Ngôn Tình Người Thừa Kế


“Cậu Khang, anh vẫn ổn chứ?”

Vài tên đàn em của Khang Địch lập tức đỡ lấy anh ta, Khang Địch xoa đầu đứng thẳng dậy, vừa nhìn vào tay không ngờ lại có một ít máu, Khang Địch tức giận trừng lớn mắt, từ nhỏ đến lớn anh ta được sống trong sự chiều chuộng, trước nay chỉ có anh ta bắt nạt người khác, nào từng bị người khác bắt nạt bao giờ?

“Đánh cho tao! Đánh đến mẹ nó cũng không không thể nhận ra nó nữa! Bắt mấy con ả kia ra cho tao, không phải mày muốn bảo vệ nó sao, tao muốn xem xem, mày bảo vệ nó thế nào!” Khang Địch chỉ vào Nhậm Luân, mấy tên kia lập tức làm theo.


“Cậu Khang mà mày cũng dám đánh, không muốn sống nữa à!”

“Muốn chết thì nói sớm chứ.”

“Tao đánh chết mày.”



Mấy tên đàn em mắng chửi, xông về phía Nhậm Luân, anh Long và anh Phi còn nhấc một cái ghế lên.


Lúc này tuy Nhậm Luân sợ hãi, nhưng anh càng sợ Nhậm Hân bị bắt nạt hơn, Nhậm Luân kéo Nhậm Hân ra phía sau để bảo vệ, anh đã có suy tính trong lòng, cho dù anh có bị đánh chết thì cũng không thể để Nhậm Hân chịu bất cứ thương tổn nào được.


“Bộp!” Mấy tên cùng tiến lên, tát vào mặt Nhậm Luân, Nhậm Luân lập tức phun ra máu, nhưng anh vẫn bất động, anh bảo vệ Nhậm Hân ở phía sau mình, ánh mắt vô cùng kiên định, chỉ cần anh còn ở đây, anh sẽ không cho phép người khác đưa Nhậm Hân đi.


“Thả ra!”

Anh Long hét lên một tiếng, mấy tên đàn em chắn trước mặt Nhậm Hân lập tức tản ra, anh Long “a” lên một tiếng, đập mạnh cái ghế trong tay lên đầu Nhậm Luân, cái ghế lập tức chia năm xẻ bảy.


Đầu của Nhậm Luân đau dữ dội, giống như vừa bị một cây đũa gỗ đâm vào vậy, tinh thần của anh lập tức trở nên không tỉnh táo, nhưng sau đó, anh vẫn bảo vệ Nhậm Hân ở phía sau mình.


“Anh…” Giây phút cái ghế gãy ra, Nhậm Hân sợ hãi vô cùng, cô bịt tai, nhắm mắt, cúi đầu xuống, cơ thể run rẩy.


Lúc cô mở mắt ra, Nhậm Luân vẫn chắn trước mặt cô như trước đó, chỉ là đầu anh đang chảy máu, Nhậm Hân rất sợ hãi, lại vừa tức giận vừa cảm động, cô ôm đầu Nhậm Luân, khóc trong sự bất lực, nói: “Anh, anh sao rồi, anh sao rồi…”


“Hóa ra là anh em à, đánh cho tao, đánh chết rồi thì tao chịu trách nhiệm.”

Khang Địch đứng ở một bên tức giận nói: “Còn có một đứa nữa, đánh cả cho tao, giành được nhỏ kia qua đây thì sẽ là của bọn mày!”

Khang Địch nói xong, lại có mấy tên xông về phía Vương Dao, lúc này, Ân Triết bị kích thích bởi máu của Nhậm Luân, cũng kéo Vương Dao ra phía sau bảo vệ.


Ân Triết cũng đã suy nghĩ rõ ràng, không thể để anh em mất mặt mũi được, nếu hôm nay anh ta có bị đánh chết ở đây, có thể chết chung một chỗ với anh em thì còn gì nuối tiếc nữa?

Cứ như vậy, lúc này Nhậm Luân và Ân Triết chỉ có thể khổ sở chống đỡ, nếu đối phương còn cứ đánh không màng đến hậu quả như thế này, e là hai người chỉ còn năm phút nữa, đời này cũng coi như xong rồi.


Nhậm Hân và Vương Dao không chịu bất cứ thương tổn nào nhưng vẫn lớn tiếng khóc, Nhậm Hân muốn xông ra ngoài, bảo vệ cho anh trai, nhưng cô lại bị Nhậm Luân ép chặt ở phía sau.


Vương Dao cũng được Ân Triết bảo vệ ở phía sau, Vương Dao nắm lấy góc áo Ân Triết, sợ hãi đến mức mất đi lí trí.


Người trong tiệm cơm đều không nỡ nhìn cảnh này, đây không phải chuyện bọn họ có thể quản được, một khi nhúng tay vào, rất có thể dẫn đến họa diệt thân, ai dám lấy tính mạng của mình ra để đùa chứ? Có rất nhiều người không muốn dính vào thị phi, hoặc là những vị khách đem theo trẻ nhỏ đều nhanh chóng rời đi.


Thấy Nhậm Luân và Ân Triết đau đớn, Khang Địch mới bắt đầu cảm thấy dễ chịu đôi chút, hai người này đã xúc phạm danh dự của anh ta, đây là sự trừng phạt mà bọn họ đáng phải nhận!

“Này! Làm gì đó! Dừng tay!”

Lúc này, Tần Hằng đi ra từ nhà vệ sinh, nhìn thấy màn này, anh vừa bất ngờ lại vừa tức dậy, ban nãy anh đi vệ sinh xong đã gọi một cuộc điện thoại, bảo Thẩm Vạn Thiên đi đón hai mẹ con Ngô Tịch Hân ra, sắp xếp cho họ ở một nơi an toàn.


Anh cũng lờ mờ nghe thấy bên ngoài có tiếng tranh chấp, chỉ không ngờ lại là nhóm người Nhậm Luân bọn họ.


Lúc này nhìn thấy năm, sáu tên đang vây lấy Nhậm Luân và Ân Triết, Tần Hằng không nói lời nào, lập tức xông về phía bọn họ!

“Aaa!”


“Mẹ nó.”

Tần Hằng phi tới đạp ngã hai tên, anh còn thuận tay cầm hai chai rượu trên bàn, đồng thời đập vào bọn chúng, động tác không một chút lưu tình!

“Bộp! Bộp!”

Hai tiếng vang lên, môt chai rượu vỡ ra, chai còn lại vẫn còn nguyên vẹn, nhưng đáy chai đã nhuộm máu tươi, từng giọt từng giọt chảy xuống.


Đồng thời, hai tên bị đập cũng ngã xuống đất.


Một tên ôm đầu lăn lộn dưới đất như một con cá bị bỏng dầu, tên còn lại ngã bất động dưới đất, trên trán còn có một vết thương, máu đang không ngừng chảy ra ngoài, anh Long lập tức ngồi xuống kiểm tra hơi thở.


“Cậu Khang, nó chết rồi.” Anh Long lắc đầu với Khang Địch.


Những tên khác thấy không ngờ Tần Hằng còn ra tay tàn độc hơn bọn họ, một cú đánh đã đánh chết người, trong lòng có chút ngỡ ngàng, vô thức đứng cách xa Tần Hằng ra một chút, cảnh giác nhìn anh.


“Mấy cậu thế nào rồi?” Tần Hằng nhìn Nhậm Luân và Ân Triết, đầu của cả hai người đều chảy máu, trên người còn có vô số các dấu chân, trên cánh tay và chân đều là những vết thương, Tần Hằng nhìn mà cảm thấy vô cùng đau lòng.


Thấy Tần Hằng như thần binh giáng thế giải cứu bọn họ, Nhậm Hân và Vương Dao đều không khỏi rung động, cảm thấy ban nãy Tần Hằng quả thực quá ngầu, nhìn sắc mặt có vẻ nghiêm túc hơn thường ngày của anh, lại không hề lộ ra vẻ sợ hãi, họ cảm thấy người đàn ông này thật sự có khí phách và lòng dũng cảm, toàn thân anh đều toả ra một sự khát máu đầy quyến rũ của một người đàn ông.


“Vẫn ổn…” Nhậm Luân nói một câu, mắt anh ta gần như không mở ra, bất lực ngồi dưới đất cùng Ân Triết.


“Anh, anh không sao chứ…” Sự chú ý của Nhậm Hân lập tức chuyển lên người anh trai.
Cô ôm Nhậm Luân, khóc lóc thảm thiết.
Vương Dao cũng ngồi xuống bên cạnh Ân Triết chăm sóc anh ta.



“Không sao, anh vẫn ổn, em không sao là tốt rồi.” Nhậm Luân mỉm cười nói.


Tần Hằng lập tức gọi điện thoại cho bệnh viện, bảo bọn họ lập tức đưa một chiếc xe cấp cứu đến.


“Chuyện gì vậy? Cậu Khang, sao vậy?” Lúc cục diện trong đại sảnh rơi vào bế tắc, lại có một người từ ngoài cửa đi vào, đó chính là Lương Huân.


Soái đi theo ngay sau bọn họ, anh ta vẫn còn mặc kiểu quần áo kì lạ đó, đeo một chiếc mặt nạ màu trắng, lúc anh ta nhìn thấy Tần Hằng đứng ở phía trong, ánh mắt đã dừng lại trên người anh vài giây.


“Anh bị thương rồi, ai đánh thế ạ? Con mẹ nó, nó không muốn sống nữa sao?”

Lương Huân bước đến trước mặt Khang Địch, quan tâm hỏi han, thấy ánh mắt Khang Địch hướng về nhóm người Tần Hằng, Lương Huân lập tức nhìn Tần Hằng, nở nụ cười lạnh:

“Lại là mày, mẹ nó, đến cậu Khang mà cũng dám động vào, tao thấy mày đang tìm chết đúng không!”

“Lương Huân, thằng nhóc này ra tay rất tàn bạo, cậu đừng vội hành động hấp tấp, tôi đã thông báo cho mấy tên đàn em tới rồi lát nữa sẽ đánh chết thằng nhóc ngông cuồng này.”

Khang Địch cảnh giác nhìn Tần Hằng nói, lần này anh ta đến Vĩnh Hòa Viên có hơi đường đột, mấy tên đàn em bên cạnh chỉ là mấy tên vớ vẩn, ban nãy anh ta đã đánh tiếng với mấy tên có tay nghề, bảo bọn họ lập tức đến Vĩnh Hòa Viên.


“Cậu Khang, không ngờ đám người này lại dám mạo phạm anh, là một người bạn của anh, sao tôi có thể nhìn nổi chứ, bây giờ tôi sẽ xử lí ba tên khốn nạn này, cho chúng nhớ rõ, không phải ai chúng cũng có thể chọc nổi đâu!”

Dáng vẻ Lương Huân giống như muốn ngay lập tức trả thù cho Khang Địch, anh ta cảm thấy đây là một cơ hội tốt để nịnh bợ Khang Địch, kéo gần khoảng cách giữa hai người.


“Huống chi, cậu Khang, anh không thể hiểu được đâu, trước kia tên này cũng từng đánh tôi, hơn nữa còn làm hỏng buổi tỏ tình của tôi, lần này bất kể là vì anh hay vì chính bản thân tôi, tôi cũng không thể để tên này tiếp tục huênh hoang trước mặt anh nữa!”

“Được, cậu nên biết, thân thủ của cậu ta không tệ, hơn nữa ra tay còn vô cùng tàn độc, cậu ta đã đánh chết một tên đàn em của tôi rồi, tôi sợ cậu cũng không đánh lại cậu ta…” Khang Địch rất thích biểu hiện này của Lương Huân, trong lòng cảm thấy gần gũi hơn một chút.


“Cậu Khang nghĩ nhiều rồi, tôi không đánh lại nó thì sao chứ, người có thân phận giống như chúng ta đối phó với loại hàng rách này, tự mình ra tay còn sợ bẩn tay nữa đó.” Lương Huân khinh miệt nói, anh ta nhìn Soái: “Bảo cậu ta đi giải quyết là được rồi.”

Mấy ngày này, vết thương của Soái đã hồi phục gần khỏi rồi, hơn nữa Lương Huân cũng từng hỏi anh ta, với thân thủ của anh ta, lần trước ở bar U Nhã sao lại bị Tần Hằng đâm trúng, Soái đã nói, là do lúc đó anh ta nhất thời thất thần mới để Tần Hằng đâm trúng, Tần Hằng hoàn toàn không phải đối thủ của anh ta, Lương Huân cũng cảm thấy, với thân thủ của Soái thì giết Tần Hằng là một điều vô cùng dễ dàng, lần trước chỉ hoàn toàn là một việc ngoài ý muốn mà thôi.


“Cậu ta?” Cậu Khang nghi ngờ nhìn Soái, người này nhỏ bé lại yếu đuối như vậy, thật sự có thể đánh lại tên nhóc không cần mạng kia sao?

“Cậu Lương, anh nhìn thấy rồi đó, đã có một người chết rồi, anh trông còn to khỏe hơn tên kì lạ kia nhiều, anh cũng đừng để cậu ta đi tìm chết nữa, chúng ta đợi người của cậu Khang đến là được rồi!” Lúc này, Cao Nguyên lặng lẽ đứng ra phản bác lại Lương Huân.



Hai người đều đang nịnh bợ người giàu có là Khang Địch, đương nhiên Cao Nguyên không hi vọng Lương Huân thể hiện quá nhiều trước mặt Khang Địch để có được sự ưu ái của Khang Địch, huống chi, anh ta và Lương Huân cũng đã không thuận mắt nhau từ lâu rồi.


“Ồ, cậu Cao, hình như có một câu nói gọi là ‘Người nhỏ bé luôn có sức mạnh phi thường’, không sao cả, việc anh ít học cũng từng nghe nói, tôi sẽ không trách anh!” Lương Huân khinh thường nhìn Cao Nguyên nói.


“Anh!!” Cao Nguyên tức giận muốn cãi lí với Lương Huân.


“A!” Khi anh ta đi đến trước mặt Lương Huân, vẫn chưa kịp nói gì thì Soái đã phi tới đẩy ngã anh ta xuống đất, Cao Nguyên ngã dưới đất đau đớn kêu lên, còn Soái đã trở lại bên cạnh Lương Huân.


“Được lắm, xem như là đã trút giận thay cho chủ nhân của cậu rồi!” Lương Huân nhẹ nhàng vuốt tóc Soái, giống như đang vuốt ve một con chó.


“Được! Thân thủ cậu ta cũng ghê gớm đó, để cậu ta đi đánh ba tên kia đi, không được phép lưu tình, phải đánh chết cả ba bọn nó, tôi chịu trách nhiệm.” Khang Địch nhìn Tần Hằng với ánh mắt ác độc.


“Được, nghe theo cậu Khang cả!” Lương Huân cảm thấy nếu lần này có thể đánh chết nhóm người Tần Hằng, không những có thể trả thù cho bản thân, mà còn có thể giành lấy được thiện cảm của Khang Địch, một mũi tên trúng hai đích tốt biết bao.
Lương Huân vỗ vai Soái, chỉ vào Tần Hằng: “Soái, đi, giết chết thằng nhóc kia cho tôi, hoàn thành nhiệm vụ này, mỗi tháng chủ nhân sẽ cho thêm cậu một triệu rưỡi, đưa cậu đi mua hai bộ quần áo nữa, để cậu đẹp trai giống chủ nhân, giống cậu Khang! Mau đi đi!”

Lương Huân đưa cho Soái một con dao, rồi đẩy anh ta về phía trước, Soái nhìn chằm chằm Tần Hằng, nhưng vẫn bất động.


Tần Hằng đang đứng trước mặt nhóm người Nhậm Luân, yên lặng nhìn Soái.


“Soái, cậu sao thế, mau giết nó đi! Chặt đầu của nó xuống! Mau lên!” Lương Huân ở phía sau Soái kêu lên.


Soái cầm dao trong tay nhưng vẫn đứng yên bất động, tuy không nhìn thấy sắc mặt, nhưng có thể nhìn thấy hai mắt của anh ta đang nháy.


“Sao thế? Sao cậu ta không nghe lời cậu?” Khang Địch nhíu mày hỏi Lương Huân.


Lương Huân cười gượng, bước đến sau lưng Soái, đập mạnh vài cái vào sau gáy anh ta: “Phế vật, mày không hiểu ông đây đang nói gì à? Mau đi giết nó cho tao! Mau lên!”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui