Tại Thu Thủy Y Nhân lúc này, một cô gái trẻ đang tranh cãi gay gắt với Tiểu Hồng và các nhân viên khác, có rất đông người vây xem, còn có bảo vệ của trung tâm thương mại.
“Quần áo mua ở chỗ mấy người, sao không thể trả lại?” Cô gái trẻ vung quần áo trong tay lên, hung hăng nói.
“Thưa cô, cô mua quần áo này ở chỗ chúng tôi một tháng rồi, làm sao chúng tôi có thể cho cô trả lại?” Tiểu Hồng không biết đã nói câu này với cô gái trẻ bao nhiêu lần rồi, nhưng cô ta vẫn cứ giả ngu.
" Mấy bộ này có cái tôi chỉ mặc một hai lần, còn một số thì chưa mặc lần nào! Sao lại không thể trả lại, mang tiếng cửa hàng lớn mà bắt nạt người ta, đúng không?"
“Cô đừng nói nữa, dù là có ở cửa hàng nào đi nữa, cũng không thể hoàn tiền cho cô, cô nên về đi, cô xem chúng tôi cũng không làm ăn được nữa rồi” Tiểu Hồng chỉ muốn giải quyết nhanh vấn đề.
"Thái độ của các người như thế là sao? Có chuyện thì tránh né, trốn tránh trách nhiệm! Làm sao, cho rằng tôi dễ ăn hiếp?" Tiểu Hồng một mực không hoàn lại tiền, cô gái trẻ trong lòng cực kỳ khó chịu: " "Hôm nay các người không hoàn lại tiền cho tôi, tôi sẽ không đi, tôi muốn xem Thu Thủy Y Nhân cửa hàng lớn như vậy, hoàn toàn coi thường quyền lợi của người tiêu dùng, tôi sẽ cương với các người đến cùng! Dù sao thời gian của tôi không đáng đồng tiền, nếu các người ngừng kinh doanh một ngày, chắc cũng mất hàng trăm triệu, phải không? "
Hành vi của cô gái cũng gây bất mãn cho người xem, họ chỉ trích cô vô cớ gây rối, có hành vi lừa gạt.
"Tôi lừa gạt, mấy người có biết chuyện bên trong không, mở miệng nói tôi lừa gạt, nói như vậy, tôi có thể kiện mấy người tội vu khống!" Cô gái trẻ khoanh tay trước ngực nói, dù sao hôm nay đến đây gây rối, cô không quan tâm đến mặt mũi của mình nữa.
"Thật là không có đạo đức mà"
"Người này sao lại như thế này?"
"Tôi đề nghị cô gọi cảnh sát, nhiều lời làm gì với loại người này?"
“Thưa cô, xin cô hãy rời đi ngay, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát.” Tiểu Hồng lấy điện thoại di động ra, nghiêm túc nhìn Cô gái trẻ.
“Này, các người không biết xấu hổ đúng không?” Cô gái trẻ càng tức giận hơn khi nghe thấy Tiểu Hồng chuẩn bị gọi cảnh sát, cô lấy ra một bộ quần áo trong túi ni lông mang theo, sau đó lấy ra một cái bật lửa, "tách" đem quần áo của mình đốt cháy, rồi ném chúng ra cửa.
Khi những người khác nhìn thấy vậy, nhanh chóng dùng chân dập lửa.
"Sao cô lại làm thế này? Cửa hàng toàn quần áo, cháy rồi ai chịu trách nhiệm? Nhiều người như vậy, nếu xảy ra chuyện, liệu cô có kham nổi không?" Tiểu Hồng tức giận nói, không nói hai lời, cô trực tiếp gọi điện tới số 113.
Cô gái trẻ bộ dạng trông không hề sợ hãi.
Cảnh sát từ đồn cảnh sát gần đó đã sớm có mặt, thẩm vấn cô gái trẻ về việc đốt quần áo.
"Quần áo này tôi tự mua, chỗ cháy cách cửa hàng họ những 1m, tôi đốt quần áo của mình có vấn đề gì không?" Cô gái trẻ lý lẽ hùng hồn nói.
Người dân xung quanh nhìn không vừa mắt nên đã báo cho cảnh sát là cô gái quá đáng thế nào, nhưng việc cô đốt quần áo trước cửa là không vi phạm pháp luật, cảnh sát cũng không thể bắt giữ.
"Tôi nghĩ hay là các cô cứ trả lại tiền cho cô ta cho xong, có lẽ cô ta ham tiền đến muốn phát điên rồi, xem như bỏ tiền ra mua yên tĩnh" Một cảnh sát nói nhỏ với Tiểu Hồng.
"Cô ấy muốn chúng tôi hoàn lại toàn bộ số tiền, hơn nữa nhãn quần áo cũng không còn, đã mặc được một tháng rồi, làm thế nào chúng tôi có thể hoàn lại tiền cho cô ấy?" Quan điểm nhẫn nhịn cho xong chuyện của cảnh sát khiến cô phát cáu, nếu đứng ở góc độ của cảnh sát, quả thật chuyện khá khó giải quyết: "Mấu chốt là cửa hàng này không phải của tôi, tôi chỉ là quản lý, hoàn toàn không thể làm chủ được"
Cả cảnh sát và Tiểu Hồng đều rầu rĩ nhìn cô gái trẻ.
Cô gái trẻ bộ dạng không đạt được mục tiêu, thề sẽ không bỏ cuộc, hơn nữa nhìn vẻ mặt rầu rĩ của Tiểu Hồng, cô cảm thấy mình sắp thắng rồi!
“Xin lỗi, cho qua một chút!” Đúng lúc này, Tần Hằng từ trong đám người xung quanh đi vào.
Cô gái trẻ thoáng thấy Tần Hằng, trong lòng chợt nhảy dựng, nhanh chóng quay lưng lại, cố ý lấy tay che mặt, vì sợ bị Tần Hằng nhìn thấy.
“Ông chủ, anh đến rồi, chính là vị khách hàng này vô cớ gây sự.” Tiểu Hồng bước nhanh tới chỗ Tần Hằng nói.
Tần Hằng cau mày nhìn cô gái trẻ, lông mày thoáng chốc giãn ra, kinh ngạc nói: " Tạ Nhược Đồng "
Cô gái trẻ chính là Tạ Nhược Đồng.
Tạ Nhược Đồng chậm rãi quay người, kinh ngạc nhìn Tần Hằng, sau đó nhìn về phía Tiểu Hồng, lấp bấp hỏi: "Cô vừa rồi gọi anh ta là ông...
chủ?"
"Vâng, anh ấy là ông chủ của chúng tôi"
Tạ Nhược Đồng hoài nghi nhìn Tần Hằng, đầu óc hoàn toàn rối tung, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Anh là ông chủ ở đây sao?” Tạ Nhược Đồng ngu ngốc lẩm bẩm.
Tần Hằng gật đầu, Tạ Nhược Đồng cảm thấy thế giới quan đã bị đảo loạn.
"Xin chào anh, tôi nghĩ anh nên trả cho cô ấy một số tiền cho xong chuyện, loại người này chỉ muốn chiếm lợi, tốn chút tiền để cho bản thân yên bình..." Cảnh sát tiến tới và nói.
Những người xung quanh hô vang phản đối, đối với những người như Tạ Nhược Đồng, việc đưa tiền cho cô ta chính là đang giúp cô ta càng kiêu căng ngạo mạn, nhất định không được đền tiền.
Và bọn họ cũng tin rằng Tần Hằng nhất định sẽ không đền tiền, người buôn bán là người thông minh nhất, làm sao có thể trả lại quần áo đã bán một tháng, còn không có nhãn mác.
Tần Hằng liếc Tạ Nhược Đồng đang đứng đó, sau đó quay sang Tiểu Hồng, nhàn nhạt nói: "Xem quần áo của cô ấy giá bao nhiêu, hoàn lại giá gốc cho cô ấy."
"Hả..." Tiểu Hồng cũng sửng sốt như những người khác, nhưng Tần Hằng là ông chủ nên đành phải nghe theo: "Được, tôi đi tính ngay."
Tiểu Hồng nhặt túi nhựa của Tạ Nhược Đồng, đi đến quầy tính toán với nhân viên.
Không bao lâu, Tiểu Hồng đã tính xong, cầm xấp tiền trong tay, cô bước đến bên cạnh Tần Hằng: "Tính xong rồi, tổng cộng là 84 triệu.
Ông chủ, anh thật sự muốn trả hết cho cô ấy sao?"
Tần Hằng không nói chuyện, mà là lặng lẽ cầm lấy tiền từ Tiểu Hồng, đi đến bên cạnh Tạ Nhược Đồng, đưa tiền cho cô.
Tạ Nhược Đồng nhìn tiền trước mặt, sau đó nhìn Tần Hằng.
Tạ Nhược Đồng đột nhiên dấy lên một ngọn lửa không rõ trong lòng! Cô không cảm thấy Tần Hằng thật sự muốn đền tiền cho mình, ngược lại cảm thấy Tần Hằng đang xúc phạm cô, chà đạp lòng tự trọng của cô!
Nghĩ đến đây, Tạ Nhược Đồng lôi tiền trong tay ra, hung hăng đập vào mặt Tần Hằng: "Đồ chó, anh đang muốn làm nhục tôi sao? Tôi nói cho anh biết, anh không xứng, cho dù anh có tiền vậy thì sao? Ở trong mắt tôi, anh vẫn là một đống cức chó hôi thối, như anh còn có mặt mũi thương hại tôi, bà đây không cần...
"
Tạ Nhược Đồng như điên mà mắng mỏ Tần Hằng, nước bọt tung toé, tiền vung vãi khắp sàn nhà.
Tiểu Hồng muốn tranh luận với Tạ Nhược Đồng, nhưng Tần Hằng đã đưa tay ngăn cản.
Những người xung quanh không nhìn nỗi nữa, lớn tiếng chửi bới Tạ Nhược Đồng.
Tạ Nhược Đồng lúc này nhìn Tần Hằng như nhìn kẻ thù giết cha mình vậy, hận không thể chém Tần Hằng.
Cô nghiến răng, dùng tay đấm vào đầu Tần Hằng.
"Sao lại đánh người?"
"Đanh đá thật."
Người vây xem tranh cãi ồn ào, đám đông phẫn nộ
“Thưa anh, anh có thể kiện cô ấy gây thương tích cá nhân, chúng tôi có thể đưa cô ấy đến cục ngay bây giờ.” Cảnh sát cho Tần Hằng ý kiến.
“Kệ đi, để cô ấy đi.” Tần Hằng xoa xoa thái dương, cho dù cảnh sát và những người xung quanh thuyết phục thế nào, Tần Hằng cũng không đổi ý.
"Anh đừng ở đây giả làm người tốt, thứ rác rưởi như anh, Tạ Nhược Đồng tôi không cần một người như anh thương hại, cũng không cần mấy đồng tiền hôi thối của anh, Tần Hằng, anh chờ đó, hôm nay anh làm nhục tôi, sau này tôi sẽ trả lại cho anh gấp bội! "
“Phi.” Tạ Nhược Đồng nói xong, đẩy đám đông ra, chạy đi.
Cảnh sát và những người xem cũng dần dần giải tán.
"Ông chủ, anh thật tốt bụng, không nên khoan nhượng với loại phụ nữ này" Tiểu Hồng không cam lòng nói với Tần Hằng.
"Cô ấy là bạn gái cũ của tôi" Tần Hằng nhẹ giọng nói.
"A..." Tiểu Hồng sửng sốt, lúc này mới hiểu được cách làm của Tần Hằng: "Thì ra là như vậy, thực xin lỗi ông chủ, tôi nhiều chuyện rồi..."
“Không sao, hiện tại tôi không còn quan hệ gì với cô ấy nữa, hơn nữa tôi cũng có bạn gái mới, là người lần trước tôi dẫn theo” Tần Hằng cười nhẹ nói: “Đừng nói nữa, cô đi làm việc đi, có gì thì gọi tôi, tôi quay lại trường học trước "
Chào Tiểu Hồng xong, Tần Hằng bước ra khỏi Thu Thủy Y Nhân, trở về đúng lúc có thể cùng ăn trưa với Chung Khiết.
Tạ Nhược Đồng ngồi xe về lại trường.
Lúc này, cô không còn bốc đồng như trước, nghĩ đến số tiền 84 triệu, cô cảm thấy khá tiếc, rất muốn lấy lại, tuy nhiên, Tạ Nhược Đồng biết rằng dù có cơ hội quay lại, cô vẫn sẽ ném tiền vào mặt Tần Hằng một cách quyết liệt, cô có thể vì tiền mà không sợ mất mặt, nhưng ở trước mặt Tần Hằng, cô không muốn thừa nhận thất bại.
Tạ Nhược Đồng lặng lẽ bước đi trong khuôn viên trường, đầu óc cô toàn bộ đều là câu hỏi về Tần Hằng.
Cô thật sự không ngờ rằng, Tần Hằng hóa ra lại là ông chủ của Thu Thủy Y Nhân, tại sao trước đây mình lại không biết? Làm thế nào anh ta đột nhiên có thể có cửa hàng này chứ?
Tạ Nhược Đồng có quá nhiều vấn đề, nhưng không thể phủ nhận một điều, đó là Tần Hằng bây giờ đã là một phú ông!
Tạ Nhược Đồng cảm thấy hối hận vô cùng, nếu cô biết Tần Hằng là người giàu có, lúc trước sao cô có thể ngu ngốc như vậy mà chia tay anh?
Nếu không chia tay, không những bây giờ không mắc một thân nợ, mà còn là bà chủ của Thu Thủy Y Nhân!
Nghĩ đến điều đó, Tạ Nhược Đồng có cảm giác tim như bị ai đó khoan bằng máy khoan điện vậy.
Trước khi kịp nhận ra, cô đã đi đến quảng trường nhỏ trước thư viện.
"Bạn ơi, vào xem thử đi, đây là buổi triển lãm ảnh cá nhân của một đàn anh năm tư tổ chức, ghi lại những khoảnh khắc cảm động mà anh ấy nhìn thấy trong khuôn viên trường trong bốn năm đại học." Một đàn em kéo Tạ Nhược Đồng, đến trước bức tường triễn lãm ảnh.
Tạ Nhược Đồng vừa đi vừa nhìn, bước chân dừng lại, ánh mắt dán chặt vào một bức ảnh, khóe mắt khẽ run.
Trong ảnh, một đôi nam nữ đang sánh bước bên nhau, nam sinh ăn mặc lỗi mốt, thủng cả đầu gối, nữ sinh ăn mặc cũng không tốt lắm, nhưng so với nam sinh thì tốt hơn nhiều, nữ sinh đang chỉ ngón trỏ vào nam sinh, như thể đang chất vấn anh điều gì đó, nam sinh thì trả lời với vẻ nghiêm túc.
Hai người đó là Tạ Nhược Đồng và Tần Hằng.
Tạ Nhược Đồng cúi đầu, cô ấy nhắm mắt lại, tình cảnh trong bức ảnh hiện lên trong tâm trí một cách sống động.
Tạ Nhược Đồng: "Tần Hằng, nếu một ngày anh trở thành siêu giàu, anh có bỏ rơi em không?"
Tần Hằng: "Nhất định sẽ không, anh sẽ đưa hết thẻ ngân hàng cho em, em giữ tiền cho anh là được."
Tạ Nhược Đồng dùng ngón tay chỉ vào Tần Hằng: "Thật không? Anh không gạt em chứ?"
Vẻ mặt của Tần Hằng lập tức trở nên nghiêm túc: "Đương nhiên, trong lòng anh, em là điều quan trọng nhất, chỉ cần em vui, anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho em."
Tạ Nhược Đồng nở nụ cười đắc thắng: "Miệng cũng ngọt đó, nhưng chỉ bằng đồ vô dụng như anh, còn muốn một ngày nào đó trở thành phú ông, kiếp sau cũng không được, đi thôi, dẫn em đi ăn bánh trứng đi......".
"
Lời nói năm nào hiên lên sinh động, không ngờ khi Tần Hằng thật sự trở thành phú ông, hai người lại đi đến mức này.
Tạ Nhược Đồng rơi nước mắt.
Cô mờ mịt nhìn tấm ảnh, nước mắt lưng tròng, dùng tay xé nát nó ra từng mảnh, ném xuống đất rồi bỏ chạy.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...