Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Sáng hôm sau, vào lúc Dạ Đình Sâm gọi Nhạc Yên Nhi dậy để chuẩn bị ăn sáng, hắn nhận ra có chuyện gì đó bất thường.

Hai má Nhạc Yên Nhi ửng hồng, nhịp thở dồn dập, trán phủ bởi một tầng mồ hôi mỏng, trông ý thức có vẻ không rõ ràng, Dạ Đình Sâm vươn tay sờ qua trán Nhạc Yên Nhi, quả nhiên là nóng muốn bỏng tay.

Dạ Đình Sâm nhíu chặt mày, gọi một tiếng:

- Yên Nhi? Nhạc Yên Nhi không hề phản ứng.

Sắc mặt Dạ Đình Sâm lập tức trở nên khó coi, hắn cầm di động lên, bấm số của bác sĩ tư nhân Chúc Viễn.

Alo. Chúc Viễn, đến khu nghĩ dưỡng ở phía Bắc thành phố một chuyến đi. Dạ Đình Sâm liếc nhìn Nhạc Yên Nhi đang nằm trên giường, ánh mắt hiện lên vẻ cháy bỏng:

- Phải thật nhanh.

Từ đời ông nội Chúc Viễn đã bắt đầu làm bác sĩ tư nhân cho nhà họ Dạ, hiểu rõ như lòng bàn tay tất cả bệnh án và trạng thái sức khỏe của người trong nhà này, cũng càng hiểu rõ tính cách lạnh nhạt của Dạ Đình Sâm.

Sáng sớm Dạ Đình Sâm gọi cho anh, mà dường như hắn còn có vẻ vội vàng, chẳng lẽ đã có chuyện lớn xảy ra rồi sao? Chúc Viễn lập tức nói:

- Dạ thiếu, có chuyện gì vậy? Cậu khó chịu ở đâu? Kể tỉ mỉ triệu chứng một chút để tôi xem phải mang theo những gì đến đó.

- Nhiệt độ cơ thể tăng cao, ý thức mơ hồ.

Còn thân nhiệt cao nữa sao? Chúc Viễn thầm cảm thấy không ổn, đây chính là điềm báo trước cho rất nhiều bệnh, thân thể Dạ thiếu quý báu, tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ sơ xuất nào.


Vì Dạ Đình Sâm không nói rõ ai là người bị bệnh, vậy nên Chúc Viễn lập tức nghĩ người đó là Dạ Đình Sâm, mà Dạ Đình Sâm thì không muốn nói nhiều.

Chúc Viễn trở nên nghiêm túc, nói:

- Tôi lập tức đi ngay đây, đầu tiên, cậu có thể dùng khăn mặt lạnh để hạ nhiệt vật lý trước, tốt nhất là nằm thẳng, không nên cử động, lúc nào cũng phải để ý tốc độ mạch đập.

- Ừ.

Gác máy, Dạ Đình Sâm dựa theo nhắc nhở của Chúc Viễn, hắn cầm khăn mặt lên, thấm nước lạnh, nhẹ nhàng giúp Nhạc Yên Nhi lau mặt và trán.

Làn da nóng hổi vừa tiếp xúc với khăn lạnh, Nhạc Yên Nhi rùng mình, mê man mở mắt ra, lẩm bẩm:

- Hôm nay tôi còn có cảnh quay...

Đến lúc nào rồi còn nhớ đến quay phim? Dạ Đình Sâm nhớ tới việc cô bây giờ trở thành thế này, tất cả là do quay bộ phim này mà ra, ánh mắt hắn lạnh đi, thản nhiên nói:

- Không, đợt này không có cảnh quay của cô đâu.

Nhạc Yên Nhi sốt, hoa mắt váng đầu, còn tưởng trợ lý đang nói chuyện, cô nghe thấy mình không có cảnh quay thì lập tức thả lỏng, tiếp tục thiếp đi.

Dạ Đình Sâm thấy cô mê man lần nữa, hắn cẩn thận dùng khăn lau mặt, cổ và cánh tay cô hai lần, sau đó mới lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.


Alo, tôi đây. Ngài...

Ngài chủ tịch ạ? Làm sao ngài lại đích thân gọi điện thoại cho chúng tôi thế này? Có phải có mệnh lệnh quan trọng muốn truyền đạt tới công ty Hoàn Vũ hay không ạ? Công ty Giải trí Hoàn Vũ chỉ là một trong những công ty con của Tập đoàn LN, ngoại trừ lần hội nghị nửa năm một ra, cao tầng của Hoàn Vũ không còn cơ hội nào để liên hệ trực tiếp với Dạ Đình Sâm nữa.

- Năm nay, Hoàn Vũ có đầu tư một bộ phim tên White Lover phải không? Dạ Đình Sâm bất thình lình nhắc tới chuyện này, tổng giám đốc của Hoàn Vũ liền nghiêm túc hẳn lên: Đúng vậy thưa chủ tịch. Dừng toàn bộ đầu tư cho bộ phim này lại. Ngữ khí của Dạ Đình Sâm bình thản như đang bàn xem trưa nay ăn gì chứ không phải đang nói về một tác phẩm lớn, được đầu tư hai trăm triệu.

- Vậy...? Xin hỏi chủ tịch, có nguyên nhân đặc biệt gì không? Một hạng mục đầu tư lớn như vậy mà tạm dừng, bên đoàn phim có thể sẽ phản ứng rất lớn.

Đôi mắt đen của Dạ Đình Sâm lạnh đi.

- Kẻ nào dám động vào người của tôi thì phải có chuẩn bị tinh thần trả giá đắt.

Chúc Viễn tới nơi rất nhanh, anh lao như đua xe trên đường, chỉ mất nửa giờ đã tới khách sạn, thế nhưng lúc Dạ Đình Sâm mở cửa, sắc mặt hắn vẫn không vui.

- Sao lại đến muộn thế? Chúc Viễn xách hòm thuốc, mồ hôi trên trán cũng không kịp lau, đã thế còn bị sếp hỏi một câu như vậy, liền có chút ai oán nói:

- Dạ thiếu gia, bữa sáng tôi cũng chưa ăn, chạy từ phía Nam thành phố đến đây, tốc độ đi trong nội thành đã đạt tới một trăm hai mươi km/h, thế mà ngài còn chê tôi tới chậm.

Dạ Đình Sâm chỉ hờ hững liếc qua, Chúc Viễn cảm thấy sau lưng lạnh ngắt, lập tức câm miệng.

Đi vào phòng khách, lúc này Chúc Viễn mới bất chợt nhớ tới nếu Dạ Đình Sâm sốt cao đến độ ý thức mơ hồ thì làm sao có khả năng tự ra mở cửa cho mình.


Chúc Viễn cả gan quan sát Dạ Đình Sâm một lát, hỏi: Dạ thiếu, không phải ngài bị bệnh sao? Không phải, là người trong phòng. Dạ Đình Sâm đưa Chúc Viễn vào trong, còn bổ sung một câu:

- Chữa trị cẩn thận.

Chúc Viễn đi vào phòng ngủ, vẫn chưa thấy người trên giường đã thấy khăn mặt ướt đặt trên bàn.

Dạ thiếu gia hình như cũng ở trong phòng này.

Mẹ nó! Chẳng lẽ Dạ thiếu tự mình giúp người trên giường hạ nhiệt à? Chúc Viễn giật mình, cảm thấy bước chân của mình lập tức trở nên nặng nề vạn phần.

Đây là ai? Phu nhân à? Nhưng rõ là Dạ thiếu có chướng ngại tâm lý, không thể tới gần phụ nữ mà.

Hay là nhị thiếu gia? Nhưng quan hệ giữa Dạ thiếu và nhị thiếu gia từ nhỏ đã không được tốt.

Chúc Viễn nghĩ thầm trong lòng, đến cùng là ai mà có thể khiến cho Dạ thiếu tự mình quan tâm chăm sóc, không thể là người ngoài được.

Chúc Viễn bước chậm lại, Dạ Đình Sâm sải bước đi qua bên người anh, tiến tới bên giường, sờ trán Nhạc Yên Nhi, hắn nhíu mày lại.

- Người cô ấy còn nóng lắm, cậu mau xem đi.

Dạ Đình Sâm nhìn Nhạc Yên Nhi bằng ánh mắt rất dịu dàng, thế nhưng giọng nói với Chúc Viễn lại không hề kiên nhẫn, rõ ràng là đang ghét bỏ Chúc Viễn chậm chạp.

Chúc Viễn không nghĩ lung tung nữa, anh xách theo hòm thuốc, bước nhanh đến bên giường.

Muốn biết là ai thì nhìn cái là biết thôi mà.

Nhưng khi nhìn thấy mái tóc đen như mây cùng khuôn mặt tinh xảo tái nhợt trên gối, Chúc Viễn sợ đến mức ngẩn ra.


Nữ? Dạ Đình Sâm thế mà lại để tâm tới một cô gái à? Chướng ngại tâm lý mười năm của hắn lẽ nào đã khỏi rồi? Dạ Đình Sâm bất mãn nhíu mày:

- Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì? Hắn không tin tưởng vào trình độ của bác sĩ trong khu nghỉ dưỡng này, vậy nên mới gọi Chúc Viễn tới, ai ngờ hôm nay Chúc Viễn cứ động cái là lại ngẩn ra.

- Đây...

Đây là ai? Chúc Viễn lắp bắp hỏi, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình.

Dạ Đình Sâm thản nhiên đáp: Phu nhân của tôi. Ngài… ngài…ngài kết hôn từ lúc nào? Sao tôi lại không biết? Chướng ngại tâm lý của ngài khỏi hẳn rồi à? Những câu hỏi dồn dập khiến Dạ Đình Sâm nhíu mày:

- Tôi gọi cậu đến không phải để cậu đặt câu hỏi cho tôi.

Chúc Viễn nghiêm mặt, nói:

- Dạ thiếu, tôi là bác sĩ tư nhân của ngài, nắm giữ tất cả các loại bệnh án của ngài, cũng đã tham gia những phương pháp trị liệu tâm lý lúc trước, những ghi chép về sức khỏe của ngài, kể cả về thể xác hay tinh thần, tất cả đều vô cùng quan trọng với tôi, điều này sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới phán đoán của tôi sau này.

Dạ Đình Sâm biết Chúc Viễn nói có lý, người nhà họ Dạ thân thể quý giá, ngay cả bệnh án cũng tuyệt đối cơ mật, nếu không, bệnh án rất có khả năng rơi vào tay đối thủ cạnh tranh, trở thành thủ đoạn chèn ép họ.

Làm người thừa kế của nhà họ Dạ, chuyện sức khỏe cả thể xác và tinh thần của hắn không phải là chuyện riêng của mình hắn nữa.

Cho nên dù ánh mắt Dạ Đình Sâm lạnh lùng, hắn vẫn trả lời:

- Xem bệnh trước đã, về sau tôi sẽ nói tỉ mỉ.

Chúc Viễn đành phải nén tất cả những nghi vấn của mình lại, bày ra bộ dáng của thầy thuốc tinh anh, đi đến trước giường, đo nhiệt độ cho Nhạc Yên Nhi trước, cô sốt cao tới tận bốn mươi độ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận