Ngôn Tình Người Thừa Kế


“Vậy thì tôi cảm ơn anh đã cho tôi có cơ hội để lật ngược thế cờ, cuộc so tài vẫn còn chưa kết thúc, chờ có kết quả đến lúc đó anh lại phách lối.” Tần Hằng nó xong, đi đến trước bảng phóng phi tiêu.


Bây giờ muốn dùng ba phi tiêu để phóng đủ một trăm bốn mươi điểm, trước tiên Tần Hằng để mắt đến khu nhân hai hai mươi điểm, anh nghiêng người rồi cầm phi tiêu ở trong tay thử trước sau một chút, phóng ra bên ngoài, đã có kinh nghiệm của hai lần trước, lần này Tần Hằng ra tay rất chuẩn xác, trúng vào khu nhân hai hai mươi điểm, có được hai mươi điểm, còn thừa lại một trăm điểm.


“Má ơi, lại để cho thằng nhóc này phóng trúng.”

“Vận cức chó không tệ mà.”

“Còn có một trăm điểm nữa, tôi cũng không tin là hai phi tiêu của cậu ta có thể phóng trúng một trăm điểm.”

...


Lúc mọi người đang chất vấn, phi tiêu thứ hai của Tần Hằng đã bay ra, trúng vào hồng tâm được năm mươi điểm.


Vốn dĩ những người khác đang bàn tán thì phi tiêu của Tần Hằng đã trúng rồi, lúc này lại nhìn thấy Tần Hằng phóng trúng hồng tâm, tất cả mọi người đều lập tức ngậm miệng lại, bọn họ bỗng nhiên cảm thấy kỹ thuật phi tiêu của Tần Hằng đột nhiên tăng mạnh, mười phút trước phóng ba phi tiêu được có bốn mươi mốt điểm, tại sao bây giờ cảm thấy anh muốn phóng bao nhiêu điểm thì được bấy nhiêu điểm.


Lực chú ý của Tần Hằng đều dồn trên phi tiêu, trong lòng của anh thầm kêu hỏng rồi, hiện tại anh còn lại năm mươi điểm, cũng chính là con đường phóng trúng hồng tâm nhưng mà lúc nãy anh phóng phi tiêu đó quá ngay ngắn, đuôi nhựa của phi tiêu đã che mất một bộ phận lớn của hồng tâm, chỉ lộ ra một phần ba cho Tần Hằng phóng vào, không chênh lệch nhiều so với móng tay áp út, muốn phóng trúng thật sự khó khăn vô cùng.


Mã Dương cười lạnh trong lòng, anh ta thường xuyên chơi phi tiêu, đương nhiên cũng biết được hiện tại vào loại tình huống như thế này cho dù là tuyển thủ chuyên nghiệp thì cũng khó mà giải quyết vấn đề, cái tên nghèo như Tần Hằng sao có thể bắn trúng được.


Tần Hằng cẩn thận khoa tay một chút, nói với người đứng ở phía sau: “Xin mọi người nhường một chút.”

Những người khác không hiểu cho lắm, né ra cho Tần Hằng, vậy mà Tần Hằng lại lùi ra phía sau ba bốn bước, đứng vững ở một vị trí xa gấp hai lần vị trí cũ.



Tần Hằng đây là đang chuẩn bị phóng phi tiêu với một khoảng cách dài hơn, những người khác cảm thấy vừa sợ lại vừa tò mò.


“Tần Hằng, cậu đang giả vờ sao, làm cái gì vậy, hiện tại cậu chỉ có phóng trúng vào hồng tâm mới có thể thắng cậu Mã, đừng nói với tôi là cậu đứng xa như vậy còn muốn phóng trúng vào hồng tâm, tôi thấy cậu trực tiếp nhận thua đi cho xong, đừng làm trò cười cho thiên hạ ở đây, làm cho người khác cười thôi.” Điền Tinh chỉ vào Tần Hằng rồi nắng to.


“Điền Tinh, Tần Hằng phóng phi tiêu như thế nào là chuyện của cậu ấy, không cần cậu phải quan tâm, đối xử với bạn học cũ như vậy cậu cảm thấy thích hợp hả?” Phó Ưu không có thiện chí nhìn Điền Tinh rồi nói.


“Cậu vậy mà lại bảo vệ cho cái tên nghèo nàn như thế, tôi thấy cậu nên cảm thấy nhục nhã và áy náy, bởi vì cậu mà cậu ta phải chui dưới háng của người khác, hay là cậu thích cái tên này..." Điền Tinh cười lạnh nói.


“Cậu..." Phó Ưu không ngờ đến Điền Tinh lại nói ra những lời này, nhìn thấy những người xung quanh đều cười như không cười mà nhìn cô ta, Phó Ưu vừa xấu hổ vừa gấp gáp nói: “Tôi với cậu ấy là bạn học cũ, quan tâm cậu ấy là chuyện nên làm, cậu đừng có nói lung tung.”

“Hừ, còn nói tôi nói lung tung, tự mình cầm tấm gương mà soi đi, mặt của cậu đỏ như đít khỉ kìa.” Điền Tinh cười lạnh nói, làm cho mọi người ở đây cười vang một trận.


Mã Dương nhẹ nhàng chạm vào bả vai của Điền Tinh, quả nhiên để cho cô ta vui vẻ vô cùng, nhìn trong đôi mắt của Mã Dương toát ra cảm xúc khen thưởng, Mã Dương cười nói: “Nếu như thằng nhóc này đã tăng độ khó cho mình, có lẽ là người ta cũng có tuyệt chiêu gì đó mà mình không biết thôi, tôi thấy là cậu ta lấy thái độ tự tin như thế này chắc chắn là có thể bắn trúng vào hồng tâm, các người nói có đúng không nào.”

Những người khác nghe thấy ý cười chê của Mã Dương, đồng loạt đáp lời, "không sai, chắc chắn là trúng hồng tâm", "năm mươi điểm" kết thúc cuộc tranh tài", "tôi xem trọng cậu đó nha".


Tần Hằng cầm phi tiêu ở trong tay muốn thử lực, cho nên anh muốn lui xa như vậy là bởi vì bình thường anh luyện tập phi đao với một khoảng cách xa như thế, mấy phi tiêu lúc nãy phóng ra không phải là thoải mái cho lắm, tình huống của phi tiêu cuối cùng lại khó khăn như vậy, cho nên Tần Hằng lựa chọn khoảng cách mà anh quen thuộc nhất để phóng một phi tiêu cuối cùng.


Tần Hằng đưa tay tới phóng phi tiêu ra bên ngoài, lúc đầu tất cả mọi người còn nghĩ Tần Hằng sẽ phóng ra một đường vòng cung như thế nào, không ngờ đến lần này Tần Hằng lại phóng phi tiêu theo một đường thẳng tắp, tầm mắt của bọn họ căn bản cũng không nhìn thấy, chỉ nghe thấy "phụp" bột tiếng, phi tiêu đã dính vào trên bảng phóng phi tiêu, trúng vào trong hồng tâm, cái đuôi nhựa của phi tiêu hồi nãy đã bị quẹt trúng bay mất, từng miếng từng miếng rơi xuống mặt đất.


Một phi tiêu bốn mươi điểm, hai phi tiêu năm mươi điểm, vòng này Tần Hằng đã lấy được một trăm bốn mươi điểm, tổng 301 điểm của anh đúng lúc được trừ xong, Tần Hằng thắng.


Những người khác hoảng sợ đến ngây người, ai nấy cũng đều giống như một bức tượng mà nhìn những phi tiêu trên bảng phóng phi tiêu, có người dụi mắt một cái mới tin chắc rằng những gì mà mình vừa mới thấy đã thật sự xảy ra.



“Cậu Mã, thật ngại quá, may mắn tôi đã thắng rồi.” Tần Hằng đến bên cạnh Mã Dương, khẽ cười nói.


“Cậu...” Hiện tại Mã Dương vẫn còn chìm trong một phi tiêu thần kỳ lúc nãy của Tần Hằng, anh ta thật sự nghĩ mãi mà không hiểu rõ, loại đó cho dù là tuyển thủ chuyên nghiệp cũng nắm chắc tình huống ha ba phần thôi, một tên nghèo nhỏ bé giống như là Tần Hằng sao có thể làm được? Lúc này nhìn thấy Tần Hằng mỉm cười đứng ở trước mặt mình, anh ta muốn mắng chửi Tần Hằng, nhưng mà câu thô tục đến bên miệng lại mắng không ra được, trong đầu đều là nghĩ làm như thế nào để thất hứa với anh.


“Cậu Mã, bạn của tôi có thể ghi danh làm tình nguyện viên chưa?” Tần Hằng hỏi.


“Có thể rồi.” Mã Dương tức giận nói, nói xong liền dẫn theo mấy tên tùy tùng đi ra cửa.


Tần Hằng hừ một tiếng chạy đến trước mặt Mã Dương, nói: “Anh cứ đi như thế à?”

“Cậu còn muốn làm gì hả? Kêu tôi chui qua đũng quần của cậu à, cậu cảm thấy mình xứng không? Tránh ra!” Mã Dương tức giận nói.
Ra chương nhanh nhất tại ~ tru mtruyen.CO M ~

Lúc đầu Tần Hằng muốn để anh ta nói lời xin lỗi mình với Phó Ưu, thế thì sẽ không tính toán chuyện này nữa, không ngờ đến là anh ta thua rồi mà hiện tại vẫn còn ngang ngược giống như lúc nãy, trong lòng không khỏi giận dữ lên, ung dung cười nói: “Được, còn có người chơi giống như anh, anh đi đi, chuyện ngày hôm nay tôi không đăng lên trên mạng để anh thân bại danh liệt thì tôi sẽ theo họ anh, tôi đã ghi âm lại hết rồi.”

Tần Hằng lấy điện thoại di động ra lắc lắc rồi nói, điện thoại di động của anh căn bản không có ghi âm, anh chỉ hù dọa Mã Dương mà thôi.


Tần Hằng biết là đối phó với loại người giống như Mã Dương phải bắt lấy chỗ đau của anh ta mà đánh, anh nói hung ác như thế cũng là học được từ Lâm Châu, thế nhưng mà không ăn nói quyết tuyệt thì chắc chắn là Mã Dương sẽ không sợ anh.


Nhìn dáng vẻ của Tần Hằng tức giận như thế, trong lòng của Mã Dương thật sự sợ hãi, anh ta thật sự sợ Tần Hằng gây chuyện sẽ làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của gia đình bọn họ, có thể để anh ta chui qua đũng quần của Tần Hằng, anh ta đường đường là một phú nhị đại, mai này sao có thể lăn lộn ở Lâm An được nữa?

Tần Hằng nhìn sắc mặt của Mã Dương liền biết trong lòng của anh ta đang bối rối, Tần Hằng đến bên cạnh một cái bàn làm việc, một chân giẫm lên trên bàn, chỉ vào giữa háng của mình rồi kêu lên: “Mã Dương, đến đây chui đi.”


“Cậu...” Quả nhiên là Mã Dương vừa giận lại vừa vội, Tần Hằng là một tên nghèo hèn mà lại dám đối xử với mình như thế này, nhưng mà đánh cược là tự mình đưa ra, anh ta lại bị Tần Hằng nắm lấy bím tóc nhỏ, lại không dám nổi giận với Tần Hằng, trong lòng của Mã Dương do dự cả nửa ngày, chung quy vẫn cảm thấy việc làm ăn của nhà mình quan trọng hơn.
Bước từng bước đi đến gần Tần Hằng, chuẩn bị cúi người xuống ở trước người Tần Hằng.


Những người khác nhìn thấy Mã Dương chuẩn bị chui qua đũng quần của Tần Hằng, kinh ngạc đến nỗi cái cằm cũng muốn rớt xuống.


“Má ơi, cậu Mã thật sự muốn chui qua quần của cái thằng nhóc này.”

“Lần trước cậu Mã bị cô Long từ chối trong quán bar đã bị người ta cười nhạo vài ngày, ngày hôm nay lại chui qua háng của cái tên này thật luôn á, cả đời này cũng không thể ngẩng đầu lên nổi.”

“Cậu Mã bị mắng thảm rồi.”

...


“Chờ đã cậu Mã!" Mã Dương bị một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại kéo lại, anh ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Điền Tinh, chỉ nhìn thấy Điền Tinh đang nhìn chằm chằm vào Tần Hằng rồi nói: “Cậu Mã, thân phận của anh cao quý sao có thể chui qua háng của cái tên nghèo này được chứ, tôi chui thay anh.”

Lời này vừa mới nói ra, tất cả mọi người bao gồm cả Tần Hằng đều giật mình.


“Cô..." Mã Dương nhất thời không hiểu được tình huống.


“Tần Hằng, lúc nãy cậu Mã cá cược với cậu cũng không nói là không thể tìm người chui thay, tôi là bạn của cậu Mã, tôi cam tâm tình nguyện làm thay cho anh ấy, về tình về lý đều có thể hiểu được, cậu không thể phản đối.” Điền Tinh nói: “Tôi chui qua háng cậu, cậu không thể lấy chuyện ngày hôm nay mà uy hiếp cậu Mã, nếu không thì tôi với cậu Mã sẽ không bỏ qua cho cậu.”

Tần Hằng sửng sốt, anh thật sự không ngờ đến lớp trưởng của mình, tự tôn tự ái tự tin nói chuyện với quốc kỳ vào năm đó vậy mà lại chịu chui qua đũng quần thay cho người khác.


“Cậu Mã, anh đứng sang bên cạnh đi, để tôi làm thay anh.” Điền Tinh nói.


“Được, làm phiền cô vậy.” Mã Dương mừng rỡ đứng qua một bên.


Hai tay của Điền Tinh nằm rạp trên mặt đất, Tần Hằng nhìn Điền Tinh dưới mặt đất giống như là con chó, trong lòng không khỏi đau xót, anh để chân xuống, lạnh nhạt nói: “Thôi bỏ đi, tôi không cần cậu phải chui, các người đi đi.”


“Không cần, Điền Tinh tôi không cần cậu phải thương hại, tôi cũng không muốn thiếu cậu bất cứ thứ gì, cậu nâng chân lên cho tôi, tôi muốn chui qua.” Điền Tinh nói.


Trong lòng của Tần Hằng vô cùng bất lực, nếu như cô ta đã muốn chui như vậy, vậy thì cho cô ta chui đi, Tần Hằng lại đặt chân lên trên bàn.


Điền Tinh dùng cả tay và chân từng bước một bò qua dưới háng của Tần Hằng.


“Điều cô làm rất tốt, sau này cô tốt nghiệp thì cứ đến công ty của tôi làm việc, tôi nhất định sẽ cho cô đãi ngộ tốt nhất.” Mã Dương đỡ Điền Tinh dậy, Điền Tinh mỉm cười nói: “Cảm ơn cậu Mã, có thể chia sẻ với cậu Mã chính là niềm vinh hạnh của tôi.”

Điền Tinh lại trừng mắt nhìn về phía Tần Hằng, hung dữ nói: “Tần Hằng, tôi sẽ ghi mối hận hôm nay chui dưới háng của cậu vào trong lòng, một ngày nào đó tôi sẽ trả cho cậu gấp đôi.”

“Đúng, nói không sai, Điền Tinh, ngày hôm nay cậu Mã tôi thật sự rất vui.
Đi thôi, tôi mời cô đến Lâu Ngoại Lâu dùng cơm.” Nói xong, Mã Dương dẫn theo mấy tên thủ hạ của mình và Điền Tinh đi khỏi.


Tần Hằng với Phó Ưu ghi danh xong, hai người bắt xe trở về đại học Giang Nam, cũng đến nhà ăn cơm, tiền đón xe và mua cơm đều là Phó Ưu cho, trong lòng của Tần Hằng rất ngại nhưng mà mỗi lần Phó Ưu đều tranh mình trả tiền, Tần Hằng cũng không có cách nào khác.


“Thật ra thì tôi có tiền, cậu không cần phải chăm sóc tôi như vậy đâu.” Tần Hằng và Phó Ưu ngồi đối diện trên một cái bàn ăn, vừa cười vừa nói.


Phó Ưu nhẹ nhàng thở dài một hơi, cười nói: “Làm công cho Lâm Châu cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, dù sao thì suất cơm mà tôi gọi cho cậu cũng là suất cơm rẻ nhất, có đắc đi nữa tôi cũng không mời cậu ăn được đâu, cậu đừng ghét bỏ.”

Tần Hằng vội vàng nói: “Không có đâu, tôi thích ăn khoai với rau xanh, cậu gọi hợp khẩu vị của tôi lắm.”

Tần Hằng nói xong trong lòng không khỏi thấy khoảng hốt, ngay cả anh cũng cảm thấy "lý do" này thật sự quá giả tạo, lúc nãy nói quá nhanh hình như là đặc biệt quan tâm đến Phó Ưu, trên mặt lại nóng lên.
Anh nhìn Phó Ưu, chỉ nhìn thấy gương mặt của Phó Ưu đỏ lên, đụng phải ánh mắt của anh thì lại vội vàng né tránh.


Trong lòng của Tần Hằng nhạy cảm, trong lòng nghĩ không phải là lúc nãy mình giải vây giúp Phó Ưu trong trung tâm Olympic Sports, trong nội tâm lại sinh ra hảo cảm với cô ta đó chứ? Biểu hiện lúc này của mình là có chuyện gì vậy, chẳng lẽ là mình thích cô ta? Không phải không phải, trong lòng mình chỉ có Chung Khiết mà thôi, mình sẽ không thích ai khác.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui