Tần Hằng lái chiếc Audi như bay với vận tốc 120km/h trên con phố đêm thành phố Kim Lăng.
Vượt xe!
Vượt xe!
Một chiếc!
Rồi lại thêm chiếc nữa!
Tài xế lái xe bên cạnh anh bị anh dọa sợ, có người nhìn đến nghệch mặt, nhưng đa phần là chỉ vào đèn đuôi xe anh, mắng anh là tên khốn không cần mạng nữa!
Ngay cả đèn đỏ cũng không quan tâm, ở nút giao lộ, một người đàn ông lái xe điện vì tránh anh mà trực tiếp rẽ vào bụi cây, bị cây cối đâm đau gần chết, lúc muốn kêu anh lại thì anh đã lái xa cả trăm mét rồi.
Cả đường điên cuồng, đoạn đường vốn cần 40 phút anh chỉ tốn 20 phút là tới bệnh viện nhân dân số 1.
“Đại ca, anh đã vượt bao nhiêu đèn đỏ vậy? Cái mạng của tôi sắp hỏng luôn rồi.”
Tài xế đau lòng nói với Tần Hằng, trong quá trình Tần Hằng chạy điên cuồng vừa rồi, trái tim anh ta luôn nhảy tới cuống họng, lúc đó anh ta liền hối hận mình vì ba mươi triệu mà để anh lái xe, đây không phải là chuyện có cần tiền hay không mà là có cần mạng hay không, nhớ tới vẫn còn sợ hãi.
Tần Hằng không để ý tới tài xế, anh lập tức xuống xe, mở cửa sau đỡ Chung Khiết ra.
“Anh yên tâm đi, mạng của anh sẽ không sao.” Anh đã lái xe của anh ta thì anh sẽ không để anh ta chịu thiệt, sau này sẽ cho người tới giải quyết chuyện của tài xế.
Nói xong, anh đỡ Chung Khiết nhanh chóng đi vào bệnh viện.
Tần Hằng tới phòng ICU, Thẩm Vạn Thiên luôn đợi ngoài phòng bệnh, nhìn thấy anh tới lập tức đi lại.
“Anh Tần, cô Chung Khiết, hai người tới rồi.” Lúc có mặt người ngoài gia tộc, Thẩm Vạn Thiên sẽ không gọi ‘cậu cả”.
“Tình huống thế nào?” Tần Hằng cau mày hỏi, mà Chung Khiết đã khoát khỏi cái ôm của anh, xông tới trước cửa ICU, thông qua cửa sổ thủy tinh lo lắng nhìn tình hình bên trong.
Chỉ thấy trong phòng bệnh có vài bác sĩ mặc blouse trắng, đang vây quanh Thái Tư, họ thỉnh thoảng nhìn số liệu trên thiết bị bên cạnh, mấy y tá trợ giúp lau mồ hôi cho họ...
“Cô gái đó đừng nhìn lung tung!” Lúc này, viện trưởng của bệnh viện nhân dân từ một bên đi tới, thấy Chung Khiết đang ở trước cửa nhìn liền nói.
Bệnh nhân trong ICU là do Thẩm Vạn Thiên đưa tới, ông ta không dám chậm trễ chút nào, từ khi Thẩm Vạn Thiên vừa vào, ông ta không qua bất kỳ trình tự nào đã lập tức sắp xếp ICU, hơn nữa còn gọi bác sĩ có năng lực nhất bệnh viện từ nhà tới chữa trị cho người bệnh.
“Người trong phòng bệnh là mẹ của cô Chung Khiết.” Thẩm Vạn Thiên cau mày nói với viện trưởng.
Vừa thấy sắc mặt ông ta, trái tim viện trưởng run rẩy, biết Chung Khiết là người ông ta vô cùng xem trọng.
“Xin lỗi, là tôi mạo phạm.” Viện trưởng vội xin lỗi Chung Khiết, mà cô lúc này lại không nghe vào được câu nào, trong đầu cô chỉ có mẹ.
Nghe Thẩm Vạn Thiên nói, bây giờ vẫn chưa biết tình hình cụ thể của Thái Tư.
Tần Hằng đi tới cạnh cô, ôm bờ vai cô, cùng cô nhìn vào trong phòng bệnh, cô không nói câu nào, nhưng anh có thể cảm nhận được thân thể cô đang khẽ run rẩy.
Hơn một tiếng sau, các bác sĩ kết thúc chữa trị, bước ra khỏi ICU.
“Bác sĩ, mẹ tôi thế nào! Mẹ tôi thế nào?” Chung Khiết kéo bác sĩ chữa trị chính, nôn nóng hỏi.
Bác sĩ Hà có ý nhìn Thẩm Vạn Thiên một cái, thấy ánh mắt cho phép của ông ta mới chịu nói thật bệnh tình của Thái Tư cho Chung Khiết.
“Bệnh tình của bệnh nhân cực kỳ phức tạp, bây giờ chúng tôi chỉ tạm thời ổn định bệnh tình của bà, cụ thể thế nào còn cần hội chẩn với các đồng nghiệp...”
Nghe bác sĩ nói xong, Chung Khiết ngây ngốc, thân thể cô mềm oặt, nếu không phải Tần Hằng ôm cô thì cô đã ngã xuống đất rồi.
“Đừng sợ, bác sĩ không phải đã nói rồi sao, tình hình của dì bây giờ đã ổn định rồi, tin anh, dì nhất định sẽ không sao...” Tần Hằng cau mày an ủi Chung Khiết.
“Em muốn thăm bà...” Chung Khiết không nghe vào được gì, cô bây giờ cực kỳ không có cảm giác an toàn, nói rồi liền muốn xông vào ICU.
“Cô này, xin cô bình tĩnh, bệnh nhân bây giờ cực kỳ yếu ớt, trên người cắm đầy thiết bị chuyên nghiệp, cần nghỉ ngơi thật tốt, hơn nữa chúng tôi đã tiến hàng gây mê với bệnh nhân, dù cô có vào cũng không thể làm được gì...” Bác sĩ chặn Chung Khiết lại, nói.
“Nghe lời bác sĩ đi, em vào rồi ngược lại có thể gây bất lợi cho bệnh tình của dì...” Tần Hằng cau mày khuyên nhủ, nhìn dáng vẻ của cô, anh cực kỳ đau lòng: “Em xem các y tá trong phòng bệnh đang chăm sóc cho dì, không cần lo lắng, dì sẽ không sao...”
Nhờ sự ôn hòa khuyên nhủ của Tần Hằng, Chung Khiết không còn cố chấp muốn vào phòng bệnh thăm Thái Tư nữa, nhưng cô vẫn dán vào cửa thủy tinh phòng bệnh nhìn vào trong.
Tần Hằng nhìn sang Thẩm Vạn Thiên: “Ông lập tức tìm hết tất cả các bác sĩ nổi tiếng ở Kim Lăng, T thành tới, nếu trị không hết cho dì, những người này liền cởi áo cút đi!”
“Dạ, tôi đi làm ngay.” Thẩm Vạn Thiên hoảng sợ nói, ông ta chưa từng nhìn thấy Tần Hằng nôn nóng như vậy.
Nói xong liền đi sắp xếp.
Viện trưởng và tất cả bác sĩ ở cạnh đều ngây ngốc, người đàn ông nhìn như một sinh viên bình thường này lại hô to gọi nhỏ với Thẩm Vạn Thiên, hơn nữa Thẩm Vạn Thiên còn nghe lời như vậy, càng khiến họ rớt mắt.
Chung Khiết cứ lặng lẽ dán vào cửa sổ kính nhìn hơn 3 tiếng đồng hồ, Tần Hằng cũng ở cạnh cô thời gian dài từng ấy, Thẩm Vạn Thiên nói với Tần Hằng, các bác sĩ của các bệnh viện nổi tiếng ở Hoa Đông đều đang chạy tới đây, bệnh viện số 1 cũng gấp gáp mở cuộc họp hội chẩn, đang căng thẳng bàn bạc về bệnh tình của Thái Tư.
“Nghỉ ngơi một lát đi.” Lúc này, Tần Hằng đỡ vai Chung Khiết, từ từ ngồi trên hàng ghế hai bên hành lang, Chung Khiết ngồi khom lưng, cùi trỏ chống lên đùi, hai tay đỡ trán, cô vẫn đang rất lo lắng cho bệnh tình của mẹ.
“Sẽ ổn thôi, tin anh...” Tần Hằng khẽ vỗ lưng cô, nhìn dáng vẻ khó chịu của cô, anh còn khó chịu hơn cả cô.
“Chuyện gì vậy.” Lúc này, trong ICU truyền ra tiếng thét chói tai, đồng thời, một y tá nhanh chóng xông ra.
Chung Khiết sợ giật nảy, cô vội đứng dậy, chạy tới trước cửa ICU, các y tá bên trong tay chân hoảng loạn không biết đang làm gì, mà Thái Tư trên giường bệnh đã tỉnh lại, ngực bà phập phồng, một thiết bị xung quanh chớp nháy đèn đỏ.
“Mẹ --” Chung Khiết gấp gáp, cô vỗ mạnh vào cửa phòng ICU, muốn xông vào.
Y tá bên trong vội đi tới mở cửa, Chung Khiết muốn xông vào, y tá bèn chặn cô lại.
“Thưa cô, xin cô bình tĩnh, nơi này chỉ có bác sĩ có thể vào, cô vào cũng không giúp được gì, tình hình bệnh nhân bây giờ đã rất nguy hiểm rồi, chúng tôi đã đi mời bác sĩ rồi, xin cô phối hợp với chúng tôi...” Y tá cũng gấp gáp nói.
“Chung Khiết, em bình tĩnh, em vào cũng không giúp được gì, chúng ta tin tưởng bác sĩ, sẽ ổn thôi...” Tần Hằng ôm cô, không để cô xông vào.
“Buông em ra, em phải xem mẹ...” Chung Khiết cố hết sức muốn thoát khỏi hai tay Tần Hằng, cô lúc này đã hoàn toàn không còn lý trí nữa.
Lúc này, mấy bác sĩ chữa trị chính ban nãy chạy tới, Tần Hằng ôm Chung Khiết đang giãy giụa, mở cửa, để họ mau chóng vào.
“Tin anh, dì như thế này, anh cũng khó chịu giống em, nhưng chúng ta bây giờ căn bản không giúp được gì...anh đã kêu Thẩm Vạn Thiên gọi tất cả bác sĩ ưu tú ở Hoa Đông tới rồi, tin anh, dì nhất định sẽ không sao.” Tần Hằng lớn tiếng an ủi cô.
Mặc dù Chung Khiết vẫn cố chấp muốn xông vào thăm mẹ, nhưng trong tiềm thức cô cũng biết đạo lý này, không còn kịch liệt như ban nãy nữa.
Tuy nhiên, 10 phút sau, một bác sĩ trẻ vừa vào liền hoảng loạn chạy ra, anh ta chạy tới trước mặt Thẩm Vạn Thiên, vừa hoảng loạn vừa sợ hãi nói: “Ông...ông Thẩm, các chỉ tiêu...sinh mạng của bệnh nhân đang nhanh chóng giảm xuống, đã vượt quá phạm vi dự đoán của chúng tôi, bác sĩ Hà nói có khả năng...có khả năng không được nữa.”
“Cái gì!” Thẩm Vạn Thiên nghe xong thì cả kinh, lập tức nhìn Tần Hằng, chỉ thấy mắt anh mở to, động tác trì trệ một giây, mà Chung Khiết cạnh anh vừa khôi phục một chút cảm xúc lại lập tức càng thêm kích động, cô dùng sức muốn xông vào ICU.
“Nếu bà Thái có sơ suất gì thì các người đều cởi áo cút đi cho tôi, tiếp tục trị!” Thẩm Vạn Thiên tức giận hét lên với anh ta.
“Nhưng mà...bác sĩ Hà nói bệnh nhân đã rất nguy hiểm rồi...” Bác sĩ này kinh sợ nhỏ giọng thì thào.
Từ giọng điệu của bác sĩ, Tần Hằng ý thức được gì đó, anh buông Chung Khiết, cùng cô xông tới trước cửa ICU.
“Hai người làm gì vậy, ICU không thể vào...” Bác sĩ trẻ phía trước Thẩm Vạn Thiên nói.
“Bốp.”
Thẩm Vạn Thiên tát anh ta: “Anh Tần là để anh nói sao? Mở cửa!”
“Dạ dạ.” Nam bác sĩ vội đi tới, mở cửa ICU.
Tần Hằng, Chung Khiết, Thẩm Vạn Thiên đều đi vào, Chung Khiết đừng cạnh giường bệnh, che miệng khóc sợ hãi nhìn mẹ, chỉ thấy sắc mặt Thái Tư vừa trắng bệch vừa tiều tụy, đeo mặt nạ trợ thở, trên người cắm rất nhiều ống.
Cạnh giường bệnh của bà vây một đám bác sĩ, Chung Khiết sững sờ đứng nguyên tại chỗ, cô sợ mình đi tới sẽ gây chậm trễ cho việc chữa trị, chỉ là cô cảm giác như có người dùng dao đâm từng chút vào tim mình.
“Bà Thái thế nào rồi?” Thẩm Vạn Thiên hỏi bác sĩ Hà chữa trị chính.
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của ông ta, tim một đám bác sĩ đều nảy lên tới cuống họng.
“Trước đó chúng tôi vốn đã ổn định bệnh tình của bệnh nhân, nhưng bây giờ bỗng nhiên xuất hiện đột biến, chức năng tim suy kiệt, gan, lá lách, thận cũng xuất hiện vấn đề, ruột già và đường hô hấp cũng...” Bác sĩ Hà nói thực, vừa nãy vào nhìn thấy tình hình của Thái Tư, ông ta cũng vô cùng kinh ngạc, căn bản vẫn giống hệt với vài tiếng trước, đây là tình huống ông ta trước giờ chưa từng nhìn thấy.
“Ông nói xem có thể trị không!” Thẩm Vạn Thiên không kiên nhẫn.
“A...” Trái tim bác sĩ Hà co rút, những người khác ngày cả hít thở mạnh cũng không dám.
“E rằng...không thể.” Bác sĩ Hà thật phí sức lực mới nói ra được hai chữ này.
“Không chữa khỏi thì các người cũng không cần ở bệnh viện nữa!” Thẩm Vạn Thiên tức giận nói, một câu trực tiếp dọa bác sĩ Hà quỳ sụp xuống đất, các bác sĩ y tá khác cũng đều quỳ xuống.
“Ông Thẩm thứ tội, tình huống của bệnh nhân cực kỳ đặc thù, chỉ trong ngắn ngủi 3,4 giờ đồng hồ, bệnh tình đã xấu đi tới mức độ thế này, trên thế giới cũng rất hiếm gặp, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, nếu muốn giữ lại tính mạng của bệnh nhân, dù là chuyên gia quyền lực nhất thế giới e rằng cũng không làm được...” Bác sĩ Hà quỳ trên mặt đất, sợ hãi giải thích với Thẩm Vạn Thiên, hi vọng ông ta có thể hiểu cho họ.
Lúc này, Thái Tư trên giường bệnh lại chậm rãi nhấc tay, nhưng vì thân thể quá yếu ớt, ngay cả nhấc tay bà cũng không làm được, tay bà châm kim, bà lúc này nhìn đáng thương như vậy.
Chung Khiết cũng không nhịn được nữa, cô đẩy bác sĩ ra, đi tới trước giường bệnh, nhìn bác sĩ bên cạnh: “Mẹ tôi muốn tháo mặt nạ trợ thở.”
Người khác nhìn không ra ý của bà, Chung Khiết lại hiểu, vừa nhìn liền biết ý đồ của mẹ.
Bác sĩ Hà tự mình nhẹ nhàng lấy mặt nạ trợ thở xuống.
Chỉ thấy Thái Tư sắc mặt tái nhợt, yếu ớt đến cùng cực khẽ nói với Thẩm Vạn Thiên: “Ông...Thẩm, bệnh của tôi không trách họ, là vấn đề của bản thân tôi, bây giờ...tôi muốn nói đôi lời với Chung Khiết, xin ông kêu họ ra ngoài trước.”
“Chuyện này...” Bác sĩ ra ngoài, Thái Tư sẽ chết không thể nghi ngờ, Thẩm Vạn Thiên dời ánh mắt thăm hỏi sang Tần Hằng.
“Đều ra ngoài đi.” Tần Hằng cũng ý thức được tình huống đã không cách nào thay đổi nữa, Tần Hằng, Thẩm Vạn Thiên và đám bác sĩ đi ra ngoài.
“Tần Hằng, xin cậu ở lại một lát...” Thái Tư yếu ớt nói, Tần Hằng ở lại, Thẩm Vạn Thiên và các bác sĩ khác ra ngoài, đóng cửa.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...