Bành Mộng cắn chặt răng, cuối cùng vẫn đứng lại.
Tần Hằng ho khan vài tiếng Bành Mộng lập tức vỗ nhẹ sau lưng Tần Hằng.
"Đúng là ma ốm."
"Tôi thật không hiểu rốt cuộc Mộng Mộng thích anh ta cái gì."
"Nhìn sắc mặt như thế là biết anh ta không sống được bao lâu."
…
"Chuẩn bị ăn cơm đi!" Liễu Văn Hoa tức giận liếc nhìn Bành Mộng, giận giữ nói một câu rồi rời đi.
Lúc này, nhóm người giúp việc bắt đầu bỏ ghế sofa, dọn rượu, đồ ăn lên bàn ăn, đồng thời lại đặt ba bàn ăn dài kiểu phương Tây vào sân trong, người nhà họ Bành lục tục ngồi vào bàn, chỗ ngồi cũng chú ý thân phận địa vị, vị trí ở giữa bàn ăn kia là chỗ ngồi của Liễu Văn Hoa và người đứng đầu nhà họ Bành.
Những người đàn ông của họ Bành cũng trở về từ bên ngoài, bao gồm ba Bành Mộng là Bành Cương, ba của Bành Nam là Bành Lỗi, thật ra bọn họ đã đến từ sớm, chỉ là mấy người đàn ông nhà họ Bành kéo nhau ra hồ Từ Hà câu cá.
Nhìn bọn họ vui vẻ trò chuyện, trên thực tế bọn họ đã âm thầm phân cao thấp, vì muốn tranh đoạt quyền lực lớn hơn cho mình ở nhà họ Bành.
Bành Cương đi tới bên người vợ con Hàn Nguyệt và Bành Mộng, ông ta chú ý tới Tần Hằng, chỉ là căn bản không nghĩ anh và Bành Mộng có quan hệ gì.
Dựa theo chỗ ngồi hai năm trước, Bành Cương và vợ con đi đến chỗ ngồi bên tay trái gần nhất với Liễu Văn Hoa.
"Mẹ" Bành Cương vừa mới ân cần hỏi thăm một tiếng, chuẩn bị kéo vợ con ngồi xuống.
Thật ra trong lòng ông ta còn cảm thấy rất kỳ lạ, cảm giác Liễu Văn Hoa hơi khó gần, dáng vẻ như không nghe được lời nói của ông ta.
"Đừng có ngồi vội." Liễu Văn Hoa cũng không nhìn Bành Cương một cái mà lạnh nhạt nói một câu.
"A...
Vâng." Bành Cương đã chạm mông vào ghế rồi, nhưng cũng đành phải gượng cười đứng lên.
"Hôm nay có khách, nhà anh ngồi ra sau đi." Liễu Văn Hoa uy nghiêm nói, lại nhìn về phía Bành Vũ và Phương Luân bên phía tay phải, cách ba ta ba bốn ghế: "Bành Vũ, cháu và Tiểu Phương đến đây ngồi đi."
"Vâng!" Bành Vũ cười ngọt ngào vâng dạ, ôm tay Phương Luân vui mừng đi đến vị trí lúc trước của Bành Cương, cô ta ho nhẹ một tiếng: "Bác cả, bác...
Có phải nên nhường chỗ một chút không."
Hiện tại đầu óc Bành Cương vẫn còn ngây ra, nhưng ông ta vẫn giả bộ 'người lớn rộng lượng', cười nhường chỗ ngồi cho hai người Bành Vũ.
Bành Cương cùng với Hàn Nguyệt và Bành Mộng ngồi xuống chỗ ngồi phía sau, lúc này ông ta mới chú ý tới chàng trai không hòa hợp với mọi người nãy giờ luôn đi theo Bành Mộng, ông ta mẫn cảm nhìn ra, rất có thể là do người này.
Ở chỗ ngồi thứ ba bên trái Liễu Văn Hoa, một nhà ba người Bành Cương ngồi xuống, ông ta lập tức hỏi Hàn Nguyệt xem chuyện của Tần Hằng rốt cuộc là thế nào.
Sau khi nghe Hàn Nguyệt nói, Bành Cương lập tức nổi giận nhìn về phía Bành Mộng, ông ta thấp giọng ra lệnh cho Bành Mộng thừa nhận sai lầm với bà nội ngay, nhanh chóng để Tần Hằng rời khỏi nơi này, nhưng kết quả có thể tưởng tượng được.
Lúc này, người giúp việc đã sắp xếp đồ ăn thức uống lên bàn, Bành Cương cũng không dám lớn tiếng tức giận với Bành Mộng nữa, chỉ có thể chờ về nhà lại tiếp tục giải quyết vấn đề của Bành Mộng.
Nhìn thấy hai bên Liễu Văn Hoa đều là người nhà Bành Lỗi, hơn nữa Liễu Văn Hoa còn có vẻ rất vừa lòng với người cháu rể mà Bành Vũ tìm tới, trong lòng Bành Cương vừa sốt ruột, vừa mắc nghẹn như ăn phải ruồi bọ.
"Xin lỗi, em thay mặt người nhà xin lỗi anh." Bành Mộng nhỏ giọng nói với Tần Hằng, cô ta hối hận đã thỉnh cầu Tần Hằng đến tham gia tụ hội cùng mình, nhìn thấy sắc mặt Tần Hằng tái nhợt, trong lòng Bành Mộng vô cùng lo lắng: "Anh sao rồi? Là cổ họng khó chịu sao?"
"Không sao, tôi muốn uống ngụm nước ấm." Tần Hằng không có ý trách cứ Bành Mộng, anh cảm thấy cổ họng hơi ngứa.
"Chị Trương, cho tôi một cốc nước ấm." Bành Mộng lập tức gọi người giúp việc đang bận việc gần nói.
"Cứ làm việc của cô đi." Người giúp việc vừa lên tiếng nghe lời đi lấy nước cho Bành Mộng thì Liễu Văn Hoa lại lành lùng nói với người giúp việc một câu, nói xong lại tiếp tục nói chuyện phiếm với người nhà Bành Lỗi.
Bành Mộng u oán liếc nhìn Liễu Văn Hoa, một cái chớp mắt này, trong lòng cô ta vô cùng đau xót, cô ta nhớ rõ trước kia, bà nội còn chủ động làm đồ uống cho mình.
"Đi, tôi đi đến phòng uống nước với anh, bà nội tôi có trà, tôi pha cho anh một ít, anh uống vào sẽ thấy dễ chịu hơn..." Bành Mộng nói xong bèn đỡ Tần Hằng đứng lên, giúp Tần Hằng rời khỏi chỗ ngòi, đi đến phòng trà nước.
"Bành Mộng, ngồi xuống!" Bành Cường uy nghiêm trầm giọng nói, làm cho trái tim Tần Hằng đều run lên, anh cũng không muốn Bành Mộng khó xử, nhẹ giọng nói: "Tôi tự đi được rồi."
"Không sao, anh không biết lấy nước ở đâu, tôi đi cùng anh." Bành Mộng như là không nghe được lời của ba mình, lúc này, cho dù cả nhà không muốn cô ở bên Tần Hằng, Bành Mộng cũng không để ý, ngược lại, cô càng muốn bọn họ nhìn thấy cô muốn đối nghịch với bọn họ!
"Chậm một chút..." Dưới cái nhìn của người trong gia đình trên ba bàn ăn, Bành Mộng giúp Tần Hằng chậm rãi đi vào trong bếp, trên mặt Liễu Hoa Văn không có cảm xúc gì, hoàn toàn là không để ý gì đến Bành Mộng, nhưng khi Bành Mộng đi qua sau lưng bà ta, Liễu Văn Hoa lại lắc đầu thở dài một hơi.
"Oa, trời ạ!" Liễu Văn Hoa đang hỏi chuyện Phương Luân về gia đình anh ta, Bành Lỗi, vợ chồng Lê Oánh yên lặng ngồi nghe, chỉ có Bành Vũ thấy không thú vị nên lấy điện thoại ra chơi, không biết cô ta nhìn thấy cái gì mà lại trợn mắt kích động hét lên.
"Con bé kia..." Liễu Văn Hoa cười, bà ta đặc biệt vừa ý Phương Luân, dẫn tới nhìn Bành Vũ cũng cảm thấy đặc biệt thuận mắt, bà ta nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay Phương Luân: "Tiểu Phương, cháu đừng để ý, con bé kia thường xuyên hô to gọi nhỏ như vậy."
"Cái gì chứ, bà nội." Bành Vũ bĩu môi cười, cô ta đặt điện thoại lên bàn: "Mọi người xem tin tức này, không bị sốc sao?"
"Tổng giám đốc công ty Ferrari Ý, ông Catullo đã đến nước N..." Phương Luân nho nhã cầm lấy di động của Bạch Vũ, đọc tin tức bên trong cho mấy người Liễu Văn Hoa nghe.
Nội dung tin tức này là, tổng giám đốc Ý tự mình đến Nước K, gửi tặng một người mua bí ẩn ở nước K một chiếc siêu xe Ferrari mới trị giá 204 tỷ, là chiếc siêu xe đắt nhất thế giới vào thời điểm hiện tại!
"Đúng vậy, tin tức này quả thật khiến người khác khiếp sợ, công ty Ferrari được thành lập bởi EnzoFerrari vào năm 1929.
Đây là một nhà sản xuất xe hơi và siêu xe công thức 1 nổi tiếng thế giới.
Những chiếc xe do Ferrari sản xuất về cơ bản được làm thủ công, số lượng cực ít, đến năm 2018 mới có tổng cộng 14628 chiếc xe đưa ra thị trường..." Phương Luân thong thả nói.
Tùy tiện một cái tin tức mà có thể nói ra nhiều kiến thức liên quan như vậy cũng đủ thấy Phương Luân có kiến thức uyên bác thế nào, đã đọc bao nhiêu sách vở, điều này khiến hai mắt Liễu Văn Hoa càng thêm sáng ngời.
"Tiểu Phương, cháu hiểu biết khá nhiều về Ferrari đấy..." Bãnh Lỗi cười nói với Phương Luân, Lê Oánh cũng nhìn Phương Luân với ánh mắt vừa lòng.
"Bác trai quá khen, thật ra không lâu trước đây cháu mới mua một chiếc Ferrari, lúc mua đã tìm hiểu đôi chút về công ty Ferrari..." Phương Luân hời hợt nói.
"Cái gì! Cháu mua Ferrari? Sao lúc vào không nhìn thấy? Là bác không nhìn kỹ à? Bác chỉ từng thấy bạn bè đi thôi, chính bác còn chưa từng lái nó lần nào đâu." Vừa nghe thấy Phương Luân cũng mua một chiếc Ferrari, Bành Lỗi có vẻ rất ngạc nhiên mừng rõ, xoa xoa tay muốn thử ngay.
"A, là thế này, hôm nay cháu không lái nó, nếu bác trai muốn thử thì cháu sẽ cho người lái xe đấy đây." Phương Luân khiêm tốn nói, lần này anh ta đến Kim Lăng có một nhiệm vụ rất quan trọng, chính là để lại ấn tượng tốt trong mắt nhà họ Bành, xây dựng trụ cột kiên cố cho đám hỏi của hai nhà.
Vốn dĩ Ferrari là anh ta chuẩn bị sau, không chắc hôm nay có thể lấy ra được, nhưng nếu lúc này nói tới Ferrari, Phương Luân cũng đành thuận thế lấy 'chuẩn bị sau' đưa ra trước.
"Có thể chứ? Tốt lắm, cháu kêu người lái đến đây đi, vừa lúc bác có thể thử xem sao, siêu xe đắt đỏ nhất thế giới là cảm giác gì." Bành Lỗi cũng muốn khoe khoang người con rể này trước mặt người trong nhà một chút.
Nhà bọn họ làm gì đã có người có được Ferrari đâu, xe của Phương Luân sáng chói trình làng, tuyệt đối nổi bật trước mặt người trong nhà.
"Vâng." Phương Luân đồng ý, anh ta gọi điện thoại cho người của mình, để người đó lái xe đến đây.
Nhìn thấy dáng vẻ thong dong tự tin của Phương Luân, Liễu Văn Hoa âm thâm gật đầu, đôi mắt không giận tự uy lộ ra ý cười vừa lòng.
Đồ ăn sắp đầy bàn, tất cả đều dựa theo hình thức kiểu Âu, hết món này đến món khác được đặt giữa bàn dài, ai nấy đều có đồ ăn riêng, muốn ăn gì thì ăn.
Bành Mộng và Tần Hằng đi ra khỏi phòng, cô ta cầm một chén trà xanh cho Tần Hằng, Tần Hằng uống một ít nước ấm trong phòng, cảm thấy dễ dịu hơn nhiều.
Bành Mộng và Tần Hằng ngồi xuống chỗ ngội, mọi người động đũa, vừa nói chuyện vừa ăn cơm.
Tần Hẳng cũng thật sự hơi đói bụng, anh đi gắp một ít salad rau dưa, mới vừa gắp salad vào đĩa của mình thì nhìn thấy người đối đối diện khinh bỉ nhìn anh một cái, nhỏ giọng nói.
"Bản thân bị bệnh mà còn gắp loạn đồ ăn, không sợ lây bệnh cho người khác à, thật là."
"Dù sao đồ ăn ma ốm này ăn tôi cũng sẽ không ăn, nhiễm bệnh thì phải làm sao?"
....
Bành Mộng nghe được, trong lòng đặc biệt căm tức, nhưng cô ta biết hiện tại tất cả người trong nhà đều nhìn Tần Hằng không vừa mắt, cũng không cách nào tức giận với bọn họ.
"Không cần quan tâm bọn họ, anh muốn ăn gì tôi gắp cho anh." Bành Mộng vừa gắp một ít thịt cho Tần Hằng vừa nhỏ giọng nói.
Bữa cơm yên bình trôi qua, mọi người đều nói chuyện rôm rả, nhà Bành Cương trước đây luôn là tâm điểm, lúc này lại không ai chủ động nói chuyện với bọn họ.
Lúc này, điện thoại của Tần Hằng vang lên, không ít người nhìn về phía anh.
Bởi vì bọn họ nghe ra tiếng chuông di động của Tần Hằng là Vivo, điện thoại của mọi người ở đây không phải Iphone thì là Huawei hoặc 8848, tuy rằng dùng điện thoại của thương hiệu cao cấp không đồng nghĩa với việc có nhiều tiền, nhưng các thương hiệu cấp thấp có thể nhìn thấy thân phận gà rừng, bọn họ càng cười khinh Tần Hằng.
Tần Hằng nhìn số người gọi, là số quản lý Từ của trung tâm triển lãm ô tô Kim Lăng.
Chẳng lẽ chiếc Ferrari của anh đã có tin tức? Tần Hằng nghe điện thoại.
"Chào anh, anh Tần." Quản lý Từ có vẻ rất hưng phấn: "Để anh phải chờ lâu, siêu xe Ferrari của anh đã vận chuyển đến Kim Lăng, bây giờ anh đang ở đâu, chúng tôi sẽ tự mang đến cho anh."
"Xe tới rồi? Chỉ là không phải tôi còn chưa trả hết nửa số tiền còn lại à? Các anh chờ chút, bên giờ tôi sẽ nói Giám đốc Lý Huy của ngân hàng Hoa Kỳ chuyển tiền cho các anh, là 102 tỷ đúng không?
"A, anh vẫn chưa biết ạ? Năm ngày trước Giám đốc Lý Huy đã thanh toán hết tiền xe rồi." Lúc trước vì Tần Hằng bị bệnh nặng nên luôn dưỡng bệnh ở Tử Huyên Khách Xá, Chung Khiết mất tích khiến anh không rảnh quản những chuyện khác, khi công ty Ferrari gọi điện đến, Khổng Qúy Quân bèn xử lý thay Tần Hằng.
"Như vậy sao, tốt lắm, bây giờ tôi đang ở khu biệt thự kiểu tây ở phía nam hồ Từ Hà, rất dễ tìm, các anh đưa đến đây đi." Tần Hằng thản nhiên nói, anh cũng không lảng tránh gì cả.
"Vâng, anh Tần, mong anh chờ một chút, bây giờ chúng tôi sẽ đưa đến cho anh." Quản lý Từ cung kính nói, sau đó cúp điện thoại.
Tần Hằng kết thúc cuộc gọi, phát hiện những người khác đều cười không có ý nhìn mình.
"Tần Hằng, vừa rồi anh nói 102 tỷ gì vậy? Là xảy ra chuyện gì, nói cho chúng tôi nghe một chút." Bành Nam vuốt cằm hỏi Tần Hằng.
"Không có gì, mua một chiếc xe mà thôi." Tần Hằng thản nhiên nói, dùng đũa gắp thức ăn, Tần Hằng nói xong, cả bàn im lặng giây lát, sau đó chợt tuôn ra một trận cười vang.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...