Mạnh Y Bạch nghe thấy hai chữ này thì nước mắt lại tuôn rơi.
Mười lăm năm.
Cả thanh xuân tươi đẹp của cô.
Chỉ chờ được hai chữ này.
Bàn tay nhỏ của cô trượt xuống, cô khẽ gật đầu:
- Em biết rồi.
Dạ Đình Sâm thấy vẻ đau lòng của cô, ngón tay hắn run rẩy, rất muốn an ủi cô nhưng hắn biết lúc này mình không nên khiến Mạnh Y Bạch có bất cứ hi vọng nào.
Cuối cùng, hắn buông tay, không có thêm động tác nào nữa.
Có người thích mập mờ, nhưng hắn không biết mập mờ là gì cả.
Giới hạn nam nữ nhìn thì mơ hồ nhưng thực ra nó nằm ở tâm thái của người ta mà thôi.
Yêu là yêu, không yêu là không yêu, kể cả bạn bè cũng có giới hạn rõ ràng, việc này phải do bản thân tự biết.
Dạ Đình Sâm nhìn về phía Julia.
Cô ta đứng ở trước bức tường treo TV, sảnh được dọn dẹp lại, mọi đồ dùng dư thừa bị bỏ đi nên không gian rất rộng. Lúc này, trên tường treo phông trắng, dưới đất là sân khấu được phủ thảm đỏ.
Mọi thứ đều có vẻ vui mừng.
Ngay trên tường có một cái nút, chỉ cần nhấn nút là giữa phòng khách sẽ xuất hiện một lỗ thủng, bên dưới là đá cẩm thạch, nếu nổ tung đi nữa thì ở đó cũng không gặp bất cứ nguy hiểm gì.
Hắn không muốn an toàn rời khỏi. Anjoye còn ở đây, hắn sẽ không vứt bỏ anh em mình.
Bây giờ, hắn muốn Mạnh Y Bạch đi.
- Julia, đây là ân oán của chúng ta...
Hắn còn chưa dứt lời, Mạnh Y Bạch đã đột ngột tát rất mạnh vào mặt hắn. Tiếng tát cực kỳ vang dội trong đại sảnh trống rỗng.
Dạ Đình Sâm vốn đã suy yếu nên lảo đảo vì cái tát này, hắn lùi về sau mấy bước rồi mới đứng vững.
Hắn ho khan rồi nôn ra một ngụm máu.
Dạ Đình Sâm còn chưa hoàn hồn thì Mạnh Y Bạch đã bước tới, cô túm lấy cổ áo hắn, chẳng biết thân thể nho nhỏ kia lấy sức lực ở đâu ra.
- Dạ Đình Sâm, sao anh có thể đối xử với tôi như thế? Anh có biết mười lăm năm nay tôi đã chịu bao đau khổ vì anh không? Tôi chẳng muốn gì nhiều, chỉ muốn một chút tình yêu của anh. Vì sao anh không thể cho tôi?
- Khụ khụ...
Máu tươi đã tràn ngập cổ họng, Dạ Đình Sâm không nói nổi nữa, hắn chỉ có thể ho khan.
Tình hình thay đổi quá nhanh, mọi người đều khiếp sợ.
Julia thấy thế thì cười lạnh:
- Sao thế? Tương ái tương sát à? Hay lắm!
Mạnh Y Bạch như không hiểu ý Julia, cô đã điên cuồng như dã thú, cô đánh và cắn Dạ Đình Sâm như trút giận.
Hắn không nhúc nhích, chỉ có thể cố gắng không ngã xuống và để mặc cô trút giận.
Trút giận xong, Mạnh y Bạch bước về phía một vệ sĩ làm người này vội nhắm súng vào đầu cô.
Mạnh Y Bạch không hoảng sợ:
- Trước khi giết tôi thì để tôi giết chết tên đàn ông tuyệt tình này đi!
- Thú vị!
Julia cười. Cô ta ra hiệu cho vệ sĩ không đánh trả, cứ để Mạnh Y Bạch cướp súng.
Dù gì lát nữa mọi thứ sẽ nổ tung, chẳng ai có thể sống được nữa, nếu trước khi chết thấy một màn đặc sắc thế này cũng hay.
Mạnh Y Bạch lấy súng, mặt Anjoye đổi sắc, anh nhíu mày:
- Mạnh Y Bạch, cô làm gì thế? Cô điên rồi à?
- Tôi điên? Tôi điên rồi đấy. Tôi bị anh ta bức điên! Anh ta không yêu tôi sao còn đưa tôi về nhà? Không yêu tôi sao lại cho tôi đối đãi đặc biệt? Không yêu tôi vì sao lại tìm tôi lâu như thế? Anh ta cho tôi hi vọng rồi để tôi tuyệt vọng. Dạ Đình Sâm, đây là điều anh muốn thấy à?
- Xin lỗi.
Hắn khẽ nói.
- Tôi không muốn nghe anh xin lỗi! Tôi muốn anh yêu tôi! Anh chỉ cần nói một câu anh yêu tôi thôi, dù là nói dối cũng được! Nói đi!
Vừa nói, cô vừa chĩa súng vào ngực hắn. Đạn đã lên nòng, chỉ cần bóp cò là tính mạng Dạ Đình Sâm sẽ chấm dứt.
Mọi người đứng tim, bên tai là câu hỏi thê lương của cô.
- Xin lỗi. Cả đời này tôi chỉ yêu một mình Yên Nhi, nếu khi trước khiến cô hiểu lầm thì là do tôi khốn nạn. Tôi nợ cô, tôi thừa nhận. Nếu cô thấy giết tôi có thể khiến cô thoải mái thì cô làm gì cũng được, chỉ có yêu cô là tôi không làm được.
Dạ Đình Sâm nâng bàn tay máu me đầm đìa lên, vết thương trên vai còn đổ máu, cánh tay hắn đã ướt đẫm.
Hai bàn tay hắn trông rất kinh khủng nhưng vẫn cố chấp giơ lên, một tay hắn nắm chặt súng.
- Trí nhớ tôi không tồi, trước kia cô thường nhìn tôi tập bắn ở sân tập, dù cô chưa tự thử nhưng tôi thấy cô thông minh như vậy, hẳn kỹ năng bắn súng sẽ không tồi. Nếu làm vậy cô có thể giải thoát thì cứ làm đi, nhưng khi tôi không ở đây, cô phải bảo vệ tốt cho bản thân, phải sống và truyền lời cho Yên Nhi giúp tôi, được chứ?
Nửa câu đầu dịu dàng và quan tâm như thế nhưng nửa câu sau khiến Mạnh Y Bạch rét run.
Cô nhếch miệng cười lạnh rồi từ từ lên tiếng:
- Kỹ năng bắn súng của tôi có tốt không thì lát nữa là anh sẽ thấy.
Cô dùng một tay bóp chặt cổ Dạ Đình Sâm, tay kia thì chĩa súng về phía Julia.
Nhưng họng súng chệch về phía Anjoye.
- Y Bạch...
- Anjoye, hẳn anh sẽ không nổ súng với em chứ hả?
Anjoye yên lặng.
Mạnh Y Bạch ra tay, Anjoye sẽ không phản kháng, hệt như Dạ Đình Sâm vậy.
Hai anh em họ nợ cô quá nhiều.
- Tới đây ngay! Tất cả đau đớn trên người tôi đều là do hai anh em các người tạo nên, hôm nay tôi sẽ để các người đền mạng!
Anjoye nghe vậy thì cười tự giễu.
Anh từ từ buông súng, chỉ còn năm phút nữa là bom nổ, bây giờ chẳng còn ai thoát được nữa rồi.
Chết trong tay Mạnh Y Bạch cũng còn hơn chết trong tay Julia hay chết do bom nổ.
Anh từ từ lại gần, nói:
- Xin lỗi.
Norman thấy hai người họ đã giơ tay chịu trói thì bất đắc dĩ:
- Thật là không ngờ chúng ta lại chết thế này. Cô là Mạnh Y Bạch thật à? Rất hân hạnh được làm quen với cô, tôi là Norman Capet.
Giờ phút này mà Norman còn có lòng dạ chào hỏi.
- Hôm nay tôi sẽ tiễn cả ba người lên đường. Mười lăm năm qua tôi nhận tất cả ấm ức, các người nên có câu trả lời cho tôi!
Mạnh Y Bạch lộ rõ vẻ hung ác, oán niệm bao năm bộc phát trong chớp mắt.
Cô cũng là người, sẽ đố kỵ, sẽ oán hận. Nếu Dạ Đình Sâm cho cô thêm một chút dịu dàng, có lẽ cô sẽ cam tâm tình nguyện, nhưng ngay cả lừa gạt cô, hắn cũng không làm.
Quả là nực cười.
Mọi thứ nên kết thúc ở đây.
Cô lau nước mắt rồi từ từ lùi ra sau, nói:
- Bây giờ là lúc mọi thứ kết thúc. Dạ Đình Sâm, là anh nợ tôi!
Nói xong, cô nổ súng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...