Ngôn Tình Người Thừa Kế


Người đàn ông này chính là Trình Mãnh.

“Đới Tiền Bách, anh cũng gan lắm! Ai cũng dám chọc, hôm nay tôi sẽ để anh biết, có một vài người anh chỉ có thể vẫy đuôi lấy lòng, anh chỉ cần sủa bậy với người đó một tiếng, hậu quả của anh chỉ có chết!”
Trình Mãnh cười khẩy nói, anh đóng cửa lại, nói với hai anh em Đới Tiền Bách ở trong phòng, lúc này anh chính là ác ma trong địa ngục.

Trình Mãnh bước từng bước về phía Đới Tiền Bách.

“Anh, anh…” Đới Tiền Liễu sợ hãi khẽ kêu, cô có dự cảm người đàn ông này sẽ làm hại hai anh em bọn họ.

“Bốp!”
Trình Mãnh giơ bàn tay to như cái quạt lá, từ trên cao đánh xuống, tát thẳng vào đầu Đới Tiền Bách, cái thau trong tay Đới Tiền Bách rơi xuống đất, chén bị bẻ, anh cảm giác não của anh bị đánh đến run lên, giống như bị điện giật.

Cam giác đau chỉ là thứ yếu, bây giờ thứ Đới Tiền Bách cảm nhận được nhiều nhất chính là sợ hãi.

“Anh!” Đới Tiền Liễu thấy anh bị đánh, cô lập tức đi chân trần từ trên giường nhảy xuống, chạy về phía Trình Mãnh, ai dám đánh anh của cô thì cô sẽ đánh người đaáy.

Nhưng Đới Tiền Liễu vừa mới xông đến trước mặt Trình Mãnh, Trình Mãnh đã đẩy cô, Đới Tiền Liễu lại ngã nhào lên giường.


“Cô bé này cũng khá non đấy, chờ tôi xử anh cô xong, anh đây sẽ để cô trải nghiệm thử cảm giác cô chưa từng trải nghiệm, tuy cái giường tầng này có hơi nhỏ, những anh có kỹ thuật tốt lắm, bảo đảm sẽ không làm em rơi xuống giường…” Trình Mãnh nói.

Nghe Trình Mãnh nói thế, Đới Tiền Bách sốt ruột muốn chết, cho dù anh có chết cũng không sao cả, anh chỉ cần em gái anh không sao.

Đới Tiền Bách thừa dịp Trình Mãnh đang quan sát em gái anh, đột nhiên ôm chặt lấy chân Trình Mãnh, nhìn em gái hô to: “Chạy mau! Đừng để ý đến anh! Chạy mau.


“Tìm chết!” Trình Mãnh ngồi xổm xuống, dùng khuỷu tay đánh mạnh vào sống lưng Đới Tiền Bách.

Đới Tiền Bách ngã phịch xuống đất, miệng nôn ra nước chua, từ vị trí bị Trình Mãnh đánh trúng, cơ thể giống như đang tan vỡ dần ra ngoài.

“Nếu anh muốn chết đến như thế, vậy ông đây cũng chiều theo ý anh!” Trình Mãnh hung ác nói.

Nói xong, Trình Mãnh nhấc chân phải lên, dậm chân lên người Đới Tiền Bách, bởi vì tốc độ rát nhanh, quần còn phát ra tiếng “roẹt roẹt”.

“A…” Đới Tiền Bách kêu thảm, bở vì quá đau đớn, ngẩng cổ lên cao, gân xanh trên cổ nổi lên, mặt đỏ như một tấm ván sắt bị nung nóng, hai mắt anh trồi ra ngoài, bên ngoài trong đen cũng phủ đầy tơ máu đỏ và xanh.

“Hừ.

” Trình Mãnh hừ lạnh, cười khẩy, Đới Tiền Bách làm anh nhớ đến những trải nghiệm khi hạ đo ván giết chết mấy tay đấu quyền khác trên sân đấu quyền, anh mê mệt cái cảm giác sung sướng đầy máu tanh sau khi giết người.

“Vào đây cho ông!” Trình Mãnh vươn tay nhấc Đới Tiền Bách lên, lúc này Đới Tiền Bách đã hơi mềm nhũn như bông, gần như không còn sức phản kháng gì nữa.

“Tôi đánh chết anh!” Trình Mãnh tức giận mắng, đấm thẳng vào mặt Đới Tiền Bách.

Đới Tiền Bách đụng vào tủ quần áo, “răng rắc”, ngăn tủ lủng một lỗ.

Trình Mãnh lại túm lấy quần áo của Đới Tiền Bách, kéo anh đến trước người anh ta, chỉ thấy mặt Đới Tiền Bách đã sưng vù thành một quả táo, trên mặt còn chảy máu me bê bết.

“Ha, nhìn anh bây giờ xem, còn đáng thương hơn mấy con chó hoa vẫy đuôi lấy lòng người khác nữa!” Trình Mãnh cười khẩy nói.

Anh lại co rụt đồng thử lại thành một mũi kim, gồng cơ bắp trên cánh tay lên, xách Đới Tiền Bách đập vào tấm gương trên tủ.

“Xoảng.



Gương bể nát, cùng với đó là tiếng kêu gào thảm thiết của Đới Tiền Bách!
“A!”
Đầu Đới Tiền Bách có một vết rách dài năm centimet, đổ máu tươi.

Nửa phần trên của cái gương đã vỡ tan nát, nửa phần dưới vẫn còn, phần góc cạnh sắc bén bị vỡ kia có thể cắt đứt cổ của người khác.

“Đi chết đi!” Trình Mãnh nghiến răng, túm cổ Đới Tiền Bách, ddâm mạnh vào phần cạnh bị vỡ của mặt gương, lần này nếu đâm trúng, cổ họng Đới Tiền Bách chắc chắn sẽ bị cắt đứt!
Trình Mãnh vừa mới dồn lực, trong phong lại vang lên tiếng nhạc chuông du dương của điện thoại, Trình Mãnh dừng chết, Đới Tiền Bách sợ muốn chết, há to miệng hít thở không khí, Đới Tiền Liễu cũng chạy đến trước người Đới Tiền Bách, ôm lấy đầu Đới Tiền Bách.

“Tắt điện thoại của anh đi!” Trình Mãnh nói, anh không thích có tiếng động khác trong lúc anh giết người.

Đới Tiền Bách run rẩy móc ra điện thoại Cool S1 đời cũ, anh căng thẳng đến mức không cầm nỏi điển thoại, Đới Tiền Bách nhìn thấy là Tần Hằng gọi điện thoại cho anh.

“Đưa cho tôi!” Trình Mãnh nói, cướp điện thoại của Đới Tiền Bách.

Ngay khoảnh khắc anh ta thấy cái tên “Tần Hằng”, trong đầu lập tức nảy ra một ý kiến hay, dụ Tần Hằng đến đây rồi giết chết anh, dù sao giết người ở nơi này cũng dễ hơn giết người ở đại học Yên Kinh nhiều.

Trình Mãnh nhấn nút nghe máy, điện thoại vang lên giọng nói của Tần Hằng: “Anh Đới, anh về nhà chứ?”
Tần Hằng kết thúc công việc của một ngày, ăn xong bữa khuya Chung Khiết mang đến cho anh, thấy đèn trong phòng Chung Khiết tắt rồi, anh có hơi lo lắng cho Đới Tiền Bách, nên mới gọi điện thoại hỏi thăm.

“Tần Hằng…” Trình Mãnh lạnh lùng kêu, Tần Hằng lập tức căng chặt thần kinh khi nghe thấy giọng của anh ta, Tần Hằng có dự cảm không may, anh lập tức hỏi: “Anh là ai?”

“Bây giờ Đới Tiền Bách đang trong tay tôi, nếu không muốn anh ta gặp chuyện thì anh lập tức đến nhà của anh ta! Nhớ cho kỹ, không được báo cảnh sát, dẫn người khác đến hay để lộ ra chuyện này, tôi có thể nói trước cho anh biết, mấy chiêu này không có tác dụng gì, chỉ đẩy nhanh tốc độ tôi giết chết Đới Tiền Bách thôi.


Trình Mãnh cười khẩy nói.

“Tôi cảnh cáo anh không được đúng đến anh Đới!” Tần Hằng kích động nói.

“Ha, vậy phải xem anh có đến đúng lúc hay không!” Trình Mãnh vừa nghe thái độ của Tần Hằng là biết ngay anh sẽ đến.

“Tần Hằng, đừng đến đây, anh ta sẽ giết…” Đới Tiền Bách hét to, anh không muốn liên lụy đến bạn bè.

“Biến mẹ nó đi!” Trình Mãnh tát thẳng lên mặt Đới Tiền Bách.

“Anh Đới, anh Đới…” Tần Hằng nôn nóng nói.

“Tôi đã nói với anh rất rõ ràng rồi, trong vòng nửa tiếng mà anh còn chưa đến, tôi sẽ giải quyết anh ta!” Nói xong, Trình Mãnh lập tức cúp máy.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui