Ngôn Tình Người Thừa Kế


Nhan Hiểu thấp thỏm lo lắng đứng trước mặt Chung Khiết, đêm qua mấy người Trần Tịnh Dung phải ở ngoài phòng bệnh tới một giờ sáng rồi Trần Tịnh Dung mới tìm được một khách sạn gần đó cho mấy người Quách Á Nhiên, những người còn lại không dám về ngủ, Nhan Hiểu cũng không dám, cô sợ Tần Thâm phát hiện mình đã chạy mất sẽ càng nổi giận.


Đêm qua Nhan Hiểu vô cùng sợ hãi, làm sao cô có thể tưởng tượng được Chung Khiết lại là chị dâu của Tần Thâm.
Nhớ lại hồi còn ở Kim Lăng, mình đã gây ra những chuyện quá đáng cho Chung Khiết, Nhan Hiểu căng thẳng đổ mồ hôi tay, sợ Chung Khiết sẽ mách Tần Thâm.


“Chung Khiết, à không, chị Chung, chị tỉnh rồi...” Nhan Hiểu cười gượng nhìn Chung Khiết, người trước mặt cô lúc này không phải Chung Khiết mà là chị dâu của Tần Thâm, sao cô có thể không sợ?

Chung Khiết giật mình, đã bao giờ Nhan Hiểu dùng giọng điệu dịu dàng nói năng nhỏ nhẹ với cô như bây giờ? Nghĩ lại tối qua Nhan Hiểu hãm hại mình, trong mắt Chung Khiết đầy sự khó hiểu và phẫn nộ.


“Xin lỗi chị Chung, hôm qua em không cố ý đâu, xin chị đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng so đo với em, em biết sai rồi, sau này em không dám nữa đâu...” Ánh mắt phẫn nộ của Chung Khiết khiến Nhan Hiểu sợ đến mức quỳ sụp xuống đất, cô ta sợ hãi dập đầu trước Chung Khiết.


Chung Khiết sửng sốt, cô không ngờ có ngày Nhan Hiểu lại quỳ trước mặt mình, nhưng Chung Khiết phản ứng lại rất nhanh, không phải hôm qua Tần Thâm đã nói đã đánh tất cả những người từng bắt nạt cô một trận sao?

“Vết thương trên mặt cô là do Tần Thâm đánh à?” Lúc này Chung Khiết mới chú ý thấy mặt Nhan Hiểu đã sưng lên, khoé miệng còn có những vết bầm tím.


Nhan Hiểu quỳ trên mặt đất, lấy tay nhẹ nhàng che đi vết bầm trên miệng, nước mắt chảy ra, khẽ gật đầu với Chung Khiết: “Không chỉ có mặt mà còn có…”

Chung Khiết nói rồi đứng dậy, người quay lại rồi từ từ tụt quần xuống.


Ban đầu Chung Khiết không biết cô ta định làm gì, nhưng khi nhìn thấy phần mông tím đỏ của Nhan Hiểu, cô sợ hãi nhắm mắt lại, thật sự là thảm không nỡ nhìn.


Nhan Hiểu kéo quần lên, nhìn Chung Khiết: “Bạn trai em cũng bỏ em rồi, chị Chung, em đã bị trừng phạt đủ rồi, xin chị hãy tha thứ cho em…”

“Được, tôi tha thứ cho cô.” Nhan Hiểu đã đủ thảm rồi, Chung Khiết cũng không phải kiểu người cắn người khác không buông.


“Cảm ơn chị Chung, cảm ơn chị Chung…” Nhan Hiểu nở nụ cười, không ngừng cúi người cảm ơn Chung Khiết.


“Đừng gọi tôi chị Chung nữa, cứ gọi tôi là Chung Khiết như trước kia đi, đừng chị chị em em nữa…” Chung Khiết cười khẽ rồi nói: “Vết thương của cô thế nào, đã khám bác sĩ chưa?”

“Tôi không sao, cô không cần để tâm đến tôi, bây giờ sức khoẻ cô mới là quan trọng nhất, Chung Khiết, cô muốn uống nước không? Có nóng không? Hay là tôi đi mua bánh bao cho cô nhé…” Nhan Hiểu đã coi Chung Khiết là quý nhân rồi, người ta là chị dâu của Tần Thâm, đương nhiên phải phục vụ cho tốt.



“Cô không cần làm gì đâu, bây giờ tôi không sao rồi, cô cứ ngồi đi, à thôi cô xem có chỗ nào nằm được thì nằm nghỉ ngơi một lát đi, tôi không cần cô chăm sóc đâu…” Chung Khiết chợt phát hiện Nhan Hiểu cũng khá đáng yêu.


“Ồ…” Cả đêm không ngủ đúng là Nhan Hiểu cũng đã mệt, cô ta dựa vào bệ cửa sổ chợp mắt.


Chung Khiết cầm điện thoại lên tìm số Tần Hằng để gọi cho anh.
Cô nhớ Tần Hằng, lúc này cô muốn nghe thấy giọng Tần Hằng nhất, muốn được tựa vào vòng tay anh.


“Tút tút tút…” Âm báo máy bận vang lên trong điện thoại.


Đêm qua Châu Ý là người duy nhất không say, cô ấy gọi vài người bạn học tới đưa mấy người Tần Hằng về ký túc, bây giờ bốn người trong ký túc xá của Tần Hằng vẫn đang ngủ say trên giường.


Điện thoại Tần Hằng ở ngay trong túi quần nhưng anh không cảm thấy được.


“Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…” Giọng nói ngọt ngào của tổng đài viên phát ra từ điện thoại.


Trong lòng Chung Khiết cảm thấy hơi mất mát, lúc cô cần Tần Hằng nhất thì lại không gọi được cho anh.


Chắc là anh đang bận gì đó, Chung Khiết tắt điện thoại và đặt nó lên tủ bên cạnh.


Đúng lúc này nữ y tá bước vào kiểm tra tình hình cho Chung Khiết.


“Hồi phục tốt lắm, không có bất kỳ triệu chứng xấu nào, nghỉ ngơi thêm một tuần nữa là có thể về nhà rồi…” Y tá kiểm tra cho Chung Khiết xong thì mỉm cười nói.


“Tốt quá rồi!” Nhan Hiểu nhìn Chung Khiết rồi cười gật đầu.


Nữ y tá lại truyền nước cho Chung Khiết: “Bây giờ cần truyền thuốc kháng sinh, đường glucose… lát nữa có thể em sẽ buồn ngủ nhưng đừng lo lắng, đây là phản ứng bình thường, nghỉ ngơi đầy đủ là được, tốt nhất hãy tắt điện thoại, như vậy sẽ thanh tĩnh hơn…”

“Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy…” Nhan Hiểu nói với y tá.



Y ta nói xong thì cầm tờ báo cáo và sổ ghi chép ra ngoài.


“Chung Khiết, nghe lời y tá ngủ một giấc đi, tôi sẽ ở đây trông cho cô…” Nhan Hiểu đứng bên giường, mỉm cười nói với Chung Khiết.


Chung Khiết mỉm cười gật đầu rồi nhắm mắt lại, không lâu sau thì ngủ thiếp đi.


Nhan Hiểu đang định dựa vào bệ cửa sổ nghỉ ngơi một lát.


Đúng lúc này “ding” một tiếng, điện thoại trên tủ của Chung Khiết vang lên.


Nhan Hiểu nhớ y tá vừa dặn dò phải tắt điện thoại di động.


Cô ta cầm điện thoại Chung Khiết lên định tắt máy nhưng lại lỡ vuốt vào màn hình điện thoại Chung Khiết, phát hiện điện thoại Chung Khiết không khoá thế là cô ta rất dễ dàng vào được giao diện màn hình chính.


Nhan Hiểu nhấp vào “nhật ký cuộc gọi” phát hiện Chung Khiết vừa gọi cho “Tần Hằng” nhưng lại không liên lạc được, Nhan Hiểu không khỏi suy nghĩ về nó.


Chung Khiết là chị dâu của Tần Thâm mà Tần Hằng lại là bạn trai Chung Khiết, hai người họ đều họ Tần…

Nhan Hiểu chợt nhận ra hoá ra Tần Hằng là anh Tần Thâm.
Trước đây cô còn lo lắng không biết Tần Thâm sẽ làm gì mình nữa, không ngờ mối quan hệ đơn giản thế này mà cũng không nghĩ ra.


Nhan Hiểu nhìn vào điện thoại di động của Chung Khiết lại nhìn Chung Khiết đang ngủ say trên giường, trong mắt lướt qua một tia ranh mãnh, mắt cô ta đảo quanh, nhanh chóng nảy ra một ý tưởng.


Nhan Hiểu lấy điện thoại mình ra, đưa lưng về phía Chung Khiết, không biết làm gì với hai chiếc điện thoại…

Bây giờ Tần Hằng mới tỉnh lại từ trong giấc ngủ mê man, anh cầm điện thoại liếc nhìn thời gian như thường lệ, phát hiện đã chín giờ rưỡi, đầu anh vẫn còn choáng váng.


Anh lại liếc thấy có bốn cuộc gọi nhỡ, bấm vào xem thì thấy Chung Khiết một cuộc, Tần Thâm ba cuộc.



Nhìn thấy tên Chung Khiết, Tần Hằng lập tức tỉnh táo hơn nửa, anh lập tức gọi lại cho cô.


“Tần Hằng”

Điện thoại Chung Khiết sáng lên, hiển thị tên Tần Hằng, Nhan Hiểu giật bắn người, lập tức bật chế độ im lặng, cô ta cứ để cho điện thoại đổ chuông nhưng không nghe cho đến khi tắt máy.


Có chuyện gì vậy? Tần Hằng tự hỏi một hồi, sao Chung Khiết không nghe điện thoại của mình?

Khi anh định gọi lại thì có tin nhắn đến.


“Em đang bận, gọi lại cho anh sau.” Nhìn thấy dòng tin nhắn này Tần Hằng mới không gọi nữa, phỏng chừng show ở T thành có rất nhiều việc Chung Khiết phải làm.


Sao tên nhóc Tần Thâm lại nhớ gọi cho anh nhỉ? Tần Hằng suy nghĩ một lúc rồi gọi cho Tần Thâm, mà lúc này chiếc iphone8 của Tần Thâm đang nhấp nháy dưới hồ nhân tạo, chỉ là ai có thể tới để nghe đây?

Tần Hằng gọi ba cuộc đều không được, mặc dù anh hơi nghi ngờ nhưng cũng hết cách.


Chắc chắn tên nhóc này lại chơi điên cuồng ở đâu đó rồi, nghĩ thế Tần Hằng cất điện thoại vào túi rồi đi rửa mặt.


Đêm qua uống rượu cả đêm, dù đã rửa mặt bằng nước lạnh nhưng đầu Tần Hằng vẫn còn choáng váng, anh ra khỏi khu ký túc, anh nghĩ mình nên ra phố ăn vặt ngoài cổng trường ăn chút gì đó nhân tiện khiến đầu óc tỉnh táo hơn.


Từ ký túc xá đi tới cổng trường, hít thở bầu không khí trong lành, đầu óc Tần Hằng cũng tỉnh táo hơn.


“Chào anh, Tần Hằng!” Khi Tần Hằng sắp ra khỏi cổng trường thì một cô gái xinh đẹp bước tới, là Bành Mộng! Cô gái cười ngọt ngào vẫy tay chào Tần Hằng.


Nhìn thấy Bành Mộng, lòng Tần Hằng rung động, anh chợt phát hiện mình có chút chờ mong được gặp Bành Mộng, đây không phải một dấu hiệu tốt, anh vô thức nhắc nhở bản thân phải giữ khoảng cách với cô ta.


Bành Mộng đã bước nhanh tới mỉm cười với Tần Hằng, đi về phía anh.


“Xin chào!” Tần Hằng cố tình chào một cách xa lạ, khẽ gật đầu chào rồi tiếp tục bước ra ngoài cổng trường khiến Bành Mộng hơi xấu hổ.


“Này, anh…” Bành Mộng gọi Tần Hằng, anh cũng không quay đầu lại, cô ta khẽ thở dài rồi lại bước lên thêm hai bước, đuổi theo Tần Hằng: “Chờ em với…”

Bành Mộng sải bước dài hơn mới theo kịp được tốc độ của Tần Hằng, cô ta nghiêng đầu nhìn anh, cố gắng làm quen: “Anh ăn chưa? Đang định đi đâu vậy?”


“Chưa, đi ăn.” Tần Hằng cũng chẳng thèm nhìn Bành Mộng, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.


Sao lại lạnh lùng thế? Thật là! Bành Mộng lẩm bẩm trong lòng, nhưng cô ta cũng có chút vui mừng.
Với sự thông minh lanh lợi của Bành Mộng sao lại không nhận ra Tần Hằng đang cố ý giữ khoảng cách với mình, vì sao anh lại phải làm vậy, chẳng phải bởi vì anh đã nhận ra nếu tiếp tục tiếp xúc với mình thì rất có khả năng sẽ thích mình sao?

Trong mắt Bành Mộng loé lên một tia tinh ranh, anh muốn giữ khoảng cách à, tôi không cho đâu.


“Mấy ngày nay anh vẫn ổn chứ?”

“Ổn.”

“Tối qua em ăn mỳ Ý, tối qua anh ăn gì?”

“Ăn với bạn.”

“Em chưa thấy anh đi cùng bạn gái bao giờ, có phải tình cảm hai người có vấn đề gì không?”

Tần Hằng dừng bước, không nói nên lời nhìn Bành Mộng, cô ta vốn đang cười hì hì, khi thấy Tần Hằng trừng mắt nhìn mình thì ngượng ngùng môi run run, nụ cười dần trở nên gượng gạo.


Tần Hằng lắc đầu bất đắc dĩ, tiếp tục đi về phía trước.


Làm gì mà trừng mắt nhìn tôi hung dữ thế, định làm gì hả? Thật là, không biết tôn trọng gái đẹp gì cả! Bành Mộng thầm mắng Tần Hằng trong lòng, rồi lại nhanh chóng đuổi theo.


Cô ta lại chủ động nói chuyện với Tần Hằng nhưng Tần Hằng cũng chẳng để ý đến cô ta.


“Anh Tần Hằng, em sai rồi, anh rộng lượng có thể nói chuyện với em được không?” Bành Mộng ‘đáng thương’ van xin Tần Hằng nhưng anh vẫn thờ ơ.


Họ vừa ra khỏi cổng trường thì ở trước cổng trường đã có một chiếc Cadillac CT6 đỗ ở đó, trên mui xe có đặt một chai nước suối Evian, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi dựa vào ghế ghế, anh ta thường xuyên đến đại học Kim Lăng để kiếm bạn gái, chỉ riêng đại học Kim Lăng thôi, anh ta đã chi những ba bốn trăm triệu.


Người đàn ông đang chơi điện thoại trong lúc chờ các em gái cắn câu, liếc thấy một cô gái đẹp bước ra từ cổng trường, mắt anh ta sáng lên, người đẹp này đứng đắn quá, dù là tướng mạo hay dáng người đều như người mẫu xe hơi.


Em gái này dù phải chi bao nhiêu tiền, anh ta cũng đồng ý.


Thấy cô đang đi về phía mình, người đàn ông mở cửa xuống xe…


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui