Ngôn Tình Người Thừa Kế


“Haha, đúng giỏi, anh giỏi!” Bành Nam chỉ ngón tay to vào Tần Hằng: “Tôi muốn hỏi anh là loại xe nào mà có tổng giá là tận 102 tỷ? Mà đâu phải, 102 tỷ mới là nửa giá thôi chứ nhỉ? Anh hãy nói thật cho chúng tôi biết xem đi."

"Đúng vậy, anh nói đúng rồi đó."

"204 tỷ, trong nước lại có loại xe đắt tiền như vậy sao? Mà dù là có đi nữa, liệu có đến lượt anh sử dụng không chứ?"

"Người có tiền như vậy còn đến nhà chúng tôi ăn cơm sao?"



Những người khác của nhà họ Bành cũng bắt đầu xì xào, nhưng Tần Hằng chỉ cúi đầu im lặng ăn cơm, anh có nghĩa vụ gì mà phải báo cáo cho bọn họ biết mình đã mua loại xe gì chứ?

"Là Tần Hằng đúng không? Không cần chỉ ăn cơm thôi, cậu không phải còn muốn làm quen với cháu gái chúng tôi sao? Nên để nhà họ Bành chúng tôi hiểu rõ về cậu, nếu cậu đã mua xe, lại có cái gì không thể nói cho chúng tôi biết đâu." Lúc này, Liễu Văn Hoa mới lên tiếng, bà ta ra oai nhìn Tần Hằng chằm chằm, bà ta cảm thấy đây là một cơ hội tốt muốn khiến Bành Mộng hiểu ra rõ, người đàn ông mà cô ta luôn bênh vực vô dụng đến mức nào.


Tần Hằng vẫn không nói lời nào, anh làm sao lại không hiểu ý đồ của Liễu Văn Hoa chứ, nói thật ra thì theo quan đểm của anh, Liễu Văn Hoa quản lý nhà họ Bành thật ra chỉ là một sự tồn tại ngu ngốc thông thường mà thôi, cho dù anh không nể mặt mũi bà ta đi nữa, bà ta có thể làm được gì chứ?

Tần Hằng ngoảnh mặt làm ngơ với Liễu Văn Hoa và những người nhà họ Bành, giống như là khinh thường, giống như là không thèm để người nhà họ Bành vào trong mắt.


"Tần Hằng, anh với bà nội..." Bành Mộng biết hành động của Tần Hằng sẽ khơi ra cơn tức giận của bà nội, cho dù Tần Hằng mua xe gì đi nữa, bây giờ tốt nhất là nên nói ra, nếu không tình huống sẽ càng ngày càng tệ.


"Rầm!"

Liễu Văn Hoa đập mạnh xuống bàn ăn, khiến mọi người đứng bật dậy.


"Bành Mộng, tự mình xem đi, người cháu tìm là người thế nào đây!” Liễu Văn Hoa tóc đã bạc trắng tức giận nói, ánh mắt bà ta nhìn thẳng vào người Tần Hằng: "Nếu không muốn nói gì, cút ngay ra khỏi nhà họ Bành cho tôi!"

Lúc này, Tần Hằng mới hạ đũa xuống, đón nhận ánh mắt của Liễu Văn Hoa, đối mặt với ngọn lửa giận đang bùng bùng trong ánh mắt của Liễu Văn Hoa, Tần Hằng không có chút sợ hãi nào, trông rất bình tĩnh và điềm đạm.



"Ferrari, tôi mua một chiếc Ferrari." Tần Hằng thản nhiên nói.


Vẻ mặt Liễu Văn Hoa đanh lại, bà ta vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Tần Hằng, bàn tay nắm chặt trên bàn ăn, phát ra tiếng siết nhè nhè.
Tần Hằng rõ ràng là không có khả năng mua Ferrari, anh ta như vậy không phải cố ý trêu chọc bà sao?

“Tần Hằng, anh mua chiếc Ferrari đó bao nhiêu tiền?” Lúc này, Phương Luân vẻ mặt thản nhiên nhìn Tần Hằng, bắt chuyện hỏi.


Anh ta có thể nhìn ra bây giờ tất cả người nhà họ Bành, đặc biệt là Liễu Văn Hoa vốn đã rất bất mãn với Tần Hằng, lúc này chỉ cần anh ta giúp nhà họ Bành khiến Tần Hằng mất mặt, hoặc là làm cho Tần Hằng biết đường cút khỏi đây, anh ta gần như sẽ lấy được lòng của nhà họ Bành.


Tần Hằng này rõ ràng là một "lão lỳ" da mặt thật là dày, trùng hợp, Phương Luân có tài đối phó với loại "lão lỳ" như vậy.


"204 tỷ." Tần Hằng nhìn Phương Luân nhẹ nhàng nói.


"Ồ..." Phương Luân không ngờ Tần Hằng khi nói dối một chút lúng túng cũng không có, đúng là có một thằng lầy có kinh nghiệm dồi dào, không trách được Bành Mộng lại bị anh ta lừa: "Vậy anh mua Ferrari bản nào vậy? Trả trước bao nhiêu phần trăm? Hệ số an toàn xe của anh đạt tới bao nhiêu vậy? Tốc độ đạt cực đại trong bao nhiêu giây?"

Phương Luân đã từng đặt mua một chiếc Ferrari, anh ta biết rằng nếu đặt mua một chiếc Ferrari thì phải trải qua rất nhiều quy trình, những người chưa mua Ferrari chắc chắn sẽ không biết.


"Gì vậy? Tôi không biết anh hỏi cái đó có ý nghĩ gì không vậy?" Tần Hằng cau mày nhìn Phương Luân: "Lúc tôi mua xe cực kỳ đơn giản, chính là chỉ cần bảo bọn họ chọn chiếc Ferrari có tiêu chuẩn chế tác cao nhất, vận dụng tất cả những kỹ thuật khoa học công nghệ mới nhất vào, thật là đơn giản."

Sau khi Tần Hằng nói xong, những người nhà họ Bành có mặt không khỏi cảm thấy càng thêm khinh thường và căm ghét Tần Hằng, Tần hằng thật sự là cái quái gì cũng dám lớn tiếng nói bậy.


"Bộp bộp bộp" Phương Luân vỗ tay tán thưởng Tần Hằng: "Những gì tôi hỏi anh là tất cả những vấn đề mà hãng Ferrari phải hỏi khách hàng muốn đặt mua xe, nếu anh không biết, có nghĩa là trên thực tế anh chưa hề đến hãng Ferrari để đặt mua xe của họ, nhưng tôi phải thừa nhận, câu trả lời của anh đúng là rất hoàn hảo, đúng vậy, anh bảo họ làm theo tiêu chuẩn tốt nhất, vậy thì còn đòi hỏi gì nữa?"

Mặc dù Phương Luân đang tán thưởng những gì Tần Hằng vừa nói, nhưng mọi người đều có thể nhận thấy sự mỉa mai trong câu nói của anh ta!


"Thằng nhóc này thật biết giả vờ! Mua một chiếc Ferrari thì thôi đi, còn để hãng Ferrari sản xuất với những tiêu chuẩn cao nhất nữa, mặt mũi của anh cũng lớn đến vậy sao? Nếu anh có tiền, tôi khuyên anh hãy sắm cho mình hai bộ quần áo tử tế để mặc đi đã." Bành Nam khinh thường nói.


"Này, anh Bành, anh nói như vậy không hay lắm, có lẽ Tần Hằng anh ta thực sự có hàng trăm tỷ của cải thì sao? Hơn nữa còn có thể là gửi trong "Ngân hàng địa phủ" cũng nên." Phương Luân cười khúc khích nói.
Anh ta vừa dứt lời, cả sân được một trận cười vang.


"Đúng, đúng vậy, anh ta là tỷ phú, tiền bạc gửi ở "Ngân hàng địa phủ" hết đó." Bành Nam cười đến đau cả bụng, ngón tay cái hướng về phía Phương Luân: "Anh rể, tuyệt vời!"

Ánh mắt Tần Hằng trở nên sắc bén, hơi thở cũng trở nên nặng hơn.


"Tần Hằng..." Bành Mộng nhẹ nhàng gọi, cô ta cảm thấy Phương Luân và gia đình cô ta hơi quá đáng rồi.
Tần Hằng điều chỉnh tâm trạng, nở một nụ cười với Bành Mộng: "Không sao đâu."

Nếu bọn họ muốn chơi, vậy hãy để anh tiếp bọn họ chơi vui vẻ.
Tần Hằng nắm lấy tay của Bành Mộng, không phải bọn họ sợ nhất là anh bám lấy Bành Mộng không buông sao? Anh đây thật rất muốn xem xem, bọn họ có thể làm gì anh bây giờ.


Bành Mộng bị Tần Hằng giữ lấy, khuôn mặt cũng đỏ ửng lên, trong lòng đang lo lắng cho Tần Hằng, nhanh chóng chuyển thành cảm giác ấm ấp và ngạc nhiên vui mừng.


Liễu Văn Hoa nhìn thấy cảnh này, bà ta chỉ hận không thể giết Tần Hằng ngay tại chỗ.


"Được rồi, anh đã nói là anh đặt mua chiếc Ferrari 204 tỷ, vậy thì tôi sẽ hỏi anh một vấn đề đơn giản hơn, gọi điện thoại cho họ, người ta sẽ mang xe gửi cho anh phải không, vậy người ta gửi xe đến khi nào?" Phương Luân đứng lên, đi đến bên Tần Hằng, ánh mắt sáng ngời nhìn anh: "Nếu không trả lời rõ ràng được, xin mời anh ngay bây giờ, tự mình đi khỏi đây, nói cách khác, tôi cũng không ngại 'mời' ra ngoài đâu!"

“Phương Luân là á quân Đại hội thể thao châu Á bộ môn Taekwondo đó, đánh mấy tên rác rưởi sẽ vô cùng dễ dàng thôi!” Bành Nam nhân cơ hội lớn tiếng nói.



"Em dựa vào cái gì mà..." Bành Mộng muốn bênh vực Tần Hằng, Tần Hằng lại kéo cô ta lại một chút, cười ôn hòa: "Không sao."

Trước lời đe dọa của Phương Luân, Tần Hằng không hề tỏ ra rụt rè hay lui bước, trông anh còn thoải mái tự nhiên hơn cả Phương Luân.


“Chưa tới hai tháng trước.” Tần Hằng nhẹ giọng nói.


"À..." Phương Luân nghe Tần Hằng nói xong, nở nụ cười khinh bỉ, lại nhìn Tần Hằng, ánh mắt đầy sự khinh thường nói: "Người anh em, vẫn còn muốn giả vờ sao? Để tôi nói cho anh biết, đặt một chiếc xe Ferrari trong nước, nhanh nhất cũng cần ba tháng mới có thể tới tay, không cần nghi ngờ, nếu không tin tôi anh có thể tự mình kiểm tra lại trên internet, mà Ferrari của anh còn phải chế tạo theo tiêu chuẩn cao nhất, sử dụng kĩ thuật công nghệ tiên tiến nhất phải không? Làm sao có thể làm xong trước ba tháng, anh thử giải thích với mọi người một chút xem nào, nếu không có lời nào để nói nữa, xin mời anh bây giờ đứng dậy rời khỏi đây ngay.”

"Giải thích đi!"

"Lộ tẩy rồi!"

"Tôi đã tra trên Internet rồi, đúng là ngắn nhất cũng phải là ba tháng, anh lại chưa đầy hai tháng đã hoàn thành chiếc xe tiêu chuẩn tốt nhất, anh cũng có phải thượng đế đâu?"

Người nhà họ Bành xung quanh đều chỉ trỏ về phía Tần Hằng.


"Tôi chi thêm 30 tỷ, kêu bọn họ tăng ca làm thêm giờ nhanh chóng lắp ráp xe cho tôi, câu trả lời này anh vừa lòng chưa?" Tần Hằng nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói.


"Chà, vốn dĩ tôi muốn để cho anh chút sĩ diện mà rời đi, không ngờ, da mặt anh lại dày như vậy!" Phương Luân cười không nói nên lời, anh ta quay ra nói với nhà họ Bành: "Mọi người, tôi nghĩ tôi đã biết vì sao anh ta lại nói như vậy rồi, bởi vì gần đây đang có tin tức, chủ tịch tập đoàn Ferrari đến nước ta vì một người mua bí ẩn nào đó đặt mua chiếc Ferrari 204 tỷ, anh ta nhất định là đã nhìn thấy tin tức này, do muốn ở trước mặt mọi người thể hiện là con nhà giàu nên cứ theo đó mà nói dối chúng ta."

"Đúng vậy, mọi người chỉ cần tìm kiếm "chủ tịch Ferrari" là có thể thấy tin tức này." Bành Nam lại hăng hái nói với những người khác, bọn họ cầm điện thoại trên tay bấm tìm kiếm, quả thật giống lời Phương Luân nói.


"Anh ta cứ nghĩ bản thân thật thông minh, trên thực tế, điều này lạ càng chứng tỏ anh ta ngu ngốc đến mức nào, một chiếc xe thể thao trị giá 204 tỷ, ở nước ta liệu có bao nhiêu người đủ tiền mua, mọi người cứ thử ngẫm nghĩ một chút thì rõ, làm sao có thể là một người vô danh nhỏ bé như anh ta chứ? Không biết là anh ta đang sỉ nhục IQ của mọi người hay tự sỉ nhục IQ của bản thân nữa đây." Phương Luân chậm rãi nói, ánh mắt phóng tới trên người Tần Hằng: "Cho anh cơ hội cuối cùng, lập tức cút khỏi đây."

"Mọi chuyện đều chỉ là suy đoán của anh, anh căn bản cũng không lật được lời của tôi, cứ như vậy mà muốn đuổi tôi đi, có phải rất không hợp lí không?" Tần Hằng nói xong, nhẹ giọng kho khan hai tiếng.


"Thật không biết xấu hổ!"

"Tôi chưa bao giờ thấy một người trơ trẽn như vậy."

"Anh rể, ném anh ta đi đi, hãy dùng tài năng taekwondo của anh."


...


"Được rồi, nếu anh đã không muốn tự đi ra ngoài, vậy tôi sẽ tiễn anh một đoạn! Cùng lắm sau khi rời khỏi đây anh có lẽ phải đến bệnh viện một chuyến." Nói xong, Phương Luân khởi động khớp tay và khớp cổ, xương cốt khởi động nghe "răng rắc", anh ta đi về phía Tần Hằng.


“Tránh ra, anh thử động vào anh ấy thử em!” Bành Mộng không nói hai lời, giang hai tay đứng chắn ở trước mặt Tần Hằng.


“Không sao.” Tần Hằng giữ Bành Mộng ngồi xuống, trong lòng Bành Mộng lo lắng muốn chết, nếu là lúc Tần Hằng khỏe mạnh, cô ta biết Phương Luân vốn không phải đối thủ của Tần Hằng, nhưng bây giờ trong người Tần Hằng không khỏe, còn có vết thương chưa khỏi.


“Tôi khuyên anh đừng động vào tôi, nếu không, tôi đảm bảo anh sẽ phải hối hận.” Tần Hằng ngồi trên ghế, giữa hai lông mày lại khẽ có ý mỉm cười, hoàn toàn không hơi căng thẳng hay sợ hãi chuyện xấu sắp xảy ra.


Tại sao anh ta lại bình tĩnh như vậy? Lúc này, Phương Luân mới cảm thấy do dự, trước đây anh ta là một tuyển thủ Taekwondo chuyên nghiệp, đối với biểu hiện của đối thủ rất mẫn cảm.


Từ trên người Tần Hằng không hề cảm thấy sự tức giận hay ra oai, nhưng sự bình tĩnh trong lời nói của Tần Hằng lại khiến cho anh ta vô cớ cảm thấy sợ hãi, trong đầu lại bao trùm một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.


"Anh cũng nghe thấy rồi đó, lập tức sẽ có người mang xe đến cho tôi, tôi nói thật hay nói dối, đến lúc đó gặp sẽ biết, anh cần gì phải nhất thời gấp gáp như vậy chứ?" Thái độ của Tần Hằng từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh.


"Tốt thôi, vậy được rồi, đừng nói là chúng tôi bắt nạt anh, nếu như vẫn không có xe mang đến, mong là anh sẽ tự mình hiểu lấy mà cút khỏi đây, bằng không, tôi sẽ không ra tay nhẹ nhàng với anh đâu." Tần Hằng đã cho Phương Luân một đường lui, anh ta lập tức chớp lấy, khi nói ra từ "cút" khinh bỉ này, trong lòng anh ta cũng không khỏi run lên, cảm thấy tự mình tìm lấy phiền phức, Tần Hằng làm cho anh ta có một cảm giác sợ hãi vô cớ, anh ta cần một chút thời gian để hồi phục tâm trạng mới được.


Lúc này, một ánh sáng từ xa chiếu vào sân.
một chiếc xe màu xanh ngọc đi vào.


“Hình như là… Ferrari!” Một người ở gần cửa cẩn thận quan sát vài giây rồi kêu lên.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui