Ngôn Tình Người Thừa Kế


Lúc này, Lưu Hồng đã đi tới quầy tiếp tân.


“Chào cô, xin sắp xếp cho chúng tôi một chỗ ngồi, tôi và bạn của tôi đã đợi mấy phút rồi.” Khẩu khí của Lưu Hồng giống như đang đề ra một yêu cầu vô cùng chính đáng vậy.


“Xin lỗi, xin bà xếp hàng trước, đợi tới lượt bà, chúng tôi sẽ sắp xếp vị trí cho bà.” Cô tiếp tân lịch sự mà nói.


“Cái gì? Bây giờ tôi đang cần chỗ, có phải cô không biết tôi là ai không, tôi nói cho cô biết, tôi là người mà cô không đắc tội được, nếu như cô không nhanh chóng sắp xếp chỗ cho tôi thì tôi có thể chắc chắn mà nói với cô rằng, công việc của cô có thể sắp mất rồi đó.” Lưu Hồng hùng hổ bức người mà nói, bà ta cảm thấy một tiếp tân mà cũng dám từ chối thỉnh cầu của mình, thật quá không đặt mình vào trong mắt rồi.


“Vị khách này, hy vọng bà có thể tuân thủ quy tắc ở chỗ chúng tôi.” Cô tiếp tân vẫn duy trì nụ cười mà nói: “Bây giờ chúng tôi quả thực không có chỗ, nếu như bà muốn dùng bữa ở đây thì cần phải xếp hàng trước, đến lượt bà rồi thì chúng tôi sẽ sắp xếp cho bà.”

“Kêu quản lý của các người ra đây, để tôi xem cậu ta có tìm chỗ cho tôi hay không.” Trong lòng Lưu Hồng nghĩ, cô tiếp tân này chắc chắn là chưa nhìn thấy tình hình hôm đó, mình nói với cô ta thì cũng uổng phí thôi.


“Xin lỗi, xin bà tha thứ, quản lý của chúng tôi có chuyện của anh ấy, có chuyện gì bà cứ nói với tôi là được rồi.” Bà cô trung niên này hiển nhiên là cố ý kiếm chuyện, mình có thể ngăn được thì để mình ngăn, quản lý làm gì có thời gian để lãng phí với bà ta chứ?

“Ha, cô gái nhỏ nhà cô thật là không hiểu chuyện.” Lưu Hồng bị làm cho tức chết, bà ta thật sự không xử lý được con bé này, bà ta bực bội mà nhìn cô tiếp tân một cái, trong lòng đã hỏi thăm đến ba mẹ cô ta mấy bận rồi.


“Cô cũng thấy rồi đó, bạn tôi đang ở đây, nếu như bữa cơm hôm nay bị hủy thì nhà chúng tôi sẽ tổn thất 3-4 tỷ đó.” Lưu Hồng chơi chiêu khổ sở, cố ý tăng thêm tính quan trọng của bữa cơm này để chèn ép cô tiếp tân: “Cô xem bây giờ có thể chừa ra cho tôi một chỗ không, đợi bàn thành công việc làm ăn rồi, tôi sẽ cho cô một cái lì xì lớn 3 triệu.”

“Bà cũng thấy rồi đó, bây giờ tất cả các chỗ đều đã có người rồi, chỉ còn trống một phòng chí tôn thôi, nhưng quá đắt rồi, chi phí thấp nhất là 150 triệu, chỉ e bà cũng sẽ không đặt, cho nên tôi thật sự hết cách.” Cô tiếp tân khó xử mà nói.


“Phòng bao chí tôn còn trống à, vậy cô nói sớm đi chứ, để tôi nói lâu như vậy, cho chúng tôi phòng bao chí tôn đi.” Lưu Hồng tinh thần phấn chấn mà nói.
Lần trước bọn họ ăn cơm ở phòng bao chí tôn, còn được miễn phí, nếu đã có thể ăn cơm miễn phí ở phòng bao chí tôn thì mắc gì lại không ăn chứ?

“Bà thật sự muốn ăn cơm ở phòng bao chí tôn?” Cô tiếp tân kinh ngạc mà nói, sở dĩ phòng bao chí tôn bây giờ vẫn còn đang để trống, là vì chi phí của nó quá cao, mà cô ta nhìn Lưu Hồng, bất luận là ăn mặc trang điểm, hay là tố chất tu dưỡng, đều không giống người có thể tiêu tiền ở phòng bao chí tôn.


“Phí lời gì vậy, cũng đâu phải là chưa ăn cơm ở phòng bao chí tôn qua đâu, cô còn cảm thấy chúng tôi sẽ quỵt nợ hay gì gì đó nữa sao?” Lưu Hồng bất mãn mà nói.



Nghe bà ta nói tự tin như vậy, cô tiếp tân cũng không dám nói gì nữa, lập tức bảo người đưa bọn người Lưu Hồng đến phòng bao chí tôn.


“Lưu Hồng, phòng bao chí tôn có tiêu phí thấp nhất là 150 triệu, thật sự không sao chứ?” Tuy Lưu Hồng đã đặt được phòng bao chí tôn rồi, nhưng trong lòng Giang Lị vẫn rất thấp thỏm, bà ta nhỏ tiếng hỏi Lưu Hồng.


“Chị Lị, chị cứ yên tâm là được rồi, bữa cơm này tôi mời, nhiệm vụ hôm nay của chị chính là ăn, những chuyện khác thì không cần phải lo.” Lưu Hồng ung dung mà cười nói.


Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đến phòng bao chí tôn, cách trang trí sang trọng trong phòng bao chí tôn khến cho Giang Lị chậc chậc ca thán.
Nhìn thấy bộ dạng này của Giang Lị, trong lòng Lưu Hồng càng thêm hài lòng.


“Tuần trước chúng tôi có tới qua, cứ lên theo menu lần trước chúng tôi tới đi.” Lưu Hồng nói với nhân viên phục vụ.


“Hả? Lần này bà chỉ có 4 người, chọn nhiều như vậy có thể sẽ không ăn hết đó.” Nhân viên phục vụ thiện ý mà nhắc nhở.


“Bảo cậu lên thì cứ lên đi, ăn không hết thì để lại, cậu lo lắng ít ghê đó.” Lưu Hồng nói một câu vô cùng hào khí, nhân viên phục vụ lúc này mới lui ra, trong lòng cũng vui mừng cực kỳ, menu món ăn lần trước toàn là những món đặc sắc của nhà hàng bọn họ, giá cả cũng là cao nhất, hôm nay nhà hàng bọn họ lại kiếm được một khoản lớn rồi.


“Vẫn là chị hào khí nhất, ở chỗ này tôi không dám chọn gì đâu.” Giang Lị cam chịu ở thế hạ phong mà nói, nhìn Lưu Hồng suốt cả quá trình đều rất tự tin, cũng thật sự đã ăn qua cơm ở phòng bao chí tôn rồi, trong lòng Giang Lị cũng yên tâm hơn nhiều.


“Haiz, coi chị nói kìa, chị chưa tới quen chỗ này thôi, đợi chị tới thêm mấy lần nữa thì sẽ biết thực ra chỗ này cũng chỉ có như vậy thôi à.” Lưu Hồng ‘khiêm tốn’ mà nói, nhưng trong lòng đã bay lên chín tầng mây rồi.


Rất nhanh, từng món mỹ vị đã được bưng lên bàn.


“Mau ăn đi chị Lị, đồ tây ở chỗ này được làm chính cống nhất Kim Lăng đó, bít tết và hàu đều rất là ngon.” Lưu Hồng nói với bộ dạng như rất hiểu biết, trên thực tế bà ta làm gì hiểu đồ tây rốt cuộc là có ngon hay không chứ?

Ba người Lưu Hồng dùng dao nĩa không thạo, cả nửa ngày cũng không cắt được một miếng thịt, còn Giang Lị thì dùng rất sành sõi, thế mà Lưu Hồng cứ giới thiệu cho Giang Lị nghe đồ tây phải ăn như thế nào, tình hình đừng nói là có bao nhiêu buồn cười nữa.



Lúc này, cửa phòng bao bị đẩy ra, một người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười đi vào, chính là quản lí Châu.
Có thể đặt được phòng bao chí tôn thì đều là khách quý, cho nên, mỗi khi có khách dùng bữa trong phòng chí tôn, anh ta đều sẽ đích thân đến kính rượu.


“Chào các vị…” Nhìn thấy là mấy bà cô Lưu Hồng, quản lí Châu sững sờ một hồi.
Sao lại là bọn họ? Trong lòng quản lí Châu không khỏi bốc hỏa.


Mà đám bà cô Lưu Hồng này, nhìn thấy quản lí Châu, trong lòng chợt mừng rỡ, lộ ra biểu cảm mê muội.


“Các vị ăn vừa miệng chứ? Tôi đến kính các vị một ly, có cần gì thì cứ nói.” quản lí Châu thuận tay bưng một ly bia trên bàn lên, chỉ muốn kính xong rượu rồi rời khỏi chỗ này ngay.
Nhìn mấy bà cô này, anh ta chỉ cảm thấy ghê tởm.


“Quản lí Châu đừng vội, rượu này cũng quá là thấp kém rồi, nếu cậu đã muốn kính rượu chúng tôi thì phải lấy loại rượu nào ra hồn chút mới được chứ, lên cái Louis XIV lần trước đi.” Lưu Hồng nhìn quản lí Châu với một thâm ý khác, một bà cô hơn 50, body chảy xệ mà vẫn bày ra tư thái quyến rũ, cái cảnh tượng đó chỉ có thể dùng một từ để tả---Cay mắt.


“Được, bây giờ tôi sẽ đi lấy ngay.” Quản lí Châu lịch sự nói xong thì quay người đi ra khỏi phòng bao, chỉ ở trong đây thêm một giây thôi thì đối với quản lí Châu mà nói cũng là một sự tra tấn tinh thần.


“Quản lí Châu này trông khá đẹp trai đó.” Giang Lị bấc giác lẩm bẩm.


“Chị Lị, chị cũng thích cậu ta à, chỉ cần chị có lòng thì tôi có thể bảo cậu ta ở bên chị hai ngày.” Lưu Hồng nhướng mày với Giang Lị, mỉm cười thần bí mà nói.


“Chị nói đùa đúng không? Một quản lý lớn như người ta, sao mà nghe lời chị được?” Giang Lị khá là động lòng, lòng bà ta ngứa ngáy, đây cũng là đang thử thăm dò Lưu Hồng.


“Chị còn không tin, đợi lát nữa tôi cho chị xem, cậu ta rốt cuộc là có nghe lời tôi hay không.” Lưu Hồng đắc ý mà nói: “Đúng rồi, chị Lị, nếu như tôi thật sự có thể khiến quản lí Châu chơi với chị hai ngày, thì hợp tác giữa chúng ta?”

“Ò, dễ nói thôi, ông già nhà tôi rất nghe lời của tôi.” Giang Lị cười mỉm mà nói.



Lúc này, quản lí Châu cầm lấy 1 chai Louis XIV đi vào, mở ra rồi rót cho tất cả mọi người.


Quản lí Châu đi đến trước Lưu Hồng, kính rượu với bà ta.


“Quản lí Châu, cậu uống nhanh như vậy làm gì? Xem kìa, rượu đổ lên ngực cậu rồi, nào, để chị lau cho cậu.” Nói xong, Lưu Hồng định đặt tay lên trước ngực quản lí Châu với ánh mắt gian tà, tinh lực của loại phụ nữ trung niên già rồi mà còn khát tình như bà ta thì tương đối là mạnh mẽ, nhìn miếng thịt tươi như quản lí Châu, giống như là mèo nhìn thấy cá vậy.


“Để tự tôi làm là được rồi.” Quản lí Châu lùi về sau một bước, tự mình lau đi.


“Rượu này thật mạnh, tôi chóng mặt quá.” Lưu Hồng sờ sờ trán, ngã về phía quản lí Châu, bà ta muốn ngã trong lòng quản lí Châu, nhưng quản lí Châu lại nhanh chóng né qua một bên, tránh bà ta đi, Lưu Hồng loạng choạng một cái, suýt nữa đã đụng trúng bàn, cũng may mà kịp thời đứng lại được.


Phản ứng của cậu khá nhanh đó nhỉ, chưa tông chết được cậu!

Quản lí Châu mỉm cười với Lưu Hồng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lại cụng ly với những người khác, bọn họ đều muốn chiếm tiện nghi của quản lí Châu, nhưng quản lí Châu không có để bọn họ thành công.


Quản lí Châu nói vài câu khách sáo rồi đi ra ngoài.


“Ờm…quản lí Châu xấu hổ rồi, chị yên tâm đi chị Lị, trong vòng hai ngày, tôi nhất định sẽ khiến cậu ta chơi với chị.” Lưu Hồng lúng túng mà mỉm cười, nhìn sắc mặt Giang Lị có chút khó coi, Lưu Hồng cũng rất khó xử, bà ta nghĩ có thể là vì hôm nay Cao Nguyên không có ở đây, cho nên quản lí Châu mới không cho mấy bà ta chiếm tiện nghi.


Giang Lị cũng không quá đặt chuyện này vào lòng, đồ ăn tây ở đây thực sự rất không tệ, bà ta ăn rất đã.


Sau khi đánh chén no nê, Lưu Hồng chuẩn bị cùng Giang Lị rời khỏi, đi tới đại sảnh, thì đằng sau lập tức có nhân viên phục vụ đuổi tới.


“Xin lỗi, bà còn chưa thanh toán nữa, xin bà thanh toán trước rồi hẵng đi.” Nhân viên phục vụ chặn trước mặt bọn người Lưu Hồng, khách sáo mà nói.


Sắc mặt Lưu Hồng lập tức trở nên đen sầm, ở trước mặt Giang Lị, nhân viên phục vụ lại đòi nợ bà ta, đây không phải là cố ý muốn khiến bà ta mất mặt sao?

“Có phải cô mới tới không? Tôi tiêu phí mà cũng cần tiền sao? Về hỏi quản lí Châu của các người đi.” Lưu Hồng không cảm thấy mình nói có gì sai cả.


Câu nói của bà ta suýt nữa đã dọa sợ nhân viên phục vụ rồi, cũng may mà lúc này, quản lí Châu đích thân đi tới, hỏi nhân viên phục vụ, rồi lại nhìn bộ dạng trấn tĩnh của Lưu Hồng, quản lí Châu thật muốn tát Lưu Hồng một cái tại chỗ, nói hay thật đó, bà tưởng chỗ chúng tôi là nhà ăn làm từ thiện, ăn cơm không cần trả tiền sao?


“Vị khách này, xin bà thanh toán hóa đơn trước.” Sắc mặt quản lí Châu nghiêm túc mà nói.


“Lưu Hồng cái này…” Giang Lị nhìn sang Lưu Hồng, trong mắt toàn là lo lắng, trước đây không phải bà nói ăn cơm không cần ra tiền sao? Vậy chuyện bây giờ là sao?

“Yên tâm.” Lưu Hồng an ủi Giang Lị một câu, cũng không biết bà ta lấy tự tin từ đâu ra nữa, bà ta nhìn quản lí Châu: “Quản lí Châu, cậu đã quên, lần trước chúng tôi có tới chỗ cậu ăn qua, lúc đó không phải cậu miễn phí cho bọn tôi sao?”

“Phải, nhưng lần đó miễn phí cũng là có nguyên nhân, lần này thì xin lỗi, xin các bà thanh toán.” quản lí Châu nhìn thẳng vào Lưu Hồng mà nói.


Lần trước anh ta cũng nghĩ kỹ rồi, hình như lúc ăn cơm, Tần Hằng chỉ nói chuyện với mẹ con Chung Khiết, những người còn lại thì anh ta cũng chả thèm quan tâm, dựa vào kinh nghiệm nhìn người bao nhiêu năm nay, quản lí Châu đoán, đám người Lưu Hồng không có quan hệ gì thân với Tần Hằng cho lắm.


Nếu như hôm nay là mẹ con Chung Khiết đến ăn cơm, quản lí Châu nhất định sẽ miễn phí, còn đám người Lưu Hồng là người bình thường, quản lí Châu sao có thể cho bọn họ ăn cơm miễn phí trong phòng bao chí tôn chứ.


Ha, hôm nay tên quản lí Châu này phê cần rồi sao? Lại đối đầu với mình, lần trước còn không phải là vì Cao Nguyên chắc?

“Được, quản lí Châu, không ngờ cậu lại không biết lễ nghĩa như vậy, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại, có lời gì thì cậu cứ nói với cậu ta là được rồi.” Lưu Hồng trừng quản lí Châu một cái, móc điện thoại ra, qua một bên gọi điện thoại.


“Cậu đợi đó đi, rõ ràng là một chuyện rất nhỏ mà cậu cứ đòi làm lớn, để tôi xem cậu ta đến rồi thì cậu giải thích với cậu ta thế nào.” Gọi điện thoại xong, Lưu Hồng lại mỉa mai quản lí Châu.


“Yên tâm đi chị Lị, đợi lát nữa người tới rồi thì tất cả sẽ ổn thôi, không phải chỉ ăn của cậu ta có một bữa cơm thôi sao, chúng ta có thể đến là mát mặt cho bọn họ lắm rồi mà bọn họ còn không vừa ý nữa, vậy thì cứ đợi coi.” Lưu Hồng nói với Giang Lị.


“Vậy thì được.” Giang Lị thấy đám người Lưu Hồng bình tĩnh như vậy, thì bà ta cũng yên tâm rồi.


Trong lòng quản lí Châu thật sự có chút thấp thỏm, không lẽ bà ta khi nãy đã gọi cho Tần Hằng sao? Anh ta nhìn nhầm rồi? Bà cô dâm dê này có quan hệ với Tần Hằng ư?

Anh ta thấp thỏm trong lòng mà đợi người đó đến, trong lòng đã có chủ ý, nếu như thật sự là Tần Hằng thì mình sẽ tặng lễ xin lỗi bọn họ, mất chút mặt mũi cũng chả sao, cũng hay hơn là đắc tội với Tần Hằng.


Lúc này, một người trẻ tuổi từ cửa đi vào, Lưu Hồng vội vàng đi qua đó, bộ dạng như bị chịu đối xử bất công: “Tiểu Cao, cuối cùng cháu cũng tới rồi, nếu còn không tới thì dì sắp bị bọn họ ép chết rồi…”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui