ông buộc phải tha thứ cho bà Lâm, trong lòng ông Lâm lúc này thật buồn bã biết bao, con gái của ông lại là một người chẳng phân biệt nổi trắng đen, thiện ác thế này, càng nghĩ ông càng cảm thấy khí huyết như sôi sục, cuối cùng, hai mắt trợn lên, khí huyết không thông mà ngất đi.

“Bố…”

“Bác trai…”

Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng hoảng hốt kêu lên, rồi vội vàng đỡ lấy thân thể mềm yếu đang ngã xuống của ông Lâm.

“Ông nó à…”

“Bố…”

Bà Lâm cùng Lâm Tinh Tinh cũng vô cùng hoảng sợ.

Thế là một cuộc tranh cãi gia đình ồn ào nhốn nháo cũng tạm kết thúc bằng việc ông Lâm ngất đi.


Còn về Ninh Đà Đức, Lâm Phiên Phiên nghĩ mãi cuối cùng vẫn thả hắn đi, bởi vì nếu muốn kiện hắn ta, chắc chắn sẽ liên lụy đến người chủ mưu là bà Lâm, trong nhà đã hỗn loạn thế này, Lâm Phiên Phiên cũng thật không muốn khiến bố mình vì mình mà tổn hao Tiên Phong hại đến sức khỏe.

Thế nhưng lúc này, vẫn có người chẳng lựa thời điểm gì còn gây thêm phiền toái cho Lâm Phiên Phiên.

Buổi chiều, bà Ngưu hàng xóm lại dẫn theo một anh chàng trẻ tuổi khỏe mạnh cười tủm tỉm đến gặp Lâm Phiên Phiên, lớn tiếng nói: “Phiên à, cháu xem, đấy là con cô A Ngưu, nhiều năm không gặp, cháu còn nhận ra không?”

Khóe mắt Lâm Phiên Phiên giật giật, lại nghĩ đến mấy ngày trước, bà Ngưu này còn muốn làm mối cho cô và con của bà, lúc ấy Lâm Phiên Phiên nghĩ chỉ là nói đùa thôi, ai ngờ lại là thật, nhưng do giữ phép mà Lâm Phiên Phiên chỉ đành miễn cưỡng mỉm cười, gật đầu chào hỏi với A Ngưu: “Chào cậu, A Ngưu!”

Ninh Á Nguyên, người cũng như tên, rất cao lớn, rất chắc khỏe, mày rậm mặt to, trên khuôn mặt ngăm đen còn vương chút ngây ngô của tuổi trẻ, cậu ta ngại ngùng nhìn Lâm Phiên Phiên cười chất phác.

Bà Ngưu đứng bên thấy thằng nhóc ngốc nhà mình chỉ biết đứng cười khờ, đến nói một câu cũng không biết, liền ở bên cạnh chen miệng bảo: “Phiên à, cháu đừng nhìn thằng Ngưu nhà cô to như trâu thế này, nhưng mà da mặt thì mỏng lắm, cháu…”

“Cô Ngưu!”

Nhìn vẻ mặt cười tha thiết của bà Ngưu, đột nhiên Lâm Phiên Phiên cảm thấy thật phiền muộn, liền cắt ngang lời của bà Ngưu, nói thẳng: “Cháu có bạn trai rồi!”


“Hả?”

Nụ cười của bà Ngưu như thể ngưng lại trên mặt.

Sở Tường Hùng luôn đứng im lặng bên cạnh Lâm Phiên Phiên, rất đúng lúc tiến lên, dang tay ra ôm eo Lâm Phiên Phiên một cách thân mật, trên khuôn mặt điển trai lộ ra một nụ cười, nói: “Cô Ngưu phải không, A Ngưu nhỉ, thật ngại quá, cháu không những là bạn trai của Lâm Phiên Phiên, mà tương lai không xa đây, bọn cháu cũng dự tính kết hôn, đến lúc đó thì cháu rất hoan nghênh cả hai đến uống li rượu mừng.”

Nghe vậy, khuôn mặt của bà Ngưu liền xám xịt vào, mà nhất là cậu Sở Tường Hùng trước mắt bà lại cao quý lịch thiệp, ôn hòa đẹp trai, nhìn thôi cũng biết, dù là xuất thân hay đối nhân xử thế, thì A Ngưu nhà bà đều không sánh bằng.

Cuối cùng bà Ngưu chỉ đành cười gượng rồi vội dẫn A Ngưu chuồn khỏi nhà họ Lâm.

Lâm Phiên Phiên nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt đang cười xấu xa của Sở Tường Hùng, cũng không kìm được mà mỉm cười, ai bảo Sở Tường Hùng ôn hòa vô hại chứ anh ấy xấu xa lắm đó.

Nhưng không ngờ, bà Ngưu vừa cùng A Ngưu rời đi chưa lâu thì A Ngưu lại một mình vòng trở lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui