Ngôn Tình Người Thừa Kế


“Hai người làm sao thế?” Tần Hằng thấy Châu Ý và Tống Tư Vũ đều lộ ra vẻ cạn lời với anh, tuy trong lòng cảm thấy không đúng lắm, nhưng anh cũng không thể để lộ thân phận được.


“Không có gì?” Châu Ý điều chỉnh lại một chút tâm trạng như tàu lượn siêu tốc vì Tần Hằng: “Tần Hằng, cậu lại nhớ kỹ lại xem có từng làm rơi ở nơi nào nữa không, lúc nãy cậu nói từng làm rơi trên xe buýt, vậy có phải...
có phải từng làm rơi trên xe nào nữa không?”

Lúc này, Tần Hằng đã hiểu rõ ý đồ của Châu Ý và Tống Tư Vũ, anh biết, bây giờ nghi ngờ lớn nhất trong lòng hai cô là, nếu hai sợi dây tơ hồng trên xe Maserati không phải do anh làm rơi thì nó là của ai, xem ra, anh phải tìm một lý do thích hợp mới có thể để hai cô gái này buông tha cho anh.


“Tôi không nhớ ra nữa, chắc chỉ làm rơi hai lần này thôi, tôi nhớ hôm đi dạo chợ đêm có không ít người cũng mua dây tơ hồng của bà cụ kia mà, lúc tôi ra khỏi quầy hàng còn thấy dưới đất có vài sợi.”

Lời Tần Hằng nói làm Châu Ý và Tống Tư Vũ bừng tỉnh, đúng vậy, hôm đó không chỉ có hai người bọn họ mua tơ hồng, còn có người khác mua nữa, vậy sợi dây tơ hồng bọn cô nhìn thấy trên Maserati có lẽ không phải của Tần Hằng, mà là của một cậu ấm nào đó cũng vừa lúc đi dạo chơ đêm mua tơ hồng thôi.


Còn việc khi nhắc đến Tần Hằng thì sắc mặt của các thanh niên trong xe cũng thay đổi, có lẽ cũng không phải là vì hai chứ “Tần Hằng”, mà là vì những lời khác của các cô, nhưng ngay từ đâu hai cô đã khẳng định rằng dây tơ hồng là của Tần Hằng, cho nên mới hiểu lầm là vì hai cô nhắc đến Tần Hằng nên mới làm bọn họ tức giận.


Châu Ý và Tống Tư Vũ nhìn thoáng qua nhau, từ trong ánh mắt của đối phương, hai cô cũng đã nhận ra người còn lại cũng có cùng suy nghĩ với bản thân.


Đến tận giờ phút này Tống Tư Vũ và Châu Ý đã khẳng định Tần Hằng không phải là cậu ấm từng cứu hai cô hôm đó.


Tống Tư Vũ nhớ đến lúc trước cô còn tưởng Tần Hằng yên lặng giúp cô, anh làm một tên nghèo hèn vô dụng ở đại học Kim Lăng cũng là vì muốn giấu diếm thân phận, hôm nay đến gặp anh, cô còn cố ý trang điểm rất lâu, cô cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.


“Tôi hỏi cậu này, hôm tôi và Châu Ý bị Mã Cách bắt đi, cậu đang làm gì?” Tống Tư Vũ đột nhiên thở gấp hỏi.


“Tôi...” Tần Hằng nghẹn lời, cũng không thể nói anh đang âm thầm giúp hai cô, cũng không thể nói anh không làm gì hết, hơn nữa Tần Hằng còn nhớ rõ, lúc đó chính Tống Tư Vũ cũng từng ăn nói hùng hồn, cho dù Tống Tư Vũ cô có gặp vấn đề gì thì cũng không liên quan gì đến Tần Hằng anh.



“Không nói được đúng không? Có phải anh vốn không hề làm gì hết đúng không?” Tống Tư Vũ cười lạnh nhìn Tần Hằng: “Hoàng Dụ bảo cậu đến bảo vệ bọn tôi, cậu bảo vệ bọn tôi kiểu gì thế? Hả? Chỉ nói miệng thôi sao? Châu Ý, cậu về nói với Hoàng Dụ, cái tên họ Tần này chẳng phải thứ tốt lành gì, bảo anh ta tranh thủ cắt đứt quan hệ càng sớm càng tốt, để tránh sau này bị tên này gài bẫy.”

“Tư Vũ, cậu...” Châu Ý ôm vai Tống Tư Vũ.
Tuy hai cô đã đoán sai thân phận củ Tần Hằng, nhưng cũng có liên quan gì đến Tần Hằng đâu, từ trước đến giờ Tần Hằng cũng chưa từng nói anh là cậu ấm mà, Tống Tư Vũ mắng chửi thế này thì có hơi quá đáng rồi.


“Tần Hằng, cậu về trước đi, tôi ngồi chơi với Tư Vũ một lúc nữa.” Châu Ý cau mày nhìn Tần Hằng nói.


“Ừ...” Tần Hằng trầm giọng đáp, lập tức định quay lưng đi về, cô gái Tống Tư Vũ này thất thường thật, Tần Hằng nghĩ thầm chắc mối quan hệ giữa anh và Tống Tư Vũ có lẽ sẽ luôn “đối đầu kịch liệt” như thế này, sau này vẫn nên hạn chế gặp nhau thì tốt hơn.


“Cầm đồ của cậu đi đi, tôi còn sợ sẽ làm bẩn tay tôi nữa.” Tống Tư Vũ ném sợi tơ hồng của Tần Hằng, tơ hồng rơi xuống đất, Tần Hằng nhanh chóng nhặt lên, phủi bụi đất bám lên, tơ hồng đã bị Tống Tư Vũ vò lại thành một đống, Tần Hằng cất vào túi, nhanh chóng ra khỏi quán bar U Nhã.


Hai hôm sau cũng trôi qua trong bình tĩnh, Lý Huy mang đến rất nhiều hồ sơ về cao ốc Lăng Võ, Tần Hằng còn cần phải nghe Lý Huy và hai nhân viên chuyên nghiệp về mặt địa ốc giải thích mới có thể hiểu được nội dung trong hồ sơ.


Đương nhiên, trừ bận rộn xem hồ sơ ra, mỗi ngày Tần Hằng vẫn phải nghe Khổng Quý Quân báo cáo tiến độ tìm kiếm Chung Khiết, nhưng mà tin tức vẫn rất ít, chỉ dựa vào những tin tức hiện tại có được để tìm kiếm Chung Khiết thì chẳng khác nào mò kim dưới đáy biển, Tần Hằng tự nhủ với bản thân, phải kiên nhẫn, bây giờ không có tin tức gì thì cũng đã là tin tức tốt, chờ đến khi Khổng Quý Quân nắm được càng nhiều tin tức hơn, anh chắc chắn sẽ tìm được Chung Khiết.


Có đôi khi buổi tối Tần Hằng sẽ nghĩ đến tình cảnh của Chung Khiết, anh sẽ vô cùng buồn bực, nhưng anh tự nhủ với bản thân phải kiên cường, nếu chính anh suốt ngày cứ buồn buồn thảm thảm thì chắc chắc không tìm được Chung Khiết.


May mà những hồ sơ mà Lý Huy mang đến có thể để Tần Hằng đắm chìm vào nó, tạm thời quên đi Chung Khiết.


Ngày thứ ba, Tần Hằng đã xem gần hết các hồ sơ về cao ốc Lăng Võ, có câu nói học phải đi đôi với hành, Tần Hằng cảm thấy anh nên đích thân đến cao ốc Lăng Võ xem xét thử.


Anh gọi taxi đi về phía cao ốc Lăng Võ.



Hôm nay anh chuẩn bị dùng thân phận một sinh viên vừa mới bước vào đời, đến cao ốc Lăng Võ để thuê nhà, xem thử tình hình quản lý bất động sản như thế nào.


Tần Hằng dễ dàng tìm đến một văn phòng lầu một ở khu A, dựa theo tin tức của cao ốc Lăng Võ trên mạng thì tất cả thông tin thuê mướn nhà đều được xử lý ở đây.


Mới vừa vào văn phòng, một cặp đôi nam nữ đang ngồi trước bàn làm việc đùa giỡn, hơn nữa còn là loại đùa giỡn mang theo nét trêu chọc, điều này làm Tần Hằng cảm thấy cực kỳ khó chịu, anh không khỏi nhíu mày lại.
Nếu để khách hàng thuê nhà nhìn thấy thái độ này, chắc chắn sẽ có ấn tượng xấu đối với cao ốc Lăng Võ!

“Khụ.” Tần Hằng bước vào, hai người cũng không hề có ý dừng lại, Tần Hằng ho khan, hai người mới để ý đến Tần Hằng đã bước vào.


“Xin chào, anh thuê nhà sao?” Người phụ nữ để tóc ngắn ngang tai, lúc này mới nghiêm túc lại, hỏi Tần Hằng.
Mà người đàn ông kia lại bước sang một bên nghịch móng tay, không làm việc cũng không nhìn Tần Hằng, đúng là ở nhà như thế nào thì bây giờ anh ta cũng y như thế.


“Xin chào, tôi là sinh viên mới tốt nghiệp, hiện tại vẫn chưa có công việc, tôi thấy xung quanh khu vực này rất nhộn nhịp, chắc là sẽ có nhiều cơ hội tìm việc làm hơn nên muốn thuê nhà ở đây, hiện tại tôi không có nhiều tiền lắm, chỉ có khoảng chín triệu, cô có căn nhà nào có thể giới thiệu cho tôi không?” Tần Hằng khách sáo hỏi.


Khi Tần Hằng nói chuyện, cô gái tóc ngắn kia vẫn luôn lướt điện thoại, hình như không hề nghe Tần Hằng nói gì cả.


“Anh tự xem đi, giá cả, loại phòng đều có đủ, anh chọn xong thì báo tôi biết.” Cô gái tóc ngắn đẩy một tờ quảng cáo đến trước mặt Tần Hằng, lại tiếp tục lướt điện thoại.


Tần Hằng thở dài, tờ quảng cáo này chỉ dành cho những người cần gấp, tin tức bên trong vô cùng đơn giản tóm gọn, hai người này là nhân viên chăm sóc khách hàng, nhiệm vụ là giới thiệu phòng thích hợp cho khách, hai người này hay lắm, đưa một tờ quảng cáo là xong việc, nếu như đơn giản như thế thì còn thuê hai người về làm gì?

Tần Hằng bắt đầu xem tờ quảng cáo, cũng may, thông tin phòng ở trong tờ quảng cáo này cũng khá đầy đủ, cũng có hình ảnh, Tần Hằng nhìn lướt sơ qua rồi chọn đại một căn.


“Chọn...” Tần Hằng đang định nói cho cô gái tóc ngắn kia biết căn mà anh chọn, lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói mềm mại ngọt ngào.



“Xin chào, đây là nơi cho thuê phòng đúng không?” Tần Hằng quay đầu lại nhìn, một cô gái xinh đẹp sáng sủa bước và, cô mặc một cái quần cao bồi, thân trên mặc áo ngắn tay rộng rãi, bên ngoài nửa ống tay áo kia còn có một lớp quần áo chống nắng bằng lụa, da của cô gái này trắng đến tỏa sáng, tóc búi thành một cục tròn tròn trên đỉnh đầu, mặt cô gái vẫn chưa mất đi vẻ trẻ con, còn hơi phúng phính như con nít, trông rất đáng yêu.


Cô gái quay sang gật đầu chào hỏi Tần Hằng, đi đến trước bàn làm việc lễ phép hỏi: “Xin chào, tôi muốn thuê nhà, xin hỏi thuê nhà như thế nào, có cần thẻ căn cước không? Tôi đưa cho các cô...”

Tần Hằng cười thầm, xem ra đây là lần đầu tiên cô gái này ra xã hội, thiếu kinh nghiệm trầm trọng, còn chưa bao giờ thuê nhà, làm gì có ai vừa mới gặp đã chủ động đưa thẻ căn cước ra chứ.


“Gì mà thuê nhà như thế nào? Cô cũng thú vị thật.” Cô gái tóc ngắn hơi ganh tị nói, càng bất lịch sự hơn cả khi nói chuyện với Tần Hằng, người đàn ông bên kia thì nhìn chằm chằm cô gái một lúc lâu, nếu không phải cô ta nhéo anh, có lẽ anh đã chủ động giới thiệu cho cô gái rồi.


“Cô tự xem đi, chọn căn nào thì báo tôi biết.” Cô gái tóc ngắn đưa cho cô gái một tờ quảng cáo.


“Ồ.” Cô gái ngoan ngoãn đáp.


“Tôi chọn xong rồi, căn này.” Tần Hằng chỉ căn anh đã lựa chọn cho cô gái tóc ngắn xem.


“Căn nhà này có ba phòng hai phòng khách một phòng vệ sinh, mỗi tháng sáu triệu sáu, bây giờ tôi làm hồ sơ thuê cho anh.” Cô gái tóc ngắn lập tức đòi thẻ căn cước của Tần Hằng để làm thủ tục thuê nhà.


“Ừm, cô không dẫn tôi lên xem nhà sao?” Tần Hằng càng khó chịu về hai người này hơn, bọn họ làm việc quá hời hợt rồi thì phải?

“Trên trang quảng cáo đã viết rất rõ rồi, anh có đi lên xem thì cũng chỉ như thế mà thôi.” Cô gái tóc ngắn không cảm thấy cách làm việc của cô có gì không đúng: “Nếu anh muốn lên xem cũng được, đây là chìa khóa, anh tự lên xem đi.”

Nói xong, cô gái tóc ngắn tìm được chìa khóa căn nhà Tần Hằng muốn thuê.


Tần Hằng cạn lời, bọn họ không sợ khách thuê cầm chìa khóa rồi tự ý phá hư nhà cửa sao, thân là người quản lý, thấy nhân viên của anh lại không có trách nhiệm như thế, Tần Hằng thật sự rất lo lắng.


“Căn này đi, ừm, đây là thẻ căn cước của tôi.” Tần Hằng đưa thẻ căn cước cho cô gái, hôm nay anh đến để phát hiện vấn đề, cũng muốn nhìn xem thử bình thường nhân viên làm việc như thế nào.



“Tôi chọn căn này.” Cô gái nãy giờ đang nghiêm túc chọn nhà ngẩng đầu lên nói với cô gái tóc ngắn, Tần Hằng nhìn xem, cô gái này lại chọn cùng căn nhà với anh.


“Ồ, anh muốn ở căn này sao, vậy tôi chọn căn khác.” Cô gái thấy Tần Hằng đã chọn trước, xấu hổ cười cười, chuẩn bị chọn một căn nhà khác.


Lúc nãy, một người đàn ông cao lớn đi đến, nhìn đã hơn ba mươi tuổi, anh ta mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, quần tây đen, mặt mày nghiêm túc.


“Giám đốc Đinh.”

“Giám đốc Đinh.” Hai nhân viên nam nữ đứng dậy chào hỏi giám đốc Đinh.


Người đàn ông này chính là Đinh Quân, giám đốc Đinh phụ trách mảng cho thuê phòng ốc, Đinh Quân mỉm cười gật đầu, khi nhìn thấy cô gái đang đứng trong phòng, mắt Đinh Quân hơi sáng lên.


“Xin chào, cô đến thuê nhà sao?” Đinh Quân đi đến trước mặt cô gái hỏi, quan sát gương mặt cô gái ở khoảng cách gần thế này, càng làm cho trái tim Đinh Quân rung động.


“Ừ.” Cô gái gật đầu: “Tôi chọn căn nhà này, nhưng mà đã bị anh trai kia chọn trước rồi, tôi còn phải chọn lại lần nữa.”

“Ồ...” Đinh Quân nhìn lướt qua Tần Hằng, kéo Tần Hằng sang một bên, anh ta khẽ nói với Tần Hằng: “Người anh em, tôi đề cử cho cậu một căn nhà khác càng tốt hơn, giá vẫn là sáu triệu sáu, cậu nhường căn nhà này cho cô gái kia được không? Cô ấy còn trẻ cũng rất khó khăn, chúng ta là đàn ông, dù sao cũng phải nhường cô ấy...”

Thì ra giám đốc Đinh muốn thương lượng với Tần Hằng, Tần Hằng nghĩ thầm, anh là giám đốc, nhà của cao ốc Lăng Võ đều đã được niêm yết giá rõ ràng, anh tự ý giảm giá cho khách thuê như thế, số tiền chênh lệch ở giữa do ai bù vào?

Nhưng ngay từ đầu Tần Hằng đã có ý định nhường nhà cho cô gái, cũng tạm thời đồng ý với lời giám đốc Đinh.


“Cô gái, anh đẹp trai này không thuê căn nhà kia nữa, cô thuê đi.” Giám đốc Đinh và Tần Hằng đi đến trước mặt cô gái nói.


“Thật sao, vậy thật cảm ơn anh.” Cô gái liên tục cảm ơn Tần Hằng và giám đốc Đinh, cô cũng nhìn ra được, người có công lớn nhất trong chuyện này là Đinh Quân, trong lòng cũng hơi thích ông chú đã chăm sóc cho cô này.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui