Ngôn Tình Người Thừa Kế


"Cái áo phông trắng kia." Tần Hằng tùy tiện chỉ một cái.


Tạ Nhược Đồng nhìn lên, thấy Tần Hằng không ngờ lựa chọn cái áo phông trắng kia còn đắt hơn cái mình chọn những chín trăm nghìn, lại càng tức giận hơn: "Cho tôi cái quần Jean rách sáu triệu kia."

Lúc này, Tần Hằng thật ra hoàn toàn có thể mua một món rồi chịu thua.
Chỉ là nghĩ đến những lời giễu cợt vừa rồi của Tạ Nhược Đồng và Chu Hải Thạch về mình, Tần Hằng cũng muốn mượn cơ hội lần này, chơi bọn họ.


"Gói cái quần đó lại giúp tôi!" Tần Hằng lại thản nhiên nói với Tiểu Hồng.
Cái quần này lại đắt hơn của Tạ Nhược Đồng ba trăm nghìn.


Tạ Nhược Đồng tức muốn nổ phổi, hơi thở của cô ta cũng trở nên nặng nề: "Gói lại cái áo dài tay màu hồng đó!"

"Gói lại áo sơ mi lụa kia."

"Tôi muốn cái váy dài khí chất đó."

"Gói lại bộ vest có vẻ tây kia.
"

"Gói lại áo chẽn màu đỏ này."

...


Hai người cứ thế cô tới tôi đi.
Mỗi người đã mua sáu, bảy bộ quần áo.
Tạ Nhược Đồng bị Tần Hằng chọc tức, đồng tử cũng sắp bay đến trên mặt Tần Hằng rồi.


Mà so với Tạ Nhược Đồng, Chu Hải Thạch lại càng tức giận hơn.
Bây giờ Tạ Nhược Đồng đã mua quần áo tới hơn ba mươi triệu, vượt xa dự đoán của anh ta, nhưng anh ta vẫn ngại qua ngăn cản.
Dù sao ban đầu anh ta cũng đã nói ra những "lời hùng hồn".
Lúc này, cho dù Tạ Nhược Đồng mua quần áo đắt đi nữa, anh ta cũng chỉ có thể lặng lẽ nhỏ máu ở trong lòng, tức giận đến mức đỏ mặt tía tai, mũi thở hổn hển giống như con trâu già cày ruộng vậy.


"Tôi không có tiền, tôi chịu thua rồi." Lúc này, Tần Hằng rất dứt khoát nhận thua.


Trong lòng Chu Hải Thạch cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Tần Hằng còn tiếp tục tranh với Tạ Nhược Đồng, anh ta khẳng định không nhịn được lại muốn ngăn Tần Hằng lại.


"Ha ha, anh không chịu được nữa sao? Tần Hằng, tôi lại nói rồi, anh chỉ là một kẻ giàu lên nhờ trúng thưởng, làm sao có thể so với nhà giàu chính cống như bạn trai tôi được.
Anh là một kẻ giàu xổi, sao bây giờ không theo nữa, không có tiền à?" Tạ Nhược Đồng đắc ý nói.



"Đúng, tôi kém hơn anh ta." Tần Hằng hờ hững nói với Tạ Nhược Đồng.
Anh có cảm giác Tạ Nhược Đồng bây giờ giống như một oán phụ vậy.


"Đừng tưởng trúng thưởng ba trăm, bốn trăm triệu là trâu bò lắm rồi.
Ở trước mặt tôi, cậu vĩnh viễn là một đàn em, hiểu không?" Chu Hải Thạch cao ngạo so sánh Tần Hằng với một ngón tay nào đó, sau đó lại nhìn về phía Tiểu Hồng: "Hôm nay chúng tôi đã mua hơn chín mươi triệu ở chỗ các cô.
Mặc dù ở chỗ các cô là cửa hàng quần áo nữ sang trọng, lại có bao nhiêu khách hàng mua một lần nhiều như vậy chứ? Ông chủ của các cô cũng thật là, chúng tôi mua nhiều như vậy, cũng không biết đường đi ra gặp chúng tôi!"

"A..." Tiểu Hồng theo bản năng nhìn về phía Tần Hằng, chỉ thấy Tần Hằng khẽ lắc đầu với cô ta.
Tiểu Hồng cười xòa, nói với Chu Hải Thạch: "Hôm nay, ông chủ của chúng tôi không ở đây, thật ngại quá ha ha."

"Vậy sao? Được rồi." Chu Hải Thạch còn muốn mượn cơ hội làm quen với ông chủ ở đây.
Người có thể mở được cửa hàng lớn như vậy, thực lực chắc chắn không thể khinh thường.
Bây giờ hi vọng không thành, trong lòng có cảm giác mất mát.
Anh ta nhặt tất cả đống quần áo lớn nhỏ mà Tạ Nhược Đồng đã mua lại, cùng Tạ Nhược Đồng cao ngạo ngẩng đầu rời khỏi đó.


Chung Khiết thấy Tần Hằng mua cho cô nhiều quần áo như vậy, trong lòng vẫn rất áy náy.
Khi nghe Tần Hằng nói với Tiểu Hồng, có thể trả lại số quần áo không cần hay không, trong lòng Chung Khiết rất vui mừng.
Cô chỉ giữ lại một bộ quần áo, còn lại thì trả hết.


Tần Hằng thấy vậy, chỉ đành cười gượng trong lòng.
Sớm biết vậy, anh không nên nói có thể trả lại làm gì.


Tần Hằng bảo Chung Khiết đến phòng thay đồ để thay quần áo mới.
Tiểu Hồng lập tức giơ ngón tay cái với Tần Hằng: "Ông chủ, thủ đoạn marketing này của ngài đúng là cao minh.
Hôm nay, hai người khách kia bỏ ra số tiền nhiều nhất trong tuần này đấy!"

"A..." Trên mặt Tần Hằng lộ vẻ quẫn bách.
Vừa rồi mình bị ép không có cách nào, mới phải so với Tạ Nhược Đồng, ở trong mắt Tiểu Hồng, ngược lại biến thành một thủ đoạn marketing.


"Lần sau, khi bọn họ trở lại mua hàng, nhớ cho bọn họ hưởng ưu đãi off 20%." Bây giờ suy nghĩ lại, anh bị ép "hãm hại" đám người Tạ Nhược Đồng tới hơn chín mươi triệu, Tần Hằng cảm thấy mình thật sự không tử tế.


"Tại sao? Tuy bọn họ bỏ ra không ít tiền, nhưng tôi có thể nhìn ra, bọn họ căn bản không phải là khách hàng lớn có thể thường xuyên mua sắm ở chỗ của chúng ta.
Tôi chú ý thấy, khi cô gái kia mua tới bộ quần áo thứ bảy, trên trán của chàng trai kia cũng đổ mồ hôi, mặt cũng tái xanh.
Cho nên tôi cảm thấy, chúng ta không cần thiết phải lãng phí tài nguyên ở trên người bọn họ nữa." Làm quản lý, Tiểu Hồng hoàn toàn suy nghĩ vấn đề từ phương diện lợi ích của cửa hàng.


"Cô cứ nghe tôi là được rồi." Tần Hằng chỉ muốn trong lòng mình được yên ổn.


"Vâng." Tiểu Hồng đành phải đồng ý.
Hứng thú của cô ta lại dâng lên: "Đúng rồi, ông chủ, sao anh không nói với cô bạn gái nhỏ của anh, anh chính là ông chủ cửa hàng này?"

"Lắm miệng." Tần Hằng mắng một câu.

Bây giờ trạng thái ở chung giã anh và Chung Khiết rất tốt.
Tần Hằng không muốn phá hỏng trạng thái này.
Đợi đến lúc thời cơ chín muồi, Tần Hằng sẽ cho cô thấy thân phận của mình.


Lúc này, Chung Khiết đã thay xong quần áo mới, đi ra.
Cô vẫn mặc chiếc váy liền màu trắng kia.
Nhìn qua, trông cô vừa trong sáng, lại tao nhã, hợp với gương mặt mịn màng lại trắng nõn của cô, đúng tiêu chuẩn của một người đẹp.


"Quý cô xinh đẹp, tôi có vinh dự, có thể mời cô nhảy với tôi một bài không?" Tần Hằng ngẩng đầu ưỡn ngực, rũ áo, rất lịch sự giơ tay về phía Chung Khiết.


Chung Khiết ngẩn người rồi chợt mỉm cười, đưa bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại cho Tần Hằng: "Tôi cho anh một cơ hội."

Lúc này, Chung Khiết cảm giác mình như là một quý cô trong buổi vũ hội, chưa từng có ai cho cô cảm giác như vậy.
Cô càng lúc càng có thiện cảm với Tần Hằng hơn.


Tần Hằng nắm tay Chung Khiết, tất nhiên sẽ không khiêu vũ, mà vui vẻ cười bước nhanh ra khỏi cửa hàng Thu Thủy Y Nhân.
Tiểu Hồng nhất thời hơi thất thần, sau đó mỉm cười, thì thầm nói: "Đúng là một đôi làm người ta phải hâm mộ."

Ban đầu, Tần Hằng muốn gọi xe quay về trường học.
Nhưng Chung Khiết nói ngồi xe buýt là được rồi.
Ở trên xe buýt, hai người ngồi ở hàng cuối cùng.
Tần Hằng vẫn nắm tay của Chung Khiết.
Mái tóc tuyệt đẹp của Chung Khiết bị gió thổi bay vào trên mặt anh.
Tần Hằng thật hy vọng đây là một chuyến xe vĩnh viễn không có trạm cuối.


Khi xuống xe, Tần Hằng đang chuẩn bị thương lượng với Chung Khiết xem lúc nào sẽ chuyển vào trong biệt thự ở.


Lúc này, lão Hoàng gọi điện thoại tới Tần Hằng cố ý tránh Chung Khiết rồi mới nghe máy.


Lần này, lão Hoàng gọi điện thoại qua, là bảo Tần Hằng lập tức đi tới tòa nhà Thụ Hoa trong trường để tham gia một hoạt động.
Nói thật, Tần Hằng không có hứng thú với các hoạt động do trong trường tổ chức.
Tần Hằng lại nói với lão Hoàng, mình không muốn tham gia.


"Không được đâu, cậu cả.
Đây cũng là một lần thử thách của gia tộc đối với cậu.
Nếu cậu không đi tham gia, lần này lại không có thành tích, có thể sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng đây!" Lão Hoàng khuyên nhủ với những lời lẽ sâu xa.


"Không phải tôi đã thông qua thử thách của gia tộc rồi sao?" Tần Hằng vội vàng nói.



"Đúng là đã thông qua, nhưng không phải sau này ngài lại tùy ý phóng túng được.
Để thúc giục ngài, gia tộc còn có thể tiến hành một vài khảo sát bất ngờ, không định kỳ đối với ngài.
Nếu thành tích quá kém vẫn sẽ có xử phạt tương ứng.
Lần này chính là vậy.
Cậu cả, cậu tuyệt đối không thể lơ là thiếu cảnh giác được đâu." Lão Hoàng trịnh trọng nói.


"Được rồi, tôi sẽ qua tham gia ngay đây." Tần Hằng buồn bực nói.
Trong nhà đúng là đủ phá hoại, tiến hành khảo sát đối với mình bảy năm còn chưa đủ, giờ lại nghĩ ra được một ý đồ xấu như vậy.
Đây chẳng phải là cố ý không để cho mình sống tốt à?

Trong lòng Tần Hằng phàn nàn thì phàn nàn, thật ra anh cũng rất hiểu cách làm của gia tộc, con cháu làm gia tộc lớn số một số hai trên thế giới lại không phải là chuyện thoải mái như vậy.
Bằng không, nhà bọn họ cũng không thể kéo dài suốt mấy trăm năm mà không sụp đổ.
Truyện mới cập nhật

"Chung Khiết, tôi dẫn cô tới tòa nhà Thụ Hoa." Bây giờ Tần Hằng không muốn rời xa Chung Khiết một giây phút nào.
Hơn nữa, Chung Khiết đang mặc đẹp như vậy, Tần Hằng cũng muốn để cho những người khác hâm mộ Chung Khiết, để nâng cao sự tự tin của Chung Khiết.


"Ừ." Chung Khiết gật đầu.
Cô cảm thấy rất vui vẻ khi ở cùng với Tần Hằng.


Tần Hằng kéo Chung Khiết đi tới tòa nhà Thụ Hoa.
Chỗ này là tòa nhà nghệ thuật, khi rảnh rỗi không có việc gì làm, sẽ có người báo lên trường, xin tiến hành một vài hoạt động nhỏ.


Lúc này, trong đại sảnh tòa nhà Thụ Hoa đã dựng một sân khấu nhỏ, xung quanh đặt loa, lẵng hoa, dải lụa màu.
Có người đang điều chỉnh thử đèn, mấy người mặc lễ phục MC đang diễn tập với nhau.


Trước sân khấu có xếp năm hàng mười cột ghế, là dành cho các vị khách đến ngồi.


Tần Hằng và Chung Khiết ngồi xuống hàng cuối cùng.


Xung quanh đã có vài người.
Từ lúc Chung Khiết đi vào đại sảnh, bọn họ lại bắt đầu thì thầm bàn tán.


"Người đẹp này có vẻ rất đúng giờ đây.
Đó là con gái nhà giàu nào thế? Nhìn cách giơ tay nhấc chân, thật sự rất có khí chất."

"Nhìn thật giống với minh tinh đấy.
Nếu như cô ta debut, còn có phần của ngôi sao nữ như Băng Băng hay Phi Phi nữa sao?"

"Tên kém cỏi bên cạnh cô ấy làm gì thế? Sao lại đi cùng với nữ thần của tôi chứ? Nhìn thật muốn làm thịt gã!"

"Có thể là kẻ ném rác thay nữ thần thôi.
Trông nữ thần rất hiền lành, nhất định là quá ngại đành phải cho gã tiền, lại bảo gã ném rác giúp, cho gã một cơ hội kiếm tiền."

...



Chung Khiết mặc chiếc váy mới, thật giống như một vật phát sáng, cho dù cô chỉ lẳng lặng ngồi ở hàng cuối cùng, cũng thu hút ánh mắt của những người khác.


"Đây là..." Một giọng nữ nghi ngờ vang lên ở bên cạnh Chung Khiết.
Đợi đến khi thấy Chung Khiết quay đầu lại, cô ta giật mình há hốc miệng: "Chung Khiết! Thật sự là cô à!"

"Ừ, Đinh Nhụy, cô cũng tới à?" Chung Khiết lên tiếng chào Đinh Nhụy.
Đinh Nhụy là đồng hương của cô, hai người đều từ thành phố nhỏ của huyện Đông Bắc tới đây.
Điểm khác nhau chính là ở nhà Chung Khiết chỉ có cô và mẹ sống nương tựa vào nhau.
Mà nhà Đinh Nhụy lại mở ra doanh nghiệp rất có tiếng tăm ở địa phương.


"Cô mua chiếc váy này ở Thu Thủy Y Nhân à?" Trong tay Chung Khiết cầm theo túi của Thu Thủy Y Nhân, dùng để đựng quần áo, lại bị Đinh Nhụy tinh mắt thấy được.


"Ừ." Chung Khiết đành phải thừa nhận.
Cô không tiếp xúc nhiều với Đinh Nhụy, vẫn không hiểu lắm về tính cách của cô ta.
Cô căn bản không ý thức được, lúc này khắp người Đinh Nhụy tỏa ra mùi dấm.
Chung Khiết vẫn mỉm cười hỏi: "Cô thấy thế nào?"

Hôm nay, Chung Khiết vô cùng vui vẻ, cũng muốn chia sẻ niềm vui của mình với đồng hương nên cô nói nhiều hơn mọi khi.
Nếu vào lúc bình thường, Chung Khiết chắc chắn sẽ không hỏi như vậy.


Nhưng Đinh Nhụy thấy lời Chung Khiết nói là đang khoe khoang với cô ta, trong lòng cô ta càng thêm bất mãn với Chung Khiết.
Cô gái này vừa mặc trang phục mua được ở Thu Thủy Y Nhân đã bắt đầu đắc ý.
Nếu không phải là đồng hương với cô, tôi còn thèm để ý tới cô sao?

"Đây không phải là do cô tự mua chứ?" Đinh Nhụy thử hỏi dò.


"Không phải.
Là...
là một người bạn của tôi mua cho tôi." Nghĩ đến Tần Hằng mua quần áo cho cô, Chung Khiết còn hơi xấu hổ.


Cô gái này chưng diện lên đúng là có hơi đẹp thật, chắc hẳn là dựa vào việc bán thân để leo lên công tử con nhà giàu.
Trong mắt Đinh Nhụy hiện ra chút xem thường.


"Anh ta ở đâu thế? Lúc nào đó, cô giới thiệu cho tôi làm quen chứ?" Đinh Nhụy có ý đồ xấu nói.
Trang phục ở Thu Thủy Y Nhân ít nhất phải ba triệu.
Người này đại khái phải là một cậu ấm con nhà giàu đi.
Đinh Nhụy đương nhiên muốn làm quen một lát.


"A, chắc cô biết đấy, chính là anh ấy." Chung Khiết liếc nhìn Tần Hằng ngồi ở bên cạnh, trong lòng vẫn hơi hưng phấn, lại giống như giới thiệu bạn trai với bạn mình vậy.


Đinh Nhụy thật sự giật mình.
Tần Hằng vẫn ngồi luôn ở bên cạnh Chung Khiết, chỉ là từ trước đến nay cô ta chưa từng nghĩ tới chuyện Tần Hằng mua quần áo cho Chung Khiết mua quần áo.
Sao lại là anh ta? Người này trông chẳng khác nào Chung Khiết, đều là loại người nghèo rớt mồng tơi.
Anh ta thật sự có thể mua được quần áo ở Thu Thủy Y à?


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui